Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 102: Trong chữ giấu càn khôn

Năm chữ Vương Phong viết ra, thực sự là vô cùng không tinh tế, thậm chí còn kém hơn học sinh tiểu học nhưng năm chữ đơn giản này lại làm cho Diêu Thành vừa mới nhìn thấy đầu đã chấn động một tiếng.

Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy như có thiên quân vạn mã đánh thẳng tới phía của mình, áp lực này thật lớn, khiến hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.

Lại nhìn năm chữ Vương Phong viết, tuy rằng không chỉnh tề, khó coi cực kì nhưng trong chữ lại như có ẩn chứa sức mạnh, khiến hắn vô cùng sợ hãi. 

Kiểu chữ nghiêng nghiêng ngả ngả nhưng được viết cứng cáp có lực tựa như cắm rễ thật sâu trên trang giấy, mỗi một nét bút mỗi một đường vẽ đều rất tự nhiên.

"Không thể nào." Bỗng nhiên Diêu Thành quát to một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.

Hắn thân là nhân viên chính phủ, bình thường tiếp xúc không ít với một vài thư pháp gia thực thụ, chữ của những thư pháp gia đó tuy là đẹp nhưng cũng còn kém rất xa Vương Phong này. 

Chữ của Vương Phong đã có thể xưng là có thần, trong chữ giấu càn khôn, đây là cảnh giới mà những thư pháp gia lớn thực sự mới đạt được.

Chữ của Vương Phong méo mó nghiêng ngả, quả thật không hề có dáng vẻ của thư pháp gia, thế nhưng bên trong kiểu chữ này ẩn chứa sức mạnh là điều thật sự tồn tại.

Bây giờ Diêu Thành đã tin tưởng lời Vương Phong nói trước đó, hắn thật sự là không biết viết nhưng nếu cầm bức hoạ này đến trước mặt các thư pháp gia kia sẽ chỉ làm bọn họ xấu hổ không thôi. 

Trong chữ chứa thần, Diêu Thành không ngờ Vương Phong có thể làm được như vậy, khó trách hắn viết vài chữ này mà dùng thời gian dài như vậy, đây quả thực là cảnh giới dành cho thư pháp gia lớn.

Nhìn chữ Vương Phong, Diêu Thành lại nhìn chữ của mình, cảm thấy vô cùng rác rưởi, thật là quá khó coi.

Tuy tinh tế nhưng cũng chỉ có vậy, còn lâu mới đạt được trình độ trong chữ chứa càn khôn, chênh lệch này thật sự là quá lớn, hắn luyện mười năm rồi cũng tuyệt đối không đạt đến cảnh giới này của Vương Phong. 

"Người anh em, tôi thật sự phục rồi, nếu như không phải biết cậu nhỏ tuổi hơn tôi, tôi sẽ đoán rằng cậu là một ông già sắp chết." Diêu Thành nói, trong giọng nói mang theo bội phục từ đáy lòng.

"Đây là chữ gì, thật là đáng sợ, tôi cảm thấy như sắp bị khó thở rồi đây." Lúc này Tử Sa nói, ôm nhẹ ngực mình, một mặt trong lòng còn sợ hãi.

"Vương Phong, sao cậu làm được?" Lúc này Bối Vân Tuyết cũng hỏi. 

"Em cũng không biết, dù sao cũng là dùng tâm mà viết, thế nào? Có phải rất đáng bỏ đi hay không?" Nhìn sơ qua chữ cong vẹo mà mình viết, Vương Phong cũng có chút xấu hổ.

Tuy nhiên mình đã nhiều năm không viết bằng bút lông, có thể viết được như thế này đã là tốt nhất rồi.

"Không có." Bối Vân Tuyết lắc đầu, sau đó nói: "Chị đã nhìn qua chữ của những thư pháp gia thực thụ, chữ bọn họ nếu so với cậu thì kém xa, nếu đưa những chữ này ra ngoài chắc là có thể trở thành đồ bán đấu giá." 

"Khoa trương như vậy?" Nghe được Bối Vân Tuyết nói, Vương Phong giật mình, chữ mình viết ra hắn đương nhiên là không nhìn ra được cái gì, chỉ thấy khó coi.

Nhưng Tuyết vậy mà đánh giá cao như thế, ngược lại doạ Vương Phong có chút kinh ngạc.

Cái trình độ học sinh tiểu học này của mình còn có thể khiêu chiến thư pháp gia lớn? Đây hoàn toàn là nói hươu nói vượn. 

"Người anh em, có thể cậu không nhìn ra cái gì nhưng bên trong chữ của cậu đã ẩn chứa một sức mạnh nào đó giống như chấn động tinh thần, giá trị thật sự quá lớn làm tôi cũng tự ti." Diêu Thành nói, giải thích cho hắn.

"Thật hay giả?" Nhìn gương mặt kinh ngạc của ba người bọn họ, Vương Phong vẫn còn có chút không tin.

Mình chẳng qua chỉ là dùng tâm viết mà thôi, còn có thể đạt tới loại cảnh giới như Diêu Thành nói sao? 

"Tôi quyết định sẽ dùng năm chữ Vương Phong viết." Lúc này, Bối Vân Tuyết nắm bức hoạ năm chữ Vương Phong viết trong tay, lớn tiếng nói.

"Sao?" Nghe được lời cô nói, Vương Phong giật mình, mình viết khó coi như vậy, chỉ có thể so với học sinh tiểu học, nếu đưa cái này làm bảng hiệu còn không phải khiến cho người ta cười đến rụng răng sao.

Để mấy người bọn họ nhìn thấy cũng không sao, dù sao đều quen biết nhưng một công ty lớn như Châu Báu vậy mà dùng mấy chữ nguệch ngoạc mà mình viết thì chỉ có mất mặt thôi. 

Thậm chí Vương Phong còn tưởng tượng ra được gương mặt cười nhạo của những người đi qua đi lại khi nhìn thấy mấy chữ mình viết này.

"Ừm, tôi cũng cảm thấy dùng cái này được đấy, tôi đồng ý." Lúc này, Diêu Thành cười cười nói ra.

"Tôi cũng cảm thấy ổn, vậy dùng cái này là được rồi." Tử Sa cũng vội vàng phụ họa theo một câu. 

Lần này, ba trong bốn người đều đã đồng ý dùng mấy chữ của Vương Phong làm bảng hiệu, cho dù là Vương Phong không đồng ý thì lời nói của hắn cũng đã vô hiệu.

"Vậy tuỳ mọi người, dù sao đến lúc đó cũng không phải tôi mất mặt, là công ty Châu Báu của chúng ta." Vương Phong nói, không tiếp tục nhiều lời, một dáng vẻ vô lại.

"Được, vậy ở đây không còn vấn đề gì lớn nữa, trước hết nghiệm thu lại nơi này hẵng nói tiếp." Lúc này Bối Vân Tuyết nói, một dáng vẻ. 

Công việc nối tiếp nhau hiển nhiên là vô cùng thuận lợi, nơi này cũng gần như sửa chữa xong rồi, chỉ chờ có nhân viên thích hợp thì có thể mở cửa buôn bán.

"Tuyết, đã tìm đủ người chưa?" Đợi đến sau khi thợ sửa chữa đều đi hết, lúc này Vương Phong mới hỏi.

Lần trước ngay cả Châu báu Bối thị tuyển người cũng đã khó khăn như vậy, cho nên Vương Phong thật sự có chút lo lắng. 

"Còn chưa đâu, tuy người ứng tuyển không ít nhưng để em hài lòng thì không nhiều, cho nên việc này vẫn nên từ từ, nếu đã muốn phát triển nơi này thành tổng bộ thì không thể nóng vội."

"Há, chuyện nhỏ này, Tiểu Tuyết cô không cần lo lắng vấn đề nhân viên, tôi biết một bạn học cũng là người chuyên môn phụ trách nhân sự, nếu đã không tuyển được người phù hợp tôi thấy hay là chúng ta tuyển một vài nữ sinh viên vừa tốt nghiệp, mấy người này mới vừa ra xã hội, chính là lúc họ vô cùng hăng hái, có thể thử một lần."

Nghe được Diêu Thành nói, Bối Vân Tuyết hơi trầm ngâm một lát vẫn đáp ứng. 

Diêu Thành nói không sai, người trẻ tuổi có đủ hăng hái năng nổ, đây chính là điểm mà người thế hệ trước không thể sánh bằng, người lớn tuổi chỉ nghĩ làm sao để nhận lương, không phạm sai lầm là đã được rồi.

Nhưng người trẻ tuổi mới vừa bước ra xã hội chính là lúc không có gì trong tay, không có chút suy tính nào, cho nên nếu như có thể cho bọn họ cơ hội đi làm tin chắc rằng bọn họ sẽ hết sức vui vẻ mà dốc sức.

Dù sao xã hội hiện tại cũng không có mấy ai ngu ngốc, huấn luyện sơ qua đã có thể làm việc, ngược lại là một lựa chọn tốt. 

"Vậy việc này tôi giao cho anh phụ trách, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tuyển đủ nhân số, cần khoảng ba mươi người."

"Không thành vấn đề, tối tôi sẽ liên hệ bạn học của tôi, cô cứ yên tâm đi."

Sắp xếp ổn về nhân công, cũng xem như dẹp bỏ một nỗi lo lắng của Bối Vân Tuyết, tuy nhiên giờ phút này cô vẫn có chút khó xử phóng mắt  tới Vương Phong, nói: "Vương Phong, không biết anh có cách tìm bảo an chưa?" 

Vụ cướp lần trước để Bối Thị Châu Báu phải đứng đầu ngọn gió, trên cơ bản đã không có bảo an nào dám đến chỗ bọn họ ứng tuyển, bởi vì Trương Đại Hãn lần trước cũng là ví dụ tốt nhất.

Đây là chuyện cần phải bán mạng, bọn họ cũng không sẵn lòng.

"Việc này em không cần lo lắng, anh sẽ nghĩ cách." Vương Phong nói, trên cơ bản xem như đáp ứng. 

Vấn đề tìm bảo an này thật sự là một việc khó, người hắn muốn tìm chắc chắn là phải có thân thủ và các phương diện khác đều tốt, mà việc này Hà Thiên vừa hay có thể giúp hắn.

Bởi vì muốn in bảng hiệu nên Bối Vân Tuyết không đi cùng Vương Phong, dắt theo chị em thân thiết mới là Tử Sa cùng nhau chuồn mất, bỏ một mình Vương Phong trên đường cái.

Cũng may cuối cùng có Diêu Thành xung phong làm người tốt một lần làm tài xế cho hắn. 

"Người anh em, cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi." Ngồi vào trong xe Diêu Thành, Diêu Thành hỏi.

"Đến Cao ốc Tân Dương đi, em đến đó tìm người." Vương Phong nói, sau đó nằm dài trên ghế.

Diêu Thành chạy xe rất nhanh, hoàn toàn không để ý quy tắc giao thông, biển số xe của hắn là thuộc giấy phép lái xe của nội bộ Chính phủ, cảnh sát giao thông đều đặc biệt chú ý, không hề ngăn cản cho nên đã làm Vương Phong động lòng, nói: "Diêu đại ca, có thể làm cho em một cái biển số xe nội bộ chính phủ không?" 

"Chuyện nhỏ, anh chắc chắn sẽ cho cậu." Diêu Thành nói, căn bản cũng không có xem chuyện này ra gì, lấy thân phận Thái tử gia của hắn, vẫy tay một cái, người làm việc cho hắn còn không phải cả đống hay sao.

"Đúng rồi, cô gái hôm nay là ai? Vận đào hoa của cậu cũng được đấy nha." Diêu Thành có chút xấu xa cười hỏi.

"Cô gái kia là bà xã trong game của em, hiện tại cứ quấn lấy em." Đối với Bối Vân Tuyết thì Vương Phong không dám nói thật nhưng trước mặt cánh đàn ông, Vương Phong ngược lại là không để ý mà nói ra. 

"Tôi fuck."

Nghe được lời Vương Phong nói, Diêu Thành suýt nữa thì lái xe đâm xuống rãnh, hai người đẹp cực phẩm vậy mà đều yêu thích Vương Phong, việc này còn có thiên lý hay không?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ Bối Vân Tuyết cùng Tử Sa, này rõ ràng là chị em thân thiết đến không thể thân thiết hơn, hai người cùng yêu thích một người, lại còn có thể ở chung hài hoà đến thế? 

"Anh đừng hiểu lầm, Tuyết cũng không biết quan hệ giữa em và Tử Sa." Vương Phong cười khổ, sau đó nhịn không được xoa xoa Thái dương của mình.

"Thằng nhóc này, cậu giỏi nha!" Diêu Thành duỗi ngón tay cái ra, mặt mũi tràn đầy bội phục.

"Giỏi cái gì chứ, hiện tại em cũng cảm thấy việc này vô cùng khó giải quyết, chỉ sợ có một ngày bỗng nhiên bại lộ." Vương Phong lắc đầu, sắc mặt cười khổ. 

"Cậu cũng đừng có được lợi lại còn khoe mẽ, có hai người đẹp cùng thích cậu, cái này cần tu luyện bao nhiêu mới có được may mắn như thế, anh đây đẹp trai tiêu soái, phong lưu phóng khoáng như thế này vậy mà vẫn còn là một người độc thân, cho nên nếu như cậu không muốn người đẹp Tử Sa này nữa, dứt khoát tặng cho anh." Diêu Thành ha ha cười lớn nói.

"Cút đi." Vương Phong tức giận đáp trả một câu.

Khoảng mười phút sau, Diêu Thành đã đưa Vương Phong đến cửa Cao ốc Tân Dương. 

Nhìn toà nhà hơn năm mươi tầng này, Vương Phong lắc đầu, sau đó đi vào.

Đàn em đứng ở cửa  đã quen mặt Vương Phong, cho nên hắn không chỉ không ngăn cản Vương Phong, ngược lại còn cung kính ở phía trước dẫn đường, chỉ sợ Vương Phong không vui sẽ lập tức KO hắn.

"Anh Hà." Vừa đến thang máy, Vương Phong lại giống như trước đây nhìn thấy Hà Thiên, hắn đã chờ ở đây từ sớm. 

"Sư đệ, cậu bình phục không tệ, đã vậy rất nhanh đã giống như người bình thường." Hà Thiên mỉm cười, có vẻ như tâm trạng rất vui.

Thật vậy, tuy hiện tại Vương Phong còn cảm thấy có chút suy yếu nhưng nhìn từ bên ngoài hắn thật đúng là không khác người bình thường bao nhiêu.

"Anh Hà, hôm nay em tới tìm anh cũng là muốn nhờ anh một việc." Đi ra khỏi thang máy, Vương Phong vừa đi vừa nói thẳng vào vấn đề. 

"Được, tôi biết ngay thằng nhóc cậu tìm tôi là chẳng có chuyện gì tốt lành mà, nói đi, chuyện gì?" Hà Thiên cười mắng một tiếng hỏi.

"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là định tìm anh xin vài người." Vương Phong bình thản nói.

"Ừm?" Nghe được lời Vương Phong nói, lông mày Hà Thiên nhướn lên, lộ ra sát ý, nói: "Có phải có người đui mù nào lại chọc đến cậu hay không?"