Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 11: Tâm nguyện chó chết của trại chủ

Tề Diệc Bắc thấy bộ dạng Phó Du Nhiên không giống như tùy tiện, tức giận mặt tái mét, giơ ngón tay thon dài: "Cô... Ngươi* đã quên lời thề tối hôm đó sao?"

*Trước mặt người khác, t để hai anh chị xưng ta – ngươi, còn riêng tư thì anh Tề gọi chị Phó = ta - cô

Vẻ mặt chúng tặc vừa hưng phấn lại có chút ám muội, buổi tối? Lời thề? Khó trách trại chủ coi trọng như vậy, còn đặc biệt chạy xuống núi mua một bộ nữ trang, lại dặn mọi người giữ bí mật, xem ra muốn tạo cho Tề công tử một bất ngờ.

Phó Du Nhiên đang hưng phấn chơi oẳn tù tì với người khác, gần như đã quên "thân phận" của mình, mãi đến lúc nghe thấy "chính mình" chỉ trích, mới giật mình quay lại, tuy nhiên, hiện tại nàng không có thời gian để ý tới Tề Diệc Bắc đang giậm chân tức tối.

"Lâm Hi Nguyệt!" Phó Du Nhiên vọt tới trước mặt Lâm Hi Nguyệt:

"Con mẹ ngươi chạy đi đâu thế?"

Lâm Hi Nguyệt cười gượng hai tiếng:

"Đến Lâm Đình trại đón cái cô Yến tiểu thư gì đó."

Phó Du Nhiên sửng sốt, nói theo phản xạ: "Người đâu?"

"Vẫn hôn mê, có lẽ đến sáng mai mới tỉnh." Nhắc tới đây Lâm Hi Nguyệt thấy thực buồn bực, nàng không hề ngược đãi cái cô Yến Bội Nhược đó, sao cô ta vừa nhìn thấy nàng đã ôm ngực gào thét chói tai chứ? Không còn cách nào khác, đành phải đánh thuốc mê vác tới đây.

"Nhưng cũng đâu cần đi hai ngày a?" Phó Du Nhiên giận dỗi:

"Hơn nữa sao không nói cho ta một tiếng rồi mới đi?"

Thái độ khác thường của "Tề công tử" đối với Lâm Hi Nguyệt khiến cho chúng tặc cảnh giác đứng dậy, vì hạnh phúc của trại chủ, bọn họ tự động tiến lên vây quanh "Tề công tử" và "Phó Du Nhiên", cách ly Lâm Hi Nguyệt ở bên ngoài, hai tên sơn tặc nhanh chóng bắt cóc Lâm Hi Nguyệt rời khỏi đại sảnh.

Lâm Hi Nguyệt la lên phản đối nhưng không có hiệu quả, Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc trong lòng mờ mịt, liếc nhìn nhau, sau đó Phó Du Nhiên mới nhớ tới Tề Diệc Bắc, chất vấn: "Sao ngươi lại tự ý xuống núi một mình mà không hỏi ý kiến của ta?"

Tề Diệc Bắc đang định trả lời, sơn tặc A đã lớn tiếng nói:

"Tề công tử, trại chủ chúng ta muốn tạo cho ngươi một bất ngờ, mới lừa ngươi tự xuống núi ."

"Bất ngờ?" Lúc này đến phiên Phó Du Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, không phải đi đón Yến Bội Nhược ư? Sao lại liên quan đến mình?

Sơn tặc B tiếp lời: "Kỳ thật Tề công tử là người phóng khoáng như vậy, đâu có thể để ý tới cách ăn mặc giả nam trang của trại chủ chứ? Cho dù bình thường trại chủ giống một nam nhân, tin chắc rằng Tề công tử cũng không để ý ."

"A?" Phó Du Nhiên càng nghe càng mơ hồ, Tề Diệc Bắc thở dài , áp chế nỗi buồn bực trong lòng, lôi Phó Du Nhiên ra khỏi vòng vây, thấp giọng nói:

"Chúng ta đã có duyên phận kỳ lạ như vậy, ta cũng không ngại thay cô hoàn thành tâm nguyện từ nhỏ."

Phó Du Nhiên hoàn toàn suy sụp, nàng có phải xuyên không đâu? Sao có thể hiểu được sự kì diệu trong lời nói của hắn đây? (bái phục t/g @@!)

"Ta... tâm nguyện nào?"

Tề Diệc Bắc liếc nhìn mấy cái lỗ tai đang hướng về phía mình của chúng tặc, bọn họ chột dạ cười ám muội, quay về giả bộ tụ tập uống rượu. Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên đến một góc, khẽ nói: "Hi Nguyệt đã nói cho ta biết, không ngời cô còn nhỏ tuổi, mà lại có nỗi khổ tâm riêng."

Phó Du Nhiên trở giọng khinh thường:

"Nha đầu chết tiệt kia đã nói với ngươi cái gì? Có thể kể lại từ đầu tới cuối cho ta nghe được không?"

Tề Diệc Bắc thở dài:

"Nàng nói tuy rằng từ nhỏ cô sinh ra và lớn lên ở trong sơn trại, nhưng lại rất thích mặc trang phục nữ nhi, chỉ vì cha cô mắc bệnh qua đời, cô bất đắc dĩ phải tiếp nhận chức vụ trại chủ, từ đó đến nay ép mình phải mặc nam trang, hóa ra trong lòng cô vô cùng thống khổ."

Nhìn Phó Du Nhiên vẻ mặt dại ra, Tề Diệc Bắc lại than thở:

"Ngày ấy chúng ta đi ra từ trong đại sảnh, Sơn ca nói phải dịu dàng một chút mới có thể thu hút ánh mắt của người khác phái, tốt cho việc xuất giá sau này. Khi đó, ta còn tưởng rằng cô hận không thể gả được, sau này Hi Nguyệt nói cho ta biết, mỗi khi nhắc tới việc này, cô vô cùng đau khổ. Từ nhỏ cô đã có nguyện vọng làm một hiền thê lương mẫu, nay lại vì bận tâm đến cảm nhận của các vị huynh đệ mà giả vờ thô lỗ, từ bỏ niềm yêu thích, có thể hiểu được trong lòng cô đau khổ nhường nào. Hiện tại ta thay cô, hoàn thành tâm nguyện, mặc nữ trang một lần."

"Cái gì?" Phó Du Nhiên không ngừng ép mình nhẫn nại, nàng biết nha đầu chết tiệt kia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này, nhưng không thể nào nghĩ được, đúng là suy nghĩ độc ác, mặc nữ trang ư? Trước năm tám tuổi quả thật Phó Du Nhiên đã mặc nữ trang, sau vì không tiện hoạt động nên loại bỏ tất cả. Đối với nữ sơn tặc Lâm Hi Nguyệt coi trọng hình thức mà nói, hành động này của Phó Du Nhiên không khác gì việc cam chịu số phận. Từ lúc đó, Lâm Hi Nguyệt đã nghĩ rất nhiều biện pháp "khuyên" Phó Du Nhiên mặc lại nữ trang, đương nhiên, chẳng có cách nào thành công.

"Cho nên... Ngươi liền..."

Tề Diệc Bắc gật đầu:"Ban đầu chúng ta đi An Dương may một bộ xiêm y, sau đó mới tới Lâm Đình trại đón Bội Nhược trở về, vì vậy mới chậm trễ hai ngày."

"Bộ y phục kia đâu?"

"Lúc trước ta không nghĩ cô quấn ngực, vải quấn trước kia hơi chật, hiện đang sửa lại."

"Ngươi ––nói–– cái–– gì?"

Phó Du Nhiên lửa giận bùng cháy: "Ngươi... Ngươi đã nhìn..."

"Không có!" Tề Diệc Bắc vội vàng giải thích: "Toàn bộ quá trình thay y phục đều do một tay Hi Nguyệt xử lý, ta luôn nhắm mắt lại ."

Phó Du Nhiên tức muốn ói máu, gầm lên: "Lâm Hi Nguyệt! Ta sẽ không để yên cho ngươi !"

Tiếng hét kinh thiên động địa của nàng đục thủng một bên tai đang nghe lén của mọi người, mặc dù không nghe thấy hai người nói gì, nhưng chỉ dựa vào những lời này, hy vọng trại chủ đoạt giải quán quân đã liên tục tăng cao.

Tề Diệc Bắc nhăn mặt nhíu mày đáp: "Hi Nguyệt cũng chỉ muốn tốt cho cô..."

"Nó muốn chọc tức ta thì có!"

"Sao có thể? Mặc nữ trang không tồi a, so với việc giống như nam nhân như bây giờ tốt hơn nhiều."

"Ngươi nói ai giống nam nhân!"

Tuy rằng mặc nam trang, nhưng nàng vẫn là một giai nhân thanh tú mà?

Tề Diệc Bắc cúi đầu nhìn lại y phục chính mình, lại nhìn sang chúng tặc đang giả vờ tụ tập uống rượu , cuối cùng đi đến góc phòng lôi Khí Nha đang bày ra bộ mặt buồn bực đến, nhìn với Phó Du Nhiên nói: "Ngươi nhìn chúng ta xem, có khác nhau gì không?"

Phó Du Nhiên nhíu mày càng chặt, cuối cùng cũng không thể bác bỏ được ý nghĩ mình giống nam nhân kia. Ngoại trừ khuôn mặt, nàng cùng Khí Nha tựa như một đôi song sinh, quần áo giày dép giống nhau, cùng một kiểu tóc, giống cả đai lưng, ngay cả trâm gỗ đang cài trên đầu cũng xuất xứ từ một xưởng. Quan trọng nhất, Khí Nha là một nam nhân.

Cuối cùng, Phó Du Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Khí Nha một cái, tên tiểu tử thối, không có việc gì làm hay sao mà lại giả dạng nàng, Khí Nha không hiểu gì nhưng cũng trừng mắt lại. Tề Diệc Bắc đến bên Phó Du Nhiên thấp giọng nói:

"Ta biết cô vẫn luôn hy vọng quay lại làm nữ nhân, yên tâm đi, hai ngày sau ta sẽ xuống núi mang xiêm y đến, hoàn thành tâm nguyện của cô."

Đây... sao giống như hai người yêu nhau đang nói chuyện vậy?

Phó Du Nhiên lại liếc mắt nhìn đám sơn tặc đang hóng hớt, nhẫn nại kéo Tề Diệc Bắc ra ngoài, con mẹ nó, phải nói chuyện rõ ràng với hắn. Trong thời gian ngắn ngủi tại đây, không thể để cho Lâm Hi Nguyệt đem thanh danh lẫy lừng một đời của mình phá hỏng không còn chút gì.

Khí Nha đang định tiến lên ngăn cản, thì bị mọi người chặn lại, đừng có đùa, đây chính là cơ hội tốt của trại chủ, sao có thể để tên tiểu tử ngươi phá hỏng được.

Phó Du Nhiên lôi Tề Diệc Bắc thẳng đến bên trong "Trác viện" phía sau đại sảnh, Tề Diệc Bắc theo thói quen đẩy cánh cửa "Văn hương trai", Phó Du Nhiên lập tức vội vàng kéo hắn lại, "Ngươi làm gì vậy, ta sống ở phòng khác mà."

"Ta biết." Tề Diệc Bắc cười nói: "Tối hôm kia Hi Nguyệt đưa ta tới đây, nàng ngủ phòng của cô, bảo ta tùy tiện chọn một gian, ta liền chọn nơi này." Dứt lời, hắn nghiêng mình đi vào, lục lọi châm đèn lên, Phó Du Nhiên bất đắc dĩ đi theo, thở dài:

"Nếu Cốt ca ở đây, thấy 'ta' chủ động đi vào thư phòng, sẽ rất kích động ."

Tề Diệc Bắc mỉm cười: "Thật không ngờ, trong sơn trại còn có nơi như vậy."

Phó Du Nhiên hừ lạnh: "Nơi đây là của cha ta ."

Gian thư phòng này, là của trại chủ tiền nhiệm Phó Nhị Thủy, cũng chính là cha của Phó Du Nhiên cẩn thận xây lên. Chịu ảnh hưởng của cha, Phó Du Nhiên thường ngồi hàng giờ trong đó, tuy nhiên sau khi trại chủ tiền nhiệm qua đời, Phó Du Nhiên như một chú thỏ nhút nhát, những chữ na ná "Thư phòng" như vậy đều bị Phó Du Nhiên tự động loại bỏ. Ước chừng hơn một năm sau, Cốt ca thấy hành động và lời nói của Phó Du Nhiên dần dần lỗ mãng, sau nhiều lần rút kinh nghiệm, cuối cùng "trao đổi" một quy định “phạm thượng” (theo ngôn ngữ của Phó Du Nhiên), khiến cho Phó Du Nhiên đau khổ cả đời.

Viết một bài văn ngắn gồm ba trăm từ, được đi tuần núi một lần; từ năm trăm chữ đến một nghìn chữ, được xuống núi tập hợp; từ một nghìn chữ đến hai nghìn chữ, được tham gia cướp bóc một lần...

Dưới kiểu huấn luyện sắt đá của Cốt ca, Phó Du Nhiên đối với "Văn hương trai” này không thể không ghi hận, mỗi lần đi qua chỉ muốn bịt mắt để không nhìn thấy nó, hôm nay lại chủ động tiến vào.

Dù sao cũng không quan trọng, mục đích chủ yếu của nàng là phải dạy dỗ thật tốt cho cậu bé thuần khiết này nhận thức được xã hội rất hiểm ác ... Ách, được rồi, hiện tại là cô bé, vì vậy mà có một cuộc đối thoại sau đây:

Phó Du Nhiên: "Ngươi có biết mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng không?"

Tề Diệc Bắc: "Hả?"

Phó Du Nhiên: "Sai lầm của ngươi là dễ dàng tin tưởng người khác."

Tề Diệc Bắc đần mặt: "Gì?"

Phó Du Nhiên khinh thường nói: "Người khác chính là Lâm Hi Nguyệt!"

Tề Diệc Bắc "Ơ?"

Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình:

"Chức năng phát âm của ngươi bị rối loạn à?"

Tề Diệc Bắc vẻ mặt mờ mịt, giọng nói của Phó Du Nhiên vô cùng sắc bén, quát:

"Mẹ kiếp, ngươi nói nhiều thêm một chút!"

Sau nửa ngày mới phun ra một chữ: "Được...", Tề Diệc Bắc nhớ lại lời Phó Du Nhiên, nói nhiều à, kết quả là nói thêm câu nữa: "Đúng thế"

Phó Du Nhiên gật đầu, nói hai từ, xem như có chút tiến bộ, vì không bị hắn làm cho tức chết, nên nàng lập tức nảy ra một quyết định vĩ đại.

"Hiện tại không cần ngươi trả lời, nghe kĩ lời ta nói đây." Phó Du Nhiên giơ giơ nắm tay:

"Lâm Hi Nguyệt kia, từ nhỏ đã chơi cùng ta, nên không phải là thục nữ đàng hoàng gì cả, về sau những chuyện nàng nói với ngươi, toàn bộ không được tin! Cái gì mà tâm nguyện của ta? Còn mặc nữ trang? Làm hiền thê lương mẫu? Nàng muốn lấy ta làm trò cười, ngươi có hiểu không?"

Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên, mí mắt giật giật, không nói gì.

Phó Du Nhiên cả giận nói: "Đã hiểu chưa?"

"Ta... Có thể nói không?" Tề Diệc Bắc cẩn thận hỏi lại, bây giờ, nữ sơn tặc không dễ động đến, mà linh hồn nữ sơn tặc đang ở trong thân xác của nam nhân lại càng không được chọc vào.

Được Phó Du Nhiên cho phép, Tề Diệc Bắc khẽ hắng giọng, không đồng ý nói:

"Ta cảm thấy Hi Nguyệt không phải loại người như vậy, dù sao cô không thể tiếp tục thế này cả đời được, nếu không sẽ rất khó lấy chồng."

Phó Du Nhiên tức xì khói:

"Ta lấy chồng hay không liên quan gì đến nó? Mà cũng có liên quan đến ngươi không? Cuối cùng ngươi có hiểu lời ta nói không? Ta nói: không được phép tin nàng!"

Tề Diệc Bắc lập tức gật đầu, "Đã hiểu." Lý trí nói cho hắn biết, nếu kiên quyết phủ nhận, sẽ có người phát điên: "Vậy... tâm nguyện của cô..."

"Tâm nguyện chó chết!"

"Này!" Tề Diệc Bắc cũng bực mình, "Không cho phép dùng miệng của 'Ta' nói ra những lời thô tục."

"Ta nghi ngờ ngươi có phải nam nhân không đó."

"Tin rằng cô biết rõ hơn ta." Tề Diệc Bắc nhịn cơn tức nói:

"Miệng phát ra lời nói thô tục không nhất định phải là nam nhân, trái lại, lịch sự không hẳn là ẻo lả."

Phó Du Nhiên không đồng ý với quan điểm này, cũng khó trách, nàng từ nhỏ đến lớn, người lịch sự nhất từng gặp là Lý Phái Sơn, nhưng hắn là người nham hiểm, cho nên trong ấn tượng của nàng, không cướp đoạt thì không phải là nam nhân!

Hai quan điểm dưới ánh mắt "yêu mến" của Phó Du Nhiên đã hợp thành một, cuối cùng Tề Diệc Bắc đáp ứng không tin vào “lời nói dối” của Lâm Hi Nguyệt nữa, Phó Du Nhiên lúc ấy mới vừa lòng bình thản trở lại.

Thịch... Thịch...

Đôi tai Tề Diệc Bắc đột nhiên khó chịu, chết tiệt, chẳng lẽ hắn chịu ngược đãi sao? Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Tề Diệc Bắc dừng lại trên tường:

"Phúc tự (bức thư pháp) này là do phụ thân cô viết sao?"

Thiểu vô thích tục vận, tính bổn ái khâu sơn.

Ngộ lạc trần võng trung, nhất khứ tam thập niên.

Ki điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.

Khai hoang nam dã tế, thủ chuyết quy viên điền.

Phương trạch thập dư mẫu, thảo ốc bát cửu gian.

Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền.

Ái ái viễn nhân thôn, y y khư lí yên.

Cẩu phệ thâm hạng trung, kê minh tang thụ điên.

Hộ đình vô trần tạp, hư thất hữu dư nhàn.

Cửu tại phiền lung lí, phục đắc phản tự nhiên

.[1]

Dòng lạc khoản* viết: Nước Sở, Cảnh Hiến năm thứ mười, ái nữ Du Nhiên - Lâm Nhị Thủy, Nhật Tuyên tùy bút một ngày vui.

*phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ

Cảnh Hiến năm thứ mười, đó là Đại Tấn năm Chiêu Thái thứ mười tám, cũng chính là mười bảy năm trước, nét chữ của năm câu đầu mộc mạc mạnh mẽ, năm câu sau lại xinh đẹp thanh linh, hiển nhiên xuất từ tay của hai người khác nhau.

Hôm trước Tề Diệc Bắc nhìn thấy phúc tự này, cảm thấy rất kinh ngạc, đây là một bài thơ rất nổi tiếng “Quy Điền Viên Cư” kỳ 1, làm cho người ta đọc đến rất có một cảm giác "Hào hoa lạc tận kiến chân thuần"[2], giữa những hàng chữ đều toát lên nỗi khát khao được tự do, có một cuộc sống thỏa mãn của người chấp bút. Thơ hay, chữ đẹp, quả thực không tương xứng với hoàn cảnh xung quanh, làm ơn đi, nơi này là tặc trại, viết một bài thơ xa vời này làm gì?