Vài giây trôi qua. Lý Thắng cúp điện thoại, hít sâu một hơi. điều chỉnh cảm xúc một chút, xoay người nhìn người trung niên kia, gương mật cố nặn ra một vẻ tươi cười gượng ép.
Người trung niên được Lý Thắng gọi là Phương đội trưởng có thể rõ ràng nhận thấy được biến hóa trên mặt Lý Thắng, trầm ngâm nói: - Lý đội trưởng, nếu anh có việc thì anh cứ nhanh đi xử lý, tôi cáo từ trước.
Nghe được Phương đội trường muốn cáo từ, sắc mặt Lý Thắng lại biến đổi, lắc đầu nói: - Phương đội trưởng, kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là sinh viên đại học Đông Hải ở chỗ của tôi tiến hành huấn luyện quân sự, xảy ra chút vấn đề.
Câu nói của Lý Thắng làm cho Phương đội trưởng nhíu mày, hắn biết rõ sự tình tuyệt đối không nhỏ, nếu không cũng sẽ không hồi báo tới chỗ Lý Thắng. Nguồn truyện: Trà Truyện
Trong lòng mặc dù hiếu kỳ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng Phương đội trưởng cũng không chủ động hỏi. - Phương đội trưởng, hay là như vậy, anh chờ ở đây một lát, tôi đi xuống xem một chút sẽ về ngay.
Biết rõ thân phận người trung niên. Lý Thắng cũng không muốn cứ để cho hẳn rời đi như vậy, hắn biết rõ làm tốt quan hệ với người trung niên ý vị như thế nào, nhưng đồng dạng hắn có chút lo lắng cho an nguy đám người Hoàng Hiểu Đồng!
Lúc huấn luyện quân sự buồi sáng, chuyện Ngô Khải bị Trần Phàm hất văng té ngã. Lý Thắng cũng biết, hơn nữa hắn còn đặc biệt gọi Ngô Khải vào phòng hỏi kỹ tình huống cụ thể, khi từ trong miệng Ngô Khải biết được chân tướng sự tình, lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm tuyệt đối không phải người thường.
Người thường không có khả năng có được lực lượng khủng bố như vậy!
Biết được điểm này. Lý Thắng để cho đám người Ngô Khải trước tiên nhắm vào Ngu Huyền, tạm thời quan sát Trần Phàm vài ngày, thăm dò xong nội tình, tiếp tục đối phó Trần Phàm.
Mà vừa rồi hắn nhận được điện thoại, trong điện thoại, thủ hạ nói cho hắn biết. Ngu Huyền bị đám người Ngô Khải đánh thành trọng thương, đồng thời Trần Phàm đã khóa cửa ký túc xá, không biết muốn làm gì.
Có thể ở ba mươi sáu tuổi hỗn thành đội trưởng chi đội thứ sáu của trung đoàn võ cảnh Đông Hải. đầu quả dưa của Lý Thắng cũng không kém, nghe xong thủ hạ báo cáo, hắn liền ý thức được sự tình không thích hợp, trong lòng có chút lo lắng an nguy của Hoàng Hiểu Đông, theo hắn xem ra, nếu Hoàng Hiểu Đông ở chỗ của hắn xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cách nào ăn nói với cha mẹ Hoàng Hiểu Đồng.
Làm như nhìn ra sự khẩn trương của Lý Thắng. Phương đội trưởng thoáng do dự, vẫn hỏi: - Lý đội trường, đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn thực nghiêm trọng a? - Phải. Phương đội trưởng.
Lý Thắng cố nén nội tâm lo lắng cùng phẫn nộ, cười khổ nói: - Anh cũng biết, năm nay huấn luyện quân sự của đại học Đông Hải tiến hành ở chỗ của tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, kết quà...có sinh viên cùng thủ hạ của tôi xảy ra xung đột, còn thật nghiêm trọng. - Thực nghiêm trọng?
Phương đội trưởng nhíu mày, gần hai năm qua, mặt trên luôn nhắc tới lúc huấn luyện quân sự, binh lính không thể phát sinh xung đột với sinh viên, hiện giờ ra loại chuyện này, hắn cũng có chút bận tâm.
Lý Thắng thoáng do dự, vẫn lựa chọn nói thật: - Phải, có một sinh viên bị đánh thành trọng thương, mà một sinh viên khác vì muốn báo thù cho bạn học của hắn, chủ động tìm đám thủ hạ của tôi. Tôi nghe thủ hạ nói sinh viên kia tựa hồ không đơn giản, tôi sợ... - Lý đội trưởng, một khi đã như vậy, tôi cùng anh đi xem.
Phương đội trưởng lập tức đứng dậy nói, hắn đã ý thức được tầm quan trọng của sự tình, đồng dạng Lý Thắng nói cũng khơi gợi lên sự hứng thú của hắn, có thể được Lý Thắng nói thành người không đơn giản, kia khẳng định không giống người bình thường, hắn thật ra muốn tìm hiểu xem một chút.
Lý Thắng vốn nghĩ nếu Trần Phàm dám đả thương Hoàng Hiểu Đồng, cho dù không giết chết Trần Phàm, cũng phải cho Trần Phàm nằm đi ra ngoài, hơn nữa cả đời sau đều phải nằm trên giường!
Hiện giờ hắn nghe được Phương đội trưởng cũng đòi đi, trong lòng mặc dù có chút không muốn, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Theo sau. Lý Thắng cùng Phương đội trưởng tự ngồi lên xe. đi tới ký túc xá quân doanh dành cho sinh viên.
Trong túc xá. Trần Phàm cũng không lưu tình với bốn gã chiến hữu của Ngô Khải, bọn hắn đều không chút ngoại lệ bị Trần Phàm đánh gãy mười ngón tay, coi như ngày sau cho dù được nối xương, cũng phải chịu ảnh hường nghiêm trọng.
Có thể nói không chút nào khoa trương, kiếp sống quân nhân của bọn hắn đã kết thúc.
Ngô Khải trơ mắt nhìn bốn gã chiến hữu của mình bị Trần Phàm đánh gãy ngón tay. đã hoàn toàn bị dọa, hắn giống như mới bò ra từ trong hồ nước, toàn thân đều ướt đẫm. - Chẳng những mày dám làm bị thương Hoàng thiếu, còn làm gãy ngón tay của bọn hắn, mày nhất định phải chết! Mày tuyệt đối không thể rời khỏi quân doanh!
Nhiều khi một người khi sợ hãi tới cực điểm đều bỗng nhiên trở nên gan lớn, lúc này Ngô Khải chính là như vậy, phía trước Trần Phàm đánh gãy ngón tay bốn chiến hữu của hắn, hắn bị giày vò sợ hãi, lúc này khi thấy chi còn lại một mình hắn, cũng đã hoàn toàn bất cử giá nào.
Trần Phàm đánh gãy ngón tay bốn gã chiến hữu Ngô Khải xong, còn lo lắng không thể áp chế cảm xúc thô bạo trong nội tâm, không lập tức động thủ đối với Ngô Khải, hiện giờ nghe được lời nói uy hiếp của Ngô Khải, hắn nở nụ cười, cười đến rất lạnh.
Theo sau, dưới ánh nhìn soi mói của Ngô Khải. Trần Phàm chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhặt lên một mành thủy tinh sắc bén, cằm trong tay đùa bỡn một chút. - Mày...mày muốn làm gì?
Nhìn hành động của Trần Phàm. Ngô Khải lại khẩn trương lên. - Chớ khẩn trương, chi là giúp mày cắt đứt gân tay mà thôi.
Trần Phàm nhẹ nhàng liếm liếm mồi: - ân. đây chỉ là vì trừng phạt buổi sáng nay mày sờ vào tay cô bé kia!
Đối với việc buổi sáng tên Ngô Khải này nhân cơ hội sờ soạng tay của Tô San, ký ức Trần Phàm hãy còn mới mẻ.
Thân mình Ngô Khải kịch liệt chấn động, cố gắng đứng lên, kết quả hai tay đè lên mảnh thủy tinh vờ, máu tươi đằm đìa.
Mắt thấy Ngô Khải giãy dụa, gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi giẫm lên cổ tay Ngô Khải, ngồi xổm người xuống, nắm mảnh thủy tinh ờ tay phải dùng tốc độ nhanh không thể thấy rõ xẹt qua cồ tay Ngô Khải.
Bá bá bá lả tả... - Ngao! Mày là ác ma! Mày chết không được tử tế!
Máu tươi trong nháy mắt từ cổ tay Ngô Khải tuôn ra, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khiến cho hắn kêu rên không dứt.
Trần Phàm buông tay phải Ngô Khải ra, giẫm lên tay trái, lạnh lùng cười: - Ác ma? Lúc này mới chi bắt đầu mà thôi.
Nói tới đây. Trần Phàm không khỏi nhớ tới cả người Ngu Huyền đầy máu, bộ dáng hấp hối, nguyên cảm xúc thô bạo đã áp chế lại đột nhiên bùng nổ, lại vung lên tay phải, xẹt một nhát qua cổ tay trái Ngô Khải, máu tươi trong nháy mắt lại tuồn ra, văng lên đầy mặt Trần Phàm.
Đến tận đây, gân tay Ngô Khải toàn bộ bị đánh đứt, hơn nữa không thể nối lại, một đôi tay hoàn toàn bị phế đi.
Ngô Khải tựa hồ cũng biết điểm này, giờ khắc này hắn hoàn toàn lâm vào trong sự điên cuồng: - Mày nhất định phải chết! Chi đội trưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày! Hắn sẽ làm cho mày chết còn thảm hơn con chó! - Điều này không cần mày quan tâm.
Trần Phàm cười híp mắt lau mãnh thủy tinh đầy máu trên người Ngô Khải, động tác rất chậm, phối họp với giọng nói chậm rãi thong thả của hắn, làm cho người ta có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy: - Vừa rồi tao chi là trừng phạt chuyện mày sờ tay cô bé kia, kế tiếp, đến phiên báo thù cho Ngu Huyền! - Bá! - Bá!
Khi nói chuyện, tay phải Trần Phàm lại vũ động, mành thủy tinh sắc bén hóa thành một đạo bóng trắng, vồ tình từ nhượng (gân) chân Ngô Khải xẹt qua! - Ngao!
Máu tươi trong nháy mắt lại tuồn ra, hai chân Ngô Khải kịch liệt run rẩy lên, bộ mặt cơ thể hẳn hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, giống như dã thú bị thương, kêu rên không dứt. - Đông!
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng vang thật lớn, cửa sắt ký túc xá bị người dùng một cước đá văng, một đám võ cành toàn thân võ trang ghìm súng xuất hiện ờ cửa.
Bọn hắn nhận được mệnh lệnh mặt trên, trước tiên đeo súng đuổi tới nơi đây.
Nhưng...khi bọn hắn đá văng cửa kỷ túc xá, chứng kiến hết thảy cảnh tượng bên trong, dù bọn hắn là quân nhân từng trải qua huấn luyện chính quy, cũng không khỏi bị chấn kinh!
Lúc này ký túc xá đã hoàn toàn biến thành địa ngục nhân gian, mặt đất xi măng bị máu tươi nhuộm đò bừng, trong không khí tràn ngập mùi máu. Trên mặt đất, kể cả Hoàng Hiểu Đông bên trong, trên người bọn hắn vết máu loang lổ, một ít người còn thanh tinh nằm trên mặt đất sắc mặt tràn ngập sợ hãi!
Loại sợ hãi sâu tận xương tùy này. điêu khắc thật sâu trong nội tâm bọn hắn, vĩnh viễn không thể hủy diệt! - Giơ tay lên, ngồi xổm xuống!
Trong thoáng ngây người ngắn ngủi, võ cành đầu lĩnh giơ súng, đem họng súng nhắm ngay Trằn Phàm, rống lớn.
Trần Phàm không giơ tay lên, càng không ngồi xổm, mà là chậm rãi đứng dậy, cầm mảnh thủy tinh, híp mắt. âm lãnh nhìn chằm chằm đám võ cảnh xuất hiện ngoài cửa.
Phía trước, tuy rằng Trần Phàm xuống tay ngoan độc, hơn nữa xuất hiện dấu hiệu bệnh tình phát tác, nhưng bằng vào ý chí lực khủng bố. áp chế cảm xúc hung bạo trong nội tâm, lúc này nhìn họng súng đen nhánh lạnh băng trong tên đám võ cảnh, cảm xúc hung bạo hắn đang tận lực áp chế bắt đầu rục rịch lên.