Chương 11
“Anh, anh nói nhảm cái gì vậy?”
Tô Ánh Mai là một cô gái chưa chồng, chưa bao giờ phải chịu những lời xúc phạm như vậy, lập tức lông mày nhăn lại, đôi mắt phượng mở to, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Hừm, anh nói bậy hay không em làm sao chứng minh được đây? Hay là em ngủ cùng anh một đêm, để anh đây kiểm chứng, chứng minh sự trong sạch của tổng giám Tô?” Lý Đức Trung cười nói.
“Không biết xấu hổ!”
Tô Ánh Mai bật cười, tiếng cười lớn không ngừng vang lên.
Hai mắt Lý Đức Trung sáng lên, nói: “Thế nào, tổng giám đốc Tô, xem xét một chút về lời đề nghị của anh chứ?”
Đột nhiên Lý Đức Trung cảm giác được có người tóm lấy mình, quay đầu nhìn lại, cau mày nói: “Buông ra, đừng làm bẩn quần áo của tôi, anh không xứng.”
Trần Gia Bảo giễu cợt: “Sai rồi, anh mới chính là nguồn ô nhiễm, anh đứng ở đây, không khí trong phòng đều bị anh làm cho ô uế bẩn thỉu, lại còn dám ở trước mặt tôi sỉ nhục vợ tôi, anh đúng là muốn tìm đường chết mà!”
Sau đó, Trần Gia Bảo bất ngờ vung tay, và chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, Lý Đức Trung bị đánh một đòn mạnh.
Lý Đức Trung lập tức lùi về phía sau mấy bước, đầu ong ong, ngay cả răng hàm bên phải cũng bị đánh văng ra, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Tô Ánh Mai che miệng, không tin nổi vào mắt mình nhìn Trần Gia Bảo. Sao sức lực của anh ta lại có thể mạnh đến như vậy?
Tuy nhiên, trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Lý Đức Trung vừa đau vừa tức ôm chặt hai má hung tợn nói: “Anh dám đánh tôi, anh có biết tôi là ai không hả?”
“Ông đây không thèm quan tâm anh là ai.”
Trần Gia Bảo đột nhiên tiến lên một bước, đi tới trước mặt Lý Đức Trung, đánh thêm một phát nữa vào mặt anh ta, cười lạnh nói: “Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, thì kể cả có là Ngọc Hoàng Đại Đế, tôi cũng đánh!”
Lý Đức Trung khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, trong ánh mắt anh ta vẫn còn chất chứa hận thù mãnh liệt, anh ta quát to một tiếng rồi hung dữ nhào về phía Trần Gia Bảo.
“Cẩn thận!” Tô Ánh Mai không nhịn được cất tiếng nhắc nhở.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình.”
Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, rồi đột nhiên nhấc chân lên đá về phía trước đạp anh ta bay thẳng ra ngoài.
Lý Đức Trung muốn đứng dậy tiếp, nhưng lúc này Trần Gia Bảo đã đi đến trước mặt anh ta, sau đó dơ chân ra đá vào người đối phương, miệng còn mắng to: “Thằng ngu này, anh dám đùa giỡn vợ tôi ở trước mặt tôi, anh nói xem có phải anh muốn ăn đòn hay không?”
“Đừng… Đừng đánh nữa, anh à, tôi không dám nữa đâu, nhanh … Nhanh dừng tay lại đi, nếu đánh tiếp nữa sẽ đánh chết người đấy.”
Lý Đức Trung chỉ thấy đau đớn giống như xương cốt trên người anh ta đều đã nát cả rồi, anh ta hét lên thảm thiết giống như một con heo bị chọc tiết vậy.