Về phần tương lai Tề Vũ Tây . . . . . . Chúng ta chỉ có thể hy vọng không phải vì hắn đã từng trốn tránh mà bị cái tên Huyền Sắc phi nhân tính kia hành hạ.
Vốn là một mối hôn sự thật tốt cuối cùng vì cả tân lang lẫn tân nương đồng thời mất tích mà thất bại, cũng may còn có một phong thư của Huyền Sắc để lại nên mới cứu vãn được mặt mũi của triều đình, không phải do tân nương tử đào hôn mà là Tam hoàng tử Đại Tấn đi tu tiên, đây là một cơ hội trời định, khó trách Quốc sư đại nhân không cho Ung vương thành thân sớm, thì ra là chính là vì cái này.
Mặc dù con dân Đại Tấn đều là người thuần phác nhưng cũng không nhịn được truyền miệng với tốc độ thần kỳ, khi chuyện này truyền tới nước Ngụy thì đã biến thanh phiên bản Ung vương Điện hạ là Đại La Kim Tiên, vì trong yến tiệc của Ngọc Hoàng Đại đế làm đổ chén ngọc nên bị Ngọc đế trách phạt xuống nhân gian chịu khổ, Quốc sư đại nhân chính là người được Ngọc đế phái hạ phàm để đốc thúc Ung vương. Nay đã chịu đủ hình phạt nên Ngọc đế đặc lệnh cho giáng hiện tượng mưa sao băng, nghênh đón hai vị Tiên nhân trở về Thiên Đình ..Vân ..Vân. Trên cơ sở này, mỗi người đều có phiên bản khác nhau, tuy là như thế nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến người kể lại câu chuyện sống động như thật, nước miếng văng tứ tung, cư như là chính mắt hắn trông thấy vậy.
Về phần Cố Khuynh Thành, có người nói nàng được Thần Tiên điểm hóa, đã cùng nhau thăng thiên, cũng có người nói nàng đã thấu hiểu bộ mặt của nhân thế nên một lòng muốn quy y cửa Phật, lại có người nói thật ra nàng đã lặng lẽ gả cho người ta, cùng phu quân ngao du sơn thủy, tiêu dao cả đời.
Mặc kệ nói thế nào thì chuyện dây dưa lâu như vậy rốt cuộc cũng có kết quả, mình có được hạnh phúc đương nhiên cũng hi vọng người khác cũng hạnh phúc giống như mình, sau khi Phó Du Nhiên đưa tiễn Mộc Thanh Y và Cố Khuynh Thành đi thì cũng được nhàn rỗi mấy ngày, sau đó vội vàng đi lấy mấy vị thuốc mà Huyền Sắc đã bày cho nàng để bào chế ra thuốc dưỡng nhan, còn Tề Diệc Bắc do vào cái hôm mưa sao băng ấy đã phạm vào một sai lầm và đang chờ được xem xét nên mấy ngày nay vẫn biểu hiện rất tốt, lúc lâm triều cũng rất cao hứng, hết giờ liền lập tức hồi cung.
Nhưng mà hôm nay. . . . . .
Phó Du Nhiên liếc thấy thời gian đã là chậm hơn hai khắc đồng hồ, không phải Phó Du Nhiên hẹp hòi mà là gần đây bên Vân Lang các liên tục có chuyện, không biết Nguyệt Hoa uống lộn thuốc gì, không phải nhức đầu chính là nóng óc, cũng may khi Tề Diệc Bắc hồi cung sẽ lấn cấn Phó Du Nhiên nên cũng không đến đó, ai biết hôm nay bên đó lại giở mánh khóe gì?
Đang suy nghĩ thì thây Tề Diệc Bắc đi vào, Phó Du Nhiên mặt mày hớn hở ra nghênh đón, Tề Diệc Bắc thấy vậy buồn cười nói: "Sao hôm nay nàng vui vẻ thế? Hôm nay thành quả của Phó thần y như thế nào rồi?"
Phó Du Nhiên lập tức giống như dâng vật quý lấy ra một viên thuốc gần bằng quả trứng gà, "Gần đây ta đang cải tạo lại Thanh tâm đan, một viên có giá tiền rất phải chăng, trọng lượng vừa đủ, bảo đảm bán chạy."
Tề Diệc Bắc im lặng một lúc mới lên tiếng: "Nàng tính mang đi bán thật à?"
"Ta không đem bán thì mấy vị Tần phi trong hậu cung cũng sẽ biết mà đến, tới lúc đó họ lại nói ra một đống nhân tình khiến ta phải hao tiền tốn bạc mà làm cho họ, ta không muốn như vậy đâu."
"Tùy nàng vậy." Tề Diệc Bắc vặn vặn eo rồi ngã xuống giường, "Không biết sao mà ta thấy mệt mỏi quá."
Phó Du Nhiên khẩn trương nói: "Mau truyền thái y xem thử . . . . ."
"Không cần." Tề Diệc Bắc chống người ngồi dậy, gấp rút nói: "Có lẽ là buổi chiều vận động nhiều quá nên hơi mệt mỏi." Lại như thở dài nói: "Thái tử điện hạ xưa nay thân thể vốn hư nhược, lại bị Thái tử phi như lang như hổ nghiền ép mỗi đêm, thật là đáng thương."
Phó Du Nhiên hơi đỏ mặt bĩu môi khinh thường, Tề Diệc Bắc cười tủm tỉm kéo nàng đến bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Cũng nỗ lực lâu như vậy rồi nên không chừng trong bụng nàng đã có rồi đấy."
Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn qua bụng mình, đỏ mặt lắc đầu nói: "Nào có dễ dàng như vậy? Nguyệt Hoa đã theo chàng lâu như vậy mà cũng chưa có động tĩnh gì, ta cũng chỉ mới một thời gian thôi mà?"
Tề Diệc Bắc kéo nàng vào trong lòng khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng rồi cười nói: "Con nối dòng của ta, chỉ có thể do người con gái ta thích mới có thể dưỡng dục, ta không muốn tương lai giống phụ hoàng có nhiều con trai như vậy, bề ngoài có vẻ sống yên ổn với nhau nhưng kì thực từng người luôn luôn tranh đấu gay gắt."
Phó Du Nhiên cũng hiểu, nàng uất ức nở nụ cười châm biếm, lại nói: "Nếu ta sinh quá nhiều con trai vậy chẳng phải chúng nó cũng sẽ đấu tranh với nhau sao?"
Tề Diệc Bắc lật người đè nàng dưới thân mình rồi mập mờ nói: "Vậy chỉ cần sinh một đứa thôi nhé?"
Nhận thấy được hành động của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên vội vàng đẩy hắn ra, "Mới vừa rồi còn nói mệt mỏi, đảo mắt đã lại táy máy tay chân, chàng mau ngủ đi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Nói xong nàng đứng dậy xuống giường, đi đến trước gương chải tóc, thật ra thì trong lòng nàng có một ý tưởng nhưng không muốn nói ra.
Đợi Tề Diệc Bắc kế vị, cho dù tính cả Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược, một hậu ba phi thì vẫn còn rất ít, bây giờ trái tim của Tề Diệc Bắc đang đặt trên người nàng nhưng ai có thể bảo đảm sau này "Tỷ muội" nhiều lên, Tề Diệc Bắc sẽ không phân tâm?
Nàng thật sự thấy rất mâu thuẫn, người cường thế như Hoàng hậu nương nương cũng không thể ngăn cản tam cung lục viện ngày càng lớn mạnh của Chiêu Thái đế, tuy Chiêu Thái đế đối với Hoàng hậu cũng coi như một mảnh tình thâm nhưng khi Phó Du Nhiên chính mắt thấy được cung Cự Sương, chính mắt thấy được một khu rừng Phù Dung kia, nàng lại cảm thấy, ít nhất ở trong một khoảng thời gian, lòng của Chiêu Thái đế đã rời xa Hoàng hậu, nếu như không phải Dung phi đã mất thì tình thế trong cung có lẽ đã là một quang cảnh khác. Tương lai sau này nếu nàng gặp phải chuyện giống vậy thì nàng nên làm gì? Còn có thể giống như bây giờ giận dỗi chạy ra khỏi cung, dùng cái tính tình trẻ con này để phát tiết sự buồn bực trong lòng sao?
Miễn cưỡng cười cười, Phó Du Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân buồn lo vô cớ, Cố Khuynh Thành nói rất đúng, hái hoa phải hái liền tay chớ để lâu ngày lại bẻ cành không. Chỉ cần quan tâm thật tốt chuyện trước mắt, thuyền đến đâu cầu tự nhiên thẳng, tương lai, cho dù có một ngày như vậy thì nàng vẫn tin tưởng Tề Diệc Bắc đối với nàng. . . . . . Chắc cũng là đặc biệt nhất chứ?
"Đang nghĩ gì thế?" Tề Diệc Bắc đột nhiên ôm lấy Phó Du Nhiên từ phía sau, "Sao lại ngẩn người như vậy?"
Phó Du Nhiên tự cười thầm chính mình, đã gả làm vợ người ta rồi còn cứ lo trước lo sau như vậy, đây cũng không phải là tác phong của Phó trại chủ, hít một hơi, lần nữa phấn chấn tinh thần, Phó Du Nhiên cười nói: "Sắp tới sinh nhật Hoài vương phải không?"
Tề Diệc Bắc hơi không vui nói: "Ngẩn người lâu như vậy là do nàng đang nghĩ đến chuyện này à?"
Phó Du Nhiên buồn cười: "Đợi sau sinh nhật Hoài vương thì Hi Nguyệt sẽ rời kinh, ta phải tính toán lại ngày giờ để dành trước hậu lễ cho nàng ấy."
"Như vậy cũng tốt." Tề Diệc Bắc ngồi thẳng lên, "Gần đây hắn khiêm tốn không ít, ta rốt cuộc vẫn cảm thấy có chỗ không đúng lắm, Hi Nguyệt đi cũng tốt, tránh khỏi tương lai các nàng không thoải mái bởi vì quan hệ giữa ta và Tề Thụy Nam không tốt."
Phó Du Nhiên nhíu mi nói: "Có nghiêm trọng như thế không? Tề Thụy Nam thật muốn làm Thái tử ư?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Hắn không muốn làm Thái tử mà muốn làm Hoàng thượng."
Phó Du Nhiên hoảng hốt, "Quyền lực với nam nhân mà nói thật sự quan trọng như vậy à? Nếu chàng không phải là Thái tử thì cũng sẽ trăm phương ngàn kế cướp lấy vị trí này sao?"
"Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này." Nét mặt Tề Diệc Bắc thản nhiên, "Từ lúc ra đời ta đã là Thái tử nên không biết cảm thụ của bọn hắn." Lại hừ cười châm biếm, mỉa mai nói: "Có lẽ khi nàng gặp phải tình trạng đi đến đâu cũng bị người nhà mình chèn ép giẫm lên đầu mình thì sẽ có cảm giác như vậy thôi."
"Không phải chàng không bằng người khác, chàng chỉ là không có cơ hội." Phó Du Nhiên nhìn hắn nói: "Như lần tuần tra trước không phải chàng nói rất tốt sao? Còn thay mặt phụ hoàng gặp mặt các ông chủ của các hiệu buôn xuất sắc, kêu gọi dân chúng quyên góp làm từ thiện, những chuyện này chàng đều làm rất tốt đấy thôi."
Tề Diệc Bắc im lặng một hồi lâu, trên mặt hiện ra chút lúng túng, Phó Du Nhiên lại kéo tay của hắn, nghiêm túc nói: "Khi còn bé, cha ta dạy ta tập võ, bắt ta mỗi ngày ba lần duy trì tư thế trung bình tấn, chàng cũng biết việc này vốn rất buồn tẻ, hơn nữa thấy cũng không có ích gì nhưng cha ta nói, nếu như ngay cả việc cơ bản nhất cũng làm không được thì sao có thể học tập được những điều cao thâm hơn? Cũng giống như chàng vậy, những thứ này tuy đều là những chuyện nhỏ không đáng nói đến, nhưng phụ hoàng đều thấy ở trong mắt, chuyện nhỏ lo không xong thì sao lo được cả thiên hạ, hôm nay tuổi của phụ hoàng còn đang rất cường thịnh nên thời gian học tập của chàng còn rất dài, nếu như ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không xong, phụ hoàng làm sao yên tâm đem thiên hạ này giao lại cho chàng được?"
Tề Diệc Bắc gật đầu, "Không sai, đúng là như vậy." Nói xong vò vò làm rối loạn mái tóc của Phó Du Nhiên, cười nói: "Phó thần y lại biến thành Phó phu tử rồi, nói đến đạo lý cũng liến thoắng cứ như đúng rồi."
Phó Du Nhiên ngượng ngùng nói: "Thật ra thì những thứ này chàng đều hiểu, ngược lại là ta nói nhảm rồi."
"Ta hiểu, Lão sư cũng cùng ta nói qua, có điều cũng không nói một cách cảm động như nàng."
Đại khái đây chính là lời ngon tiếng ngọt đây hả? Nhưng mà Phó Du Nhiên vẫn thấy ngọt đến tận đáy lòng.
Lại qua hai ngày, lúc này đã đến hạ tuần tháng mười hai, cách ngày sinh của Hoài vương cũng không còn mấy ngày, Phó Du Nhiên đặc biệt kêu Tề Diệc Bắc lựa ra vài món tinh phẩm từ trong hộp đồ nghề của nàng, lại gia tăng chế luyện viên thuốc Thanh tâm đan siêu cấp lớn, đang tính toán làm thế nào để vận chuyển ra khỏi cung thì thấy Tiểu An Tử mang đến một phong thư, nói là Lâm Hi Nguyệt đưa vào cung.
Phó Du Nhiên đầy bụng nghi ngờ, có chuyện gì trực tiếp vào cung hoặc là sai người nhắn lại để nàng xuất cung ra ngoài gặp là được, còn bày đặt học vẻ nho nhã phi hồng truyền thư của người ta nữa chứ?
Nhanh chóng xé phong thư nhìn qua một lần, xem xong vẻ mặt Phó Du Nhiên hơi cổ quái, hôm nay Tề Diệc Bắc đã theo Chiêu Thái đế tuần tra ở các bộ, người viết thư rõ ràng cho thấy đã đặc biệt chọn thời gian này để đưa thư, tại sao?
Suy nghĩ một hồi lâu, Phó Du Nhiên đứng lên nói: "Lấy một hộp Thanh tâm đan ra đây đi, ta muốn đến thỉnh an mẫu hậu."
Tiểu An Tử vội đi chuẩn bị, lấy hộp đan dược ra ngoài rồi theo Phó Du Nhiên ra khỏi Đông Cung, đi đến cung Tử Hòe.
Lúc hai người đi gần tới ngự hoa viên thì Phó Du Nhiên đột nhiên hỏi "Mang theo bao nhiêu viên Thanh tâm đan?"
Tiểu An Tử vội mở hộp ra, Phó Du Nhiên nhìn qua rồi nơi: "Quá ít, quên mang theo để tặng Thục phi nương nương rồi, ngươi trở về lấy đi, ta ở đây chờ ngươi."
Tiểu An Tử cũng không nghĩ quá nhiều, dạ một tiếng rồi chạy đi như bay, Phó Du Nhiên rảnh rang đi vào Ngự Hoa Viên, lơ đãng nhìn chung quanh như đang tìm thứ gì đó, rốt cuộc ánh mắt của nàng dừng lại vào một bóng dáng mặc triều phục đang đứng cách đó không xa.
Người nọ quay đầu lại, Phó Du Nhiên mỉm cười nói: "Trời lạnh như thế này mà Hoài vương Điện hạ vẫn có nhã hứng ngắm cảnh."