Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 141: Kiệt tác của một người


Nhiều khi ngươi nói thật, người khác sẽ không tin tưởng, mà ngươi nói dối, người khác sẽ tin là thật.
 
Giờ này khắc này. Trần Phàm hiểu rất rõ những lời này.
 
Nguyên bản bởi vì buổi chiều bại lộ thực lực cách đấu trước mặt Tô San. Trần Phàm cảm thấy có chút việc sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với nàng, không cần phải tiếp tục giấu diễm, nhưng kết quả làm cho hắn dở khóc dở cười.
 
Vì thế hắn cũng không tiếp tục giải thích điều gì.
 
Khi hai người về đến nhà, dì Điền đã chuẩn bị xong cơm chiều, ba món mặn một món canh, không có hoa mỹ. điển hình chỉ là cơm nhà, nhưng sắc hương vị lại mười phần.
 
Tuy rằng dì Điền không cùng trải qua hành trình Hàng Châu, nhưng cũng mẫn tuệ phát hiện, từ sau cuộc hành trình Hàng Châu kết thúc, quan hệ giữa Trần Phàm cùng Tô San cải thiện rất nhiều, nhiều ít có điểm hương vị như người yêu nhau.
 
Điều này làm trong lòng dì Điền nhiều ít có chút vui mừng - tuy rằng bà cùng Trần Phàm. Tô San tiếp xúc chưa tới hai tháng, nhưng bà nhìn ra được, tuy rằng Trần Phàm thuộc loại nam nhân từng trãi, vô luận đối diện bất cứ kẻ nào đều giấu mình dưới mặt nạ, nhưng khi đối đãi bà với Điền Thảo đều rất tốt, về phần Tô San, mặc dù cũng có dính vào tính tình của những đại tiểu thư, nhưng khi đối mặt bà cùng Điền Thào, chưa bao giờ bãi ra cái giá đại tiểu thư, ngược lại xem bà cùng Điền Thảo trở thành trưởng bối cùng người thân mà đối đãi.
 
Thậm chí, sau khi từ Hàng Châu trở về. Tô San vẫn nói với dì Điền muốn nhận Điền Thảo làm em gái. đồng thời muốn Điền Thảo dời về nhà ở, bất quá lại bị Điền Thảo cự tuyệt.
 
Thuần thục giải quyết xong cơm chiều. Tô San dẫn đầu đi lên phòng ngủ, dùng lời nói của nàng, nàng muốn trước tiên đi lên tập thể dục, sau khi tập thể dục xong, ở tám giờ trong cuộc hỗn chiến thí luyện một phen.
 
Trần Phàm vốn muốn lưu lại giúp dì Điền dọn dẹp, nhưng lại bị dì Điền ngăn cản:
 
- Trần thiếu, cậu còn bận việc của cậu, việc này để cho tôi là được rồi.
 
Nghe dì Điền nói như thế. Trần Phàm cũng không tiếp tục kiên trì, gật đầu cười, sau đó trực tiếp đi lên lầu hai.
 
Đi vào phòng ngủ. Mở máy tính, còn nửa giờ mới tới giờ thí luyện.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm cũng không lập tức tiến vào trò CS, mà mở hòm thư.
 
Cũng giống như trong dự đoán của Trần Phàm, trong email có một phần bưu kiện mới, do Long Nữ chuyển đến.
 
- Long Nha, tôi dựa theo sự phân phó của anh, tiến hành điều tra Tiết Cường, điều tra phát hiện, sau cuộc phong ba Hàng Châu kết thúc. Tiết Cường bị Tiết Hồ phái đến Đông Nam Á, hơn nữa bên người lại tăng cường lực lượng phòng vệ, mời Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn bài danh thứ năm trong thế giới ngầm làm bảo tiêu. Như vậy bảo tiêu tinh nhuệ ở bên cạnh hắn nhiều thêm mười hai người, người giám hộ bên ngoài có tới hai mươi bốn người, cấp bậc phòng ngự là cấp S. độ khó khăn ám sát là A+.
 
- Mặt khác, cấp trên vốn đã muốn diệt trừ Hắc Kim đế quốc của Tiết gia từ rất lâu, nhưng quan hệ mạng lưới của bọn hắn quá phức tạp rắc rối, hơn nữa Tiết Hồ cùng Tiết Cường đều đã có thẻ xanh, trở thành công dân Mỹ chính thức, càng gia tăng thêm khó khăn, cần bàn bạc kỹ hơn. Nếu cấp trên biết anh muốn diệt trừ Tiết Cường, hơn phân nửa sẽ can dự, thậm chí là phản đối cho nên xin tha thứ tôi không thể cung cấp nhiều người trợ giúp cho anh.
 
Nhìn thấy nội dung bưu kiện, nhất là nhìn thấy hai chữ phân phó thì tâm tình Trần Phàm trở nên cực kỳ phức tạp, trong óc của hắn không khỏi dần hiện ra hình ảnh nữ nhân có mái tóc cắt ngắn, làm việc còn tinh luyện hơn cả nam nhân.
 
Chẳng bao lâu về trước, nữ nhân này còn giống như đi theo đuổi ở phía sau hắn, khiêm tốn cố gắng học tập hết thảy những gì có thể học tập từ chỗ mình, hơn nữa mặc kệ mình có nguyện ý hay không, bất kề trường hợp nào cũng đều cung kính gọi mình là sư phụ.
 
- Long Nữ, hiện tại cô hẳn là đã xuất sư chứ?
 
Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, thì thào nói.
 
Rít mạnh một hơi thuốc lá, để chất nicotin chua cay quay vòng trong phổi. Trần Phàm nhanh chóng hồi phục cho Long Nữ một phần bưu kiện, nội dung rất đơn giản: hiện tại tôi đã không còn là người của tổ chức, chuyện lần này chỉ đại biểu cá nhân tôi, không phải nhiệm vụ của tổ chức, cô có thể cho tôi sự trợ giúp đã xem như làm trái quy định. Tôi biết cô thật khó khăn, bất quá Tiết Cường sản sinh uy hiếp nhất định đối với tôi, diệt trừ hắn là chuyện nhất định, nếu điều này có xung đột với tổ chức, sau này trách nhiệm sẽ do một mình tôi gánh vác. Cô giúp tôi canh chừng hắn là tốt rồi, có tình huống nào trước tiên phàn hồi cho tôi. Cuối cùng, cảm ơn cô. Long Nữ.
 
Hồi phục xong bưu kiện. Trần Phàm tắt đi trang web hòm thư, ngửa lưng dựa vào ghế, chân mày hơi nhíu lại, trong lúc hút thuốc đồng thời suy nghĩ có cần lén thâm nhập vào Đông Nam Á thực hiện hành động ám sát Tiết Cường hay không.
 
Trong bất tri bất giác, hắn đã hút xong một điếu thuốc lá. Trần Phàm làm ra quyết định - trước mắt phòng ngự bên người Tiết Cường đã đạt tới cắp bậc S cấp. S cấp là dựa theo cấp bậc phòng ngự cho nguyên thủ của các quốc gia đặt ra. Đây cũng chính là nói. độ ám sát Tiết Cường sẽ khó khăn không kém so với ám sát các nguyên thủ quốc gia bao nhiêu.
 
Dưới dạng tình hình này. Trần Phàm hiểu được, lấy năng lực của hắn thực hiện hành động ám sát, cam đoan giết chết Tiết Cường cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng muốn làm thần không biết quỷ không hay thì có chút khó khăn, hơn nữa xem như cần thực hiện hành động ám sát, cũng phải làm một ít chuẩn bị, hơn nữa còn cần thời gian nhất định.
 
Mà trước mắt hắn tạm thời không thể phân thân, vì thế chỉ có thể tạm thời đem chuyện này đẩy lui ra sau. đợi đến thời cơ chín mùi sẽ cho Tiết Cường một kích trí mạng.
 
Dụi tắt thuốc lá. Trần Phàm nhìn thời gian một chút, đã là tám giờ năm phút.
 
Nhẹ lắc đầu. đem chuyện của Tiết Cường ném ra sau đầu. Trần Phàm mở ra bình thai đối chiến Hạo Phương, tìm được máy phục vụ do hiệp hội CS đại học Đông Hải xây dựng. Chờ khi Trần Phàm đi vào trong, đã có không ít chiến đội mở phòng, có rất nhiều đội đang đối chiến, mà còn lại là đang hỗn chiến.
 
Trong đó, nhân khí cao nhất chính là phòng chiến đội No 1 mở ra, tên tiêu đề của phòng này quả thực bá đạo đến cực điểm - đội thái điểu A, các ngươi dám đến sao?
 
Nhìn thấy đầu đề này. Trần Phàm dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, ba người Tô San hơn phân nửa đã vào phòng này.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm cũng trực tiếp đi vào phòng, chờ hình ảnh trò chơi thoáng hiện, nhất thời phát hiện nhân số trò chơi nhiều tới 48 người, là hình thức hỗn chiến điển hình.
 
Mà toàn bộ người chơi đều căn cứ chiến đội của mình mà đặt tên, chiến đội No 1 tổng cộng sáu người, phía trước ngực toàn bộ vẽ danh hiệu No 1, mấy người Tô San cũng không ngoại lệ, trên tên toàn bộ đều có mấy chữ đội thái điểu A, ví dụ tên Tô San là: Tiểu Đỗ đội thái điểu A.
 
Điểm này, lúc ăn cơm Tô San đã nói với Trần Phàm. Trần Phàm cải danh, vốn cần lấy tên Đồ Tể đội thái điếu A, nhưng nhớ tới lúc chiều khi nói tên này với Tô San. Tô San lại nói đổi thành Tiểu Thái Điểu đội thái điểu A.
 
Vừa mở bài danh nhìn qua. Trần Phàm rõ ràng phát hiện Tiểu Văn đội thái điểu A Chu Văn đứng hàng thứ nhất, tiếp theo là thứ năm, về phần Tiêu Phong là sắp xếp ở giữa.
 
Lúc này, trò chơi ở tập này cũng chưa chấm dứt, chiến đội No 1 thuộc phương cảnh sát đã chết một tên, bên cường đạo lại bỏ mình phân nửa, trong đó Tiêu Phong. Chu Văn cùng Tô San đều còn sống.
 
Thay đổi hình ảnh. Trần Phàm nhìn thấy nhân vật trong trò chơi của Tô San mang theo một cây súng ngắm, ở căn cứ cường đạo ở gần cửa B, nàng đang gắt gao ngắm chuẩn cửa động. Cửa động đã có không ít vết máu. Hiển nhiên là những nhân vật cảnh sát đã chết lưu lại.
 
Lại thay đồi hình ảnh. Trần Phàm tìm được nhân vật của Chu Văn trong trò chơi.
 
Chu Văn tuyển chọn một cường đạo mặc quần áo màu xanh biếc, lưng đeo một ba lô, mang theo một cây AK 47, chầm chập đi qua con đường liên tiếp giữa trung môn cùng căn cứ cảnh sát A đi tới.
 
Bỗng nhiên...
 
Hai gã cành sát từ phía trước xuất hiện.
 
- Phanh.
 
- Phanh.
 
Chu Văn quyết đoán bóp cò, trong vòng vài giây hai tên cành sát trực tiếp bị bắn vỡ đầu.
 
Theo sau. Chu Văn không hề đi tới, mà là xuất ra đạn ánh sáng, thông qua khe hở ngay cửa ném ra ngoài, lúc sau nhanh chóng nhảy xuống lao ra trung môn.
 
Phanh phanh phanh...
 
Nổ súng, thay đổi hướng, tiếp tục nổ súng...
 
Một loạt thao tác thuần thục. Chu Văn thuận lợi giải quyết ba gã cảnh sát, chiếm cứ trung môn.
 
- Phanh.
 
Đúng lúc này, căn cứ cảnh sát ngay trong góc chậm rãi lộ ra một tay súng ngắm, một tiếng súng vang lên. Chu Văn bị bạo đầu.
 
Cùng lúc đó, cường đạo khác cũng bị bắn rụng, chỉ còn lại Tô San đang đứng trong căn cứ cường đạo. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - internet
 
Mà bên phía cảnh sát, thành viên chiến đội No 1 còn lại ba người, ba người theo ba phương hướng khác nhau bao vây đánh Tô San.
 
Tuy rằng khả năng dùng súng bắn tỉa của Tô San khá cao, nhưng đối mặt ba gã thành viên chiến đội No 1 bao vây tiễu trừ, căn bản không thể đối kháng - nửa phút sau, nhân vật trong trò chơi của Tô San bị giết, là dùng dao đánh vỡ đầu hết sức vũ nhục.
 
Theo sau, hình ảnh thay đổi, ván thứ hai của trò chơi bắt đầu, chỉ thấy một thành viên tên Đao Phong của chiến đội No 1 đánh ra một đoạn nói:
 
- Các huynh đệ, chúng ta vừa mới cưỡng gian Tiểu Đỗ, kế tiếp, chúng ta hung hăng vùi dập Tiểu Thái Điểu của đội thái điểu A cho đến chết.
 
- Không thành vấn đề. Tiểu Thái Điểu của đội thái điểu A, ngươi chuẩn bị xong hậu môn của ngươi chưa? Mấy ca muốn tới đây.
 
Nhìn đoạn văn đánh trên màn ảnh. Tô San tức giận đến cả người run rẩy, sau đó hét lên với Trần Phàm:
 
- Trần Phàm, anh khoan hãy đi, tôi mua cho anh khẩu súng...
 
Không đợi Tô San nói xong, nàng rõ ràng phát hiện. Trần Phàm cầm theo cây súng, quyết chí tiến lên nhằm phía trung môn.
 
- Ngu ngốc, đây quả thực là chịu chết a.
 
Tô San hô lên theo bản năng, nhưng...không đợi nàng hô xong, trên màn ảnh không ngừng xuất hiện chữ cái khiến nàng trợn tròn mắt.
 
Đúng vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt.
 
Nàng rõ ràng nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn, đã có năm tên cảnh sát bị giết rớt, hơn nữa toàn bộ đều là kiệt tác cùa Tiểu Thái Điểu thuộc chiến đội thái điểu A.
 
Không riêng gì Tô San trợn tròn mắt.
 
Những người chơi khác cũng vô cùng kinh ngạc.
 
Một người cầm súng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết chết năm tên cảnh sát, hơn nữa còn dẫn dắt những cường đạo phía sau chiếm cứ trung môn?
 
Có lầm hay không?
 
Trong phòng. Trần Phàm đeo ông nghe, gương mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, liền giống như quay trở về chiến trường quen thuộc trước kia, trên người lộ ra sát ý khiến kẻ khác ngạt thờ.
 
Giết!
 
Giết!
 
Giết!
 
Một phát vỡ đầu, giết chóc vẫn còn đang tiếp tục.