Chương 22
Đột nhiên, Trần Gia Bảo mở miệng nói.
Hàn Đông Vy giật mình, không nghĩ là Trần Gia Bảo lại nhìn ra, cô cười nói: “Ánh mắt của cậu Trần quả thật tinh tường, nếu như cậu biết được bệnh nhân của tôi là ai thì cậu cũng sẽ giống như tôi vậy.”
“Sao? Chẳng lẽ lại là một nhân vậT lớn nào đấy?” Trần Gia Bảo nhíu mày hỏi.
“Đúng là một nhân vật lớn, một nhân vật thủ đoạn phi thường ở thành phố Hòa Bình.” Hàn Đông Vy nghiêm trọng nói.
Thông qua lời giới thiệu của Hàn Đông Vy thì Trần Gia Bảo mới biết bệnh nhận anh chữa trị lần này chính là ông lão nhà họ Tạ, Tạ Hoàng Dương, trước kia ông ta là tư lệnh trong quân đội, mặc dù bây giờ đã về hưu nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, có thể xem là đại lão của quân đội, chỉ cần dậm chân một cái thì toàn bộ thành phố Hòa Bình sẽ rung chuyển.
Đương nhiên là Hàn Đông Vy nói bóng nói gió đều đã thể hiện chắc chắn gia cảnh nhà họ Tạ không chỉ đơn giản như vậy.
“Tóm lại, chút nữa đến nhà họ Tạ, cậu chắc chắn phải cẩn thận một chút, phải nhìn ánh mắt của tôi ra hiệu.” Hàn Đông Vy không yên tâm mà dặn dò.
Trần Gia Bảo mỉm cười từ chối đưa ra ý kiến.
Trong lòng của Hàn Đông Vy đột nhiên có cảm giác bất thường.
Không lâu sau, hai người đã đến căn biệt thự trong tiểu khu ở vùng ngoại ô, bên ngoài có quân nhân đứng gác, nếu là người bình thường đến đây chắc chắn sẽ bị kinh sợ.
Hàn Đông Vy nhìn thoáng qua Trần Gia Bảo, chỉ thấy anh nở một nụ cười thản nhiên, hoàn toàn dường như không thèm để ý, trong lòng lại thêm tin tưởng.
Đi vào bên trong sân của căn biệt thự, hai người mới xuống xe.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến giọng nói khinh bỉ của ai đó: “Hàn Đông Vy, không phải cô đi mời bác sĩ sao, sao lại mời tên nhóc miệng chưa sạch sữa này về? Nhìn dáng vẻ của cậu ta, không chừng đến cả lông còn chưa mọc đủ, cô gọi bác sĩ, không lẽ là cậu ta?”
Ánh mắt của Trần Gia Bảo lạnh lẽo, chỉ thấy một thanh niên đứng trên bậc thang phía trước, khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc dù vẻ ngoài đẹp trai nhưng sắc mặt không tốt, đương nhiên là có bệnh về thận.
Sau lưng hắn ta còn có một ông lão đứng đấy, lưng còng, ánh mắt hơi nheo lại nhưng rất sáng, dường như nhìn thấu mọi việc.
Hai đầu lông mày của Hàn Đông Vy hiện lên vẻ giận dữ, nói: “Trịnh Minh Duy, Hàn Đông Vy tôi làm việc, cậu có tư cách gì mà lắm mồm?”
Tiếp theo, Hàn Đông Vy giới thiệu nhỏ với Trần Gia Bảo: “Hắn ta là Trịnh Minh Duy, là họ hàng xa dùng đại bác bắn cũng không tới của gia đình họ Tạ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thôi.”
Sau khi nói xong, Hàn Đông Vy bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Trần Gia Bảo gật đầu, đáp lời: “Nếu đã là chó dại thì không cần để ý nữa, người bị chó cắn, không cần phải cắn lại.”
Lúc anh nói những lời đó cũng cố ý không hạ thấp giọng, cho nên tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy được.
Hàn Đông Vy không nhịn nổi, lập tức bật cười “ha ha”, quả nhiên là mê hoặc người khác.
Đương nhiên là Hàn Đông Vy sẽ không sợ Trịnh Minh Duy trả thù.
Bề ngoài, Trịnh Minh Duy là họ hàng xa của nhà họ Tạ nhưng trên thực tế thì cùng lắm cũng chỉ là con chó của nhà họ Tạ thôi, xét về địa vị đương nhiên là thua xa Hàn Đông Vy.
Chỉ là Trịnh Minh Duy dựa vào thân phận họ hàng xa của nhà họ Tạ để làm mưa làm gió nên hắn ta luôn luôn thấy ngứa mắt với Hàn Đông Vy- người mới chính là họ hàng đích thực.
Trịnh Minh Duy giận tím mặt, châm chọc khiêu khích nói: “Chỉ là đứa con hoang không biết từ đâu tới mà cũng dám đến nhà họ Tạ phách lối, cậu đừng có dựa vào Hàn Đông Vy mà tỏ vẻ này nọ, chẳng qua cô ta chỉ là người phụ nữ ỷ mình có chút nhan sắc nên muốn thông qua cậu cả Tạ để bước vào cửa nhà họ Tạ mà thôi, thật đúng là mơ mộng hão huyền!”