Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 77: Tướng quốc tình thâm

Cả hoàng cung nhất thời mù mịt mây đen, Tề Quân Hành vạn phần tức giận, phong tỏa cả hoàng cung, đến nỗi ngay cả kinh đô, theo lời của hắn cũng phải đào ba thước, nhất định phải tìm bằng được Cơ Nhi.

"Trần thống lĩnh, thị vệ có nhìn thấy người nào khả nghi ra vào hoàng cung không?" Tề Quân Hành mặt rồng trắng bệch ngồi tại ngự thư phòng hỏi tất cả các thủ vệ trong hoàng cung, một bên là Thượng Quan Nghi làm vẻ mặt kinh ngạc hết thảy.

"Bẩm báo hoàng thượng, hạ quan đã một mực dò xét, chưa thấy bất cứ người nào khả nghi ra vào." Trần Chấn trấn định một chút rồi tiến lên đáp lời.

"Bẩm báo hoàng thượng, nghe có cung nữ nói rằng, trên nóc hậu cung hình như từng có xuất hiện một nam tử che mặt, tuy nhiên nhiều người lên xuống nhưng lại không thấy một bóng người, các nàng ấy đều không dám lên tiếng." Một hậu vệ khác bẩm báo.

"Cái gì?" Tề Quân Hành giận dữ,"Sao lại có chuyện này? Đi hỏi minh bạch ngay! Tướng quốc đại nhân, đêm đó Dạ đại phu ở nơi nào?" Tề Quân Hành lập tức nghĩ ngay đến Dạ Tích Tuyết có khi đã đem Cơ Nhi cứu đi.

"Hoàng thượng, Dạ đại phu tại nhà trọ tu dưỡng, thần vẫn phái thủ hạ theo dõi hắn, nhất cử nhất động đều khó có khả năng qua khỏi mắt giám thị của thần!" Thượng Quan Nghi lập tức khẳng định.

"Hoàng thượng, có thể hay không Cơ công tử tự mình chạy?" Lý công công mặt già tái nhợt, sợ hãi nói.

Tề Quân Hành nhất thời mặt tái đi, nghĩ Cơ Nhi rất có khả năng tự mình chạy, hắn nhất định là hận chết mình, trong lòng Tề Quân Hành nhói lên một trận đau đớn.

"Khó có khả năng, hắn không có võ công, khó có khả năng chạy khỏi hoàng cung, nhất định là có người đem hắn cứu ra ngoài, trẫm nhất định phải tìm được người này, đem hắn bằm thây vạn đoạn!" Tề Quân Hành trong long mục phát ra hào quang tàn bạo.

Trần Chấn quỳ trên mặt đất thân thể không khỏi run nhẹ, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại. Hồi tưởng lại buổi chiểu Cơ Nhi bỏ đi đã đến nói chuyện với hắn.

"Ha Ha, Trần thống lĩnh hồng quang đầy mặt, chắc chắn chuyện tốt, cùng Thủy Nhi cô nương tiến triển như thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên đương nhiên trong lòng biết rõ ràng, vẫn luôn bội phục nam nhân này biết rèn sắt khi còn nóng, lập tức nhắc đến Thủy Nhi.

Trần Chấn đỏ mặt, cảm kích nói:"Đa tạ Cơ công tử thành toàn. Cơ công tử có điều gì muốn tại hạ cống hiến chút sức lực thì cứ việc phân phó. Trần Chấn nhất định sẽ giúp."

"Ha ha ha, hảo, sảng khoái! Cơ Nhi hiện tại làm phiền Trần thống lĩnh một chuyện." Mạc Nhiễm Thiên nói thẳng.

Trần Chấn sửng sốt ngay lập tức nói:"Cơ công tử thỉnh nói!"

"Trần thống lĩnh hẳn là biết rõ hoàng thượng ngược đãi các phi tần rất cổ quái chứ?" Mạc Nhiễm Thiên nhẹ giọng nói.

Trần Chấn lập tức gật đầu, khó hiểu nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Thành thật mà nói, Cơ Nhi bị hoàng thượng ngược đãi hai lần, thiếu chút nữa là chết đi, sợ sẽ bị ngược đãi như súc sinh cho tới chết, nên Cơ Nhi có ý định rời khỏi hoàng cung, thỉnh Trần thống lĩnh giúp đỡ."

"A, này, này, Cơ công tử, cái này thì hạ quan phải giúp thế nào đây a?" Trần Chấn nóng nảy, hắn cũng không có ý muốn giúp Cơ nhi, sẽ mang theo tổn thất cho hắn, cuộc sống hạnh phúc của hắn với Thủy Nhi vừa mới bắt đầu.

"Ngươi đừng vội, ta không nhờ ngươi cứu ta ra ngoài, ngươi chỉ cần trước khi trời tối, lúc hoàng thượng còn chưa quay về tẩm cung, mặc y phục dạ hành, che mặt đi, ở nóc hậu cung nhảy ra vài cái, giả làm dấu hiệu có thích khách, bị cung nữ chứng kiến là tốt rồi, sau đó ngươi không cần làm gì cả, cứ tiếp tục là Trần thống lĩnh, đương nhiên ngươi phải cẩn thận đừng cho người khác nhận ra ngươi," Mạc Nhiễm Thiên muốn hắn tạo dấu hiệu giả, sau đó để chính hắn trốn xuống mật thất dưới lòng đất.

"Vậy, không thành vấn đề, nhưng Cơ công tử có khả năng tự mình ra ngoài sao?" Trần Chấn khó hiểu nói.

"Ân, cái này Trần thống lĩnh không cần lo lắng, chỉ cần làm được việc rìa là tốt rồi, được rồi, tốt nhất ngươi nên làm cho Tướng quốc đại nhân tiến cung, ta muốn hoàng thương hoài nghi hắn của Dạ đại phu, còn có mời ngươi đi dặn dò Dạ đại phụ một ít chuyện" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ một chút rồi nhẹ giọng dặn dò.

"Hảo, hạ quan lập tức làm, vậy Cơ công tử bảo trọng." Trần Chấn cân nhắc một chút, chỉ cần hắn ở hậu cung xuất hiện một chút, hẳn là không có vấn đề gì, lập tức vội vã đi.

......

"Trần thống lĩnh, trẫm lệnh ngươi đem cả hoàng cung lật tung lên cũng phải tìm được Cơ quý phi!" Tề Quân Hành mặt rồng còn đang cơn thịnh nộ.

"Thủ hạ tuân chỉ!" Trần Chấn từ hồi tưởng bừng tỉnh lại, lập tức lĩnh mệnh đi, trong lòng không khỏi lo lắng Cơ công tử không biết đã xuất cung chưa, chuyện phát sinh cũng vừa có một canh giờ mà thôi.

Mạc Nhiễm Thiên dưới lòng đất đang cùng Bình An Phát Tài trò chuyện, hắn không vội, biết hiện tại mình nhất định ra ngoài sẽ bị phát hiện, hắn phải chờ Dạ Tích Tuyết tới cứu hắn, Trần Chấn đã nói Dạ đại ca nửa đêm canh ba đến hậu cung cứu hắn, khi đó hoàng thượng nhất định phỏng đoán hắn đã rời cung.

"Cơ công tử, ngươi thật sự là to gan lớn mật!" Bình An khiếp sợ nghe hắn nói muốn chạy trốn ra ngoài.

"Chẳng lẽ ta cứ phải ở chỗ này mà bị hắn ngược đãi sao? Cái thứ súc sinh đó đúng không phải người, lão tử ta chịu đủ rồi. Ngày nào đó rơi vào tay ta, ta cũng phải làm cho hắn nếm thử tư vị ngược đãi." Mạc Nhiễm Thiên hận đến nghiến răng.

"Cơ công tử, vậy ngươi lúc nào đi, hoàng thượng bất cứ lúc nào cũng có thể đến." Phát Tài vội la lên.

"Nửa đêm, hiện tại ra ngoài chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới, ta từ sau cung trực tiếp đi ra ngoài, được rồi, cám ơn hai người các ngươi a." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng cười, thật sự là cảm ơn hai người ngày mỗi ngày đều đối với hắn rất buồn cười.

"Cơ công tử ngươi bình an rời đi cũng là cảm tạ ta, bị bắt được, hoàng thượng nhất định sẽ biết được chúng ta bao che ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng theo Cơ công tử vĩnh biệt." Bình An thở dài nói.

"Yên tâm, ta sẽ bình an rời đi, hơn nữa một ngày nào đó. Ta rồi sẽ trở về thăm các ngươi, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến mình dùng thân phận thái tử đi vào, không biết vẻ mặt hai người này sẽ thế nào.

Bình An cùng Phát Tài vừa nghe, hai mặt nhìn nhau.

Thượng Quan Nghi mặc dù nhận được thông báo của Trần Chấn, nhưng không biết Cơ Nhi chưa rời hoàng cung, không khỏi lo lắng trong lòng, lập tức rời hoàng cung tới nhà trọ Dạ Tích Tuyết đang nghỉ.

"Dạ đại phu, Cơ Nhi có trở về không?" Thượng Quan Nghi vẻ mặt khẩn trương hỏi Dạ Tích Tuyết đang trong phòng nghỉ ngơi.

"Tướng quốc đại nhân, không có a, hắn ra ngoài rồi sao?" Dạ Tích Tuyết cố ý không cho Thượng Quan Nghi biết.

"A, vậy hắn đi đâu a, thật là cấp bách, hoàng thượng hạ lệnh phong thành, phong tỏa hoàng cung, dù phải đào ba thước cũng phải tìm được Cơ Nhi, bổn tướng sợ hắn lại bị bắt trở về." Thượng Quan Nghi khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng.

"A, xem ra hoàng thượng rất để ý Cơ Nhi." Dạ Tích Tuyết nhất thời nhíu mi chặt, cứ như vậy, cho dù Mạc Nhiễm Thiên thoát ra, cũng không có nơi trốn a.

"Không sai, hoàng thượng tối qua như phát tác ác mộng, Cơ Nhi bị đánh cả người đầy thương tích, bất quá Lý công công nói hoàng thượng không tìm ra ba khối Thiên Lộ Hoàn để Cơ Nhi chữa thương, có thể thấy được hoàng thượng đối Cơ Nhi rất coi trọng, phải biết rằng Ám quý phi sắp chết, hoàng thượng cũng không nguyện ý dùng thần dược như vậy." Thượng Quan Nghi vui mừng.

"Súc sinh! Bạo quân!" Dạ Tích Tuyết hận đến nắm tay thật chặt, nhưng Thượng Quan Nghi vẻ mặt lại xấu hổ, biết rằng chính mình mang quốc quân của y ra mắng, mặc dù Cơ Nhi đối với Tề Quân Hành tràn ngập oán hận, nhưng tốt xấu cũng là quân thần.

"Dạ đại phu, bổn tướng thấy, hiện tại an toàn của Cơ Nhi là quan trọng nhất, bổn tướng sợ hắn lại bị hoàng thượng bắt trở về, sợ là cũng không có cơ hội thoát ra, ai, hắn trốn đi đâu, hiện tại khắp nơi đều là thị vệ a."

"Cám ơn tướng quốc đại nhân đã quan tâm Cơ Nhi như thế." Dạ Tích Tuyết nhìn ra được y thiệt tình lo lắng Mạc Nhiễm Thiên.

"Ha ha, Dạ đại phu khách khí, Cơ Nhi là một hài tử đáng yêu. Bổn tướng cũng không nguyện ý nhìn hắn bị hoàng thượng hành hạ mà chết." Thượng Quan Nghi khuôn mặt tuấn tú hơi nóng.

"Cơ Nhi thông minh lanh lợi, tướng quốc đại nhân không cần lo lắng." Dạ Tích Tuyết cũng chỉ có thể nói như vậy, y muốn cho Mạc Nhiễm Thiên quyết định có tin hay không Thượng Quan Nghi, đêm nay vừa là bảy ngày trời, y muốn đi gặp trước Triển Ấp rồi mới có thể đến hoàng cung cứu người, hy vọng Mạc Nhiễm Thiên có thể trốn kĩ.

"Điều này cũng đúng, Vũ tiên sinh tài trí hơn người, hoàng thượng cũng chưa chắc có khả năng vượt được qua hắn, xem ra là bổn tướng quá lo lắng rồi." Thượng Quan Nghi nhìn Dạ Tích Tuyết không một chút nào lo lắng, cũng đã đoán được Cơ Nhi nhất định không nguy hiểm, chỉ là mình không được bọn họ tín nhiệm mà thôi, Cơ Nhi, ngươi vì sao không tin bổn tướng, ai.

Thượng Quan Nghi trở lại tướng quốc phủ, phát hiện tướng quốc phủ bị thị vệ lật khắp mấy lần, y giận dữ nói: "Ai cho các ngươi lục soát tướng quốc phủ!" Bất quá trong lòng y đã cảm giác được.

"Tướng quốc đại nhân bớt giận, tiểu nhân cũng chỉ theo lệnh hoàng thượng, đây là thủ dụ của hoàng thượng!" Một người thị vệ đưa cuốn thủ dụ cho Thượng Quan Nghi.

Thượng Quan Nghi mở ra nhìn, phía trên ngự bút phê "Tra rõ tướng quốc phủ!" Nhất thời khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, xem ra hoàng thượng không tin mình.

"Vậy các ngươi tra ra cái gì chưa?" Thượng Quan Nghi âm thanh lạnh lùng nói.

"Đã làm phiền tướng quốc đại nhân, thủ hạ xin rút lui!" Thị vệ vừa nói cùng các huynh đệ rút ra ngoài. Thượng Quan Nghi dựa vào ghế lớn ngồi xuống, trong lòng buồn bực.

Nửa đêm, Mạc Nhiễm Thiên đã sớm đi cùng Bình An và Phát Tài ra ngoài cửa, mở cửa đá ra chính là lãnh cung, Mạc Nhiễm Thiên lẳng lặng chờ Dạ Tích Tuyết đến.

Dạ Tích Tuyết một thân vận y phục màu đen, vừa muốn xuất môn, đã bị vẻ mặt cười lạnh của Thượng Quan Nghi ngăn cản.

"Dạ đại nhân muộn như vậy đi đâu a? Ngươi không biết ngươi đã bị hoàng thượng giám sát sao?"

"Tướng quốc đại nhân, hạ quan bụng đói, đi ra ngoài một chút." Dạ Tích Tuyết cả kinh, xem ra hoàng thượng đối với Tiểu Thiên rất khẩn trương. Y âm thầm tự trách vì sao đi bằng đường cửa sổ.

"Ha ha ha, có đúng không? Vậy bổn tướng bụng cũng đói, cùng nhau thì thế nào, bổn tướng biết mấy nhà vẫn chưa đóng cửa." Thượng Quan Nghi cười khẩy nói.

Dạ Tích Tuyết khuôn mặt tuấn tú lúc trắng lúc xanh, nay tướng quốc đại nhân rõ ràng là biết mình muốn đi gặp Tiểu Thiên, cho nên vẫn luôn trông coi chặt chẽ.

"Dạ đại nhân, người lỗi lạc không nói lời có ẩn ý, Dạ đại nhân cứu Cơ Nhi sao?" Thượng Quan Nghi đem cửa đóng lại nói.

Dạ Tích Tuyết lạnh lùng nhìn hắn không lên tiếng.

"Thành thật mà nói, Dạ đại nhân có ý muốn giúp Cơ Nhi, các ngươi có thể đi đâu? Hoàng thượng sẽ không buông tha tìm kiếm, mà ngay cả tướng quốc phủ của bổn tướng đều bị hắn lật lên hết, ngươi nghĩ hắn sẽ không chú ý ngươi sao? Chỉ cần bổn tướng giúp ngươi, ngươi mới có thể chạy ra khỏi tầm mắt hoàng thượng! Bổn tướng cũng không nguyện ý chứng kiến Cơ Nhi bị hành hạ trong hoàng cung, không bằng Dạ đại nhân cho bổn tướng giúp các ngươi, thế nào?" Thượng Quan Nghi lạnh nhạt nói.

Dạ Tích Tuyết không rõ y ý gì, lãnh đạm nói: "Tướng quốc đại nhân vì sao muốn giúp Cơ Nhi?"

"A, bổn tướng nói qua, Cơ Nhi là hài tử tốt, bổn tướng thích điểm thông minh lanh lợi của hắn, hy vọng hắn có thể ở tướng quốc phủ làm khách của bổn tướng, Dạ đại nhân cảm thấy thế nào?" Thượng Quan Nghi kì thật là muốn đem Cơ Nhi trốn đi.

Dạ Tích Tuyết khóe miệng nhếch lên nói: "Tướng quốc đại nhân không sợ hoàng thượng biết sao?"

"Ha ha ha, bổn tướng tự có nơi đem Cơ Nhi trốn đi, chờ Mạc thái tử đến, hoàng thượng cũng sẽ không chấp Cơ Nhi, đến lúc đó Cơ Nhi chỉ cần cải trang, không một ai chú ý." Thượng Quan Nghi đều muốn tốt, y thích Cơ Nhi, hy vọng có thể vĩnh viễn giữ lại cậu.

"Tạ ơn đại nhân, ta nghĩ việc này phải do Cơ Nhi mình quyết định mới được, hạ quan hiện tại có việc, tướng quốc đại nhân có thể hỗ trợ không?" Dạ Tích Tuyết nhất định phải nhanh chạy tới tam quốc dịch trạm, Triển Ấp nhất định đang chờ giải dược.

"Dạ đại nhân có thể đem Cơ Nhi tới phủ ta có được hay không? Hiện tại cũng chỉ có phủ của bổn tướng là an toàn nhất." Đây chính là điều kiện của Thượng Quan Nghi.

Dạ Tích Tuyết trong lòng tính toán thật lâu, cảm thấy hiện tại quả thật là thời kì rắc rối, đem Tiểu Thiên cứu ra trốn nơi nào cũng là một vấn đề đau đầu, nếu Thượng Quan Nghi giúp bọn họ, sẽ không cần phải trốn đông trốn tây.

Thượng Quan Nghi khóe miệng cười cười cúi đầu suy nghĩ về Dạ Tích Tuyết, y tin rằng Dạ Tích Tuyết nhất định sẽ đáp ứng.

"Được rồi, hạ quan giờ đi cứu Cơ Nhi, tối nay sẽ trèo tường vào Linh Khê Các, tướng quốc đại thân nghĩ thế nào?" Dạ Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Nghi, trong đôi mắt Thượng Quan Nghi không hề có chút lừa gạt y.

"Hảo, bổn tướng giờ sẽ về chuẩn bị, Dạ đại nhân vẫn đi từ phía sau thôi, phía trước bổn tước sẽ dặn dò. Nhất định phải đem Cơ Nhi cứu trở về!" Thượng Quan Nghi bừng tỉnh, ngoài ra đối với Dạ Tích Tuyết còn lộ ra ánh mắt khẩn cầu, làm cho Dạ Tích Tuyết trong lòng chấn động.

Một chén trà sau, Dạ Tích Tuyết đi tới tam quốc dịch quán, dặn dò Mạc Nhiễm Thiên, chuẩn bị hai viên dược hoàn, mình thì mặc đò đen mặt dùng khăn che kín, đợi ngự sử Triển Ấp xuất hiện.

Tối nay tinh quang u ám, ánh trăng bị một mảng mây đen bao phủ, Dạ Tích Tuyết tại một gốc cây đại thụ thấy Triển Ấp đang hướng bên này đi đến, giờ này dịch quán ngoài nô tài luôn hằng ngày dọn dẹp thì không có người khác.

Triển Ấp lo lắng nhìn nhìn tứ phía, tựa vào dưới thân cây đợi Mạc Nhiễm Thiên đến.

Dạ Tích Tuyết cười lạnh một tiếng, phi thân xuống, vỗ lưng hắn.

"A, đại hiệp, đại hiệp, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi, tiểu nhân cái gì cũng chưa nói ra ngoài, thỉnh đại hiệp giải dược a." Triển Ấp lập tức quỳ xuống đất.

"Ân, đem cái này uống trước!" Dạ Tích Tuyết bóp chặt yết hầu, trước tiên cho hắn một viên dược hoàn màu trắng.

Triển Ấp trên mặt mừng rỡ, lập tức đem viên dược hoàn nuốt hết.

"Hắc hắc, đa tạ đại hiệp, vậy tiểu nhân xin cáo lui!" Nói xong xoay người chạy một mạch.

Dạ Tích Tuyết cười lạnh một tiếng, chặn hắn lại, chân không chạm đất.

"A, a, đại hiệp tha mạng a." Triển Ấp bị dọa đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

"Ăn cái này!" Dạ Tích Tuyết đem một viên dược hoàn màu đen trực tiếp ném vào miệng hắn.

"Ấy, đây là cái gì?" Triển Ấp lần nữa suýt thì tiểu ướt quần, Dạ Tích Tuyết ngại hắn có ác tâm, liền đem hắn ném lại góc tường, thanh âm lạnh lùng nói: "Thuốc này chỉ có thể duy trì tính mạng ngươi một tháng, một tháng sau nếu không có giải dược, dạ dày sẽ thối rữa."

"Oa ô, đại hiệp a, là vì sao a, Triển Ấp ta không có làm chuyện gì thương thiên hại lý a, u u." Triển Ấp khóc đến mặt đẫm nước mắt.

"Ngươi đừng lo lắng, lần này qua đi, bản thân cũng sẽ không hạ dược ngươi nữa, bất quá trước tiên ngươi phải hoàn thành một chuyện!" Dạ Tích Tuyết khinh bỉ nhìn tên nam nhân cao lớn thô kệch.

"Đại hiệp mời nói, chuyện gì?" Triển Ấp lập tức thấy có hy vọng.

"Có biết hôm nay trong hoàng cung xảy ra chuyện gì không?" Dạ Tích Tuyết âm thanh lạnh lùng nói.

"A, có phải Cơ quý phi của hoàng thượng bị người ta bắt đi? Chẳng lẽ lại là đại hiệp?" Triển Ấp suy tư một chút rồi kinh ngạc nói.

"Ngươi trở về nói cho tên cẩu hoàng đế kia, rằng Quý Phi đã bị người ta bắt đi Thân quốc." Dạ Tích Tuyết không trả lời hắn, trực tiếp hạ mệnh lệnh.

"A, này, hoàng thượng chưa chắc sẽ tin a." Đôi mắt đen của Triển Ấp láo liên không ngừng.

"Mặc kệ hắn có tin hay không, ngươi chỉ cần nói như vậy là được, về phần ngươi phải làm thế nào để hoàng thượng tin tưởng ngươi, đó là chuyện của ngươi." Dạ Tích Tuyết biết Triển Ấp một bụng tâm gian trá, vì cái mạng của hắn, hắn tất nhiên là đối với Tề Quân Hành nói sinh động như thật.

"A, đại hiệp, ngươi, đây không phải để cho ta đi chịu chết sao?" Triển Ấp khóc lóc thảm thiết.

"Cút mau!" Dạ Tích Tuyết cho hắn một cước, xoay người lên cây, trực tiếp hướng dịch trạm bên ngoài lao đi, Triểu Ấp bị dọa đến nỗi hai chân run run, nếu mình không làm theo, vị cao thủ này có lẽ sẽ lấy đi tính mạng a, mệnh mình tại sao lại khổ như vậy, đều là do cái tên Yến Nhi chán ghét kia, cư nhiên câu dẫn mình, hại mình suy bại đến nước này, đáng tiếc tên kia cư nhiên bị tướng quốc đại nhân nhìn trúng, mình vẫn không đụng vào hắn được. Triển Ấp trong lòng buồn bực, vừa nghĩ vừa đi ra dịch trạm.

Tiếng gõ mõ điểm canh ba vang lên, Dạ Tích Tuyết xuất hiện nhìn vào lãnh cung, nguyên nhân là vì lãnh cung có mấy chục tòa, Dạ Tích Tuyết sẽ tìm được Mạc Nhiễm Thiên rồi báo cho Gia Nguyên Các, là lãnh cung của Thủy Nhi.

Trần Chấn lúc này đang ở đây, từ tối hôm qua cùng Thủy Nhi cùng nhau tương giao, Trần Chấn đáp ứng Thủy Nhi mỗi đêm đều sẽ tới lãnh cung bồi nàng, hai người có thể nói là ân ái vô cùng, Thủy Nhi cũng vạn phần cảm kích Cơ Nhi.

Dạ Tích Tuyết vừa đến, Trần Chấn chợt nghe thanh âm rồi chạy ra.

"Ai?" Trần Chấn nhìn Dạ Tích Tuyết, thấp giọng hỏi.

"Trần thống lĩnh, là ta! Cơ Nhi đâu?" Dạ Tích Tuyết tin Trần Chấn, bởi vì mọi tin tức của Cơ Nhi đều là Trần Chấn cho biết.

"Tại hạ cũng không biết, hắn hẳn là đã trốn đi." Trần Chấn nghĩ đến tối hôm qua Cơ Nhi đột nhiên xuất hiện trong lãnh cung, đã ngờ rằng hoàng cung này tất có bí đạo.

"Canh ba, thế nào mà còn không đến, không lẽ lại có chuyện xảy ra."Dạ Tích Tuyết lo lắng không thôi, y sợ mình đã đến chậm.

"Dạ đại ca!" Thanh âm Mạc Nhiễm Thiên truyền tới, sau đó Dạ Tích Tuyết chứng kiến vẻ mặt đầy ý cười của Mạc Nhiễm Thiên đang đi tới.

"Cơ công tử, ngươi thật là trốn ra, thị vệ cơ hồ lần cả hoàng cung, ngay cả cái lãnh cung này cũng tra xét ba bốn lần, tại hạ rất lo lắng." Trần Chấn nói.

"Cám ơn Trần thống lĩnh, được rồi, ngày mai ngự sử Triển Ấp sẽ nói cho hoàng thượng ta đã bị bắt tới Thân quốc rồi, hy vọng Trần thống lĩnh có thể giúp hắn một phen." Mạc Nhiễm Thiên cân nhắc vô cùng chu đáo.

Trần Chấn sửng sốt một lúc rồi cũng gật đầu.

"Dạ đại ca, đi thôi, trời sáng thì phiền toái lắm. Trần thống lĩnh, sau này còn gặp lại!" Mạc Nhiễm Thiên nói xong, hai người nhanh chóng rời đi, để lại Trần Chấn đang nghĩ thầm: "Vì sao là lại là tới Thân quốc? Không phải là Mạc quốc sao?"

Dạ Tích Tuyết ôm Mạc Nhiễm Thiên bay ra khỏi hoàng cung, hướng tướng quốc phủ bay nhanh tới.

"Tiểu Thiên, hiện tại kinh đô nơi nào cũng lục soát tìm ngươi, chúng ta đi tướng quốc phủ trốn có được không?" Dạ Tích Tuyết nói bên tai.

"A, hoàng thượng lợi hại như vậy, phong tỏa hoàng cung, còn phong tỏa cả kinh đô sao?" Mạc Nhiễm Thiên thất kinh, khó trách, hắn trốn ở bí đạo quả không biết Tề Quân Hành làm cái gì.

"Đúng vậy, mấy ngày liên tiếp ngay cả tướng quốc phủ cũng bị lục soát, Thượng Quan Nghi rất tức giận." Dạ Tích Tuyết đáp.

"Ha ha ha, xem ra hoàng thượng chống lại ý kiến của các quan, đi thôi, nếu lục soát như vậy thì an toàn vẫn hơn." Mạc Nhiễm Thiên vẫn chuẩn đổi thân phận thái tử trước, theo Thượng Quan Nghi làm tốt quan hệ.

Hai người vạn phần cẩn thận bay xuyên qua các đường phố, ở giữa vẫn đụng phải vài binh lính tuần tra, lén lút, cuối cùng cũng tới ngõ nhỏ phía sau tướng quốc phủ.

Xoay người đi vào, Linh Khê Các đèn vẫn sáng, Dạ Tích Tuyết biết nhất định là Thượng Quan Nghi còn đang chờ, xem ra y thật là có ý.

Lặng lẽ đẩy cửa đi vào, Thượng Quan Nghi ngồi trên ghế lập tức nhảy dựng lên.

***

"Cơ Nhi, Dạ đại nhân, các ngươi trở về, bổn tướng hiện tại rất lo lắng." Thượng Quan Nghi nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Nhiễm Thiên liền quan tâm nồng đậm.

"Ách, đại nhân, ngươi còn chưa ngủ a, cám ơn ngươi." Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, hai tay đã bị Thượng Quan Nghi nắm chặt ở trong tay.

"Có bị thương nhiều không? Hoàng thượng thật sự rất bạo ngược." Thượng Quan Nghi quan tâm, đem hắn toàn thân kiểm tra một lần.

"Ách, thật nhiều rất nhiều, đại nhân, Cơ Nhi không có việc gì." Mạc Nhiễm Thiên thấy Dạ Tích Tuyết khuôn mặt tuấn tú bỗng rất âm lãnh, vội vàng rút tay ra, phải nhìn vết thương một lần nữa, trong lòng lại hơi đau.

Thượng Quan Nghi sửng sốt, cảm thấy mình quan tâm quá độ.

"Không có việc gì là tốt rồi, trong thành cảnh giới nghiêm ngặt, Cơ Nhi tạm thời ở lại nơi này, nhưng Dạ đại phu ngươi nên quay về nhà trọ, binh lính của hoàng thượng còn đang theo dõi ngươi, hoàng thượng nghĩ Cơ Nhi nếu trốn ra hoàng cung, nhất định sẽ đến tìm ngươi. Chúng ta không thể lộ chân tướng."

"Dạ đại ca, vậy ngươi trở về đi thôi, dù sao ngày mai Triển Ấp tiến cung, hoàng thượng sẽ rút lệnh phong tỏa." Mạc Nhiễm Thiên xoay người lo lắng địa nói với Dạ Tích Tuyết.

"Xin chỉ giáo?" Thượng Quan Nghi vừa nghe, hồ đồ không hiểu.

"Đại nhân, ngày mai ngự sử Triển Ấp sẽ nói báo với hoàng thượng Cơ Nhi bị người bắt đi Thân quốc. Vì vậy, hoàng thượng cũng nên bỏ tìm kiếm đi." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lộ ra nét tươi cười.

Thượng Quan Nghi nhíu mi chặt: "Triển Ấp vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ hắn là người của các ngươi?"

"Đương nhiên không phải, hắn là kẻ nhát gan lúc nào cũng sợ hãi, sử dụng sao được." Mạc Nhiễm Thiên lộ ra ánh mắt xem thường.

"Tướng quốc đại nhân, hạ quan có chút lời muốn nói với Cơ Nhi, thỉnh đại nhân ra ngoài một chút có được hay không?" Dạ Tích Tuyết nói, y không thích Thượng Quan Nghi nhìn Cơ Nhi với ánh mắt rực lửa như vậy.

"A, hảo, hảo, cũng đã khuya rồi, Cơ Nhi, bổn tướng sáng mai sẽ trở lại gặp ngươi. Dạ đại nhân hao tổn sức quá rồi." Thượng Quan Nghi nói xong xoay người đi, hắn biết hai người này nhất định có nhiều chuyện cần thương lượng.

Thượng Quan Nghi vừa đi, Mạc Nhiễm Thiên còn chưa kịp quay đầu lại đã bị Dạ Tích Tuyết ôm vào lòng, đôi môi mỏng lập tức ngậm đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhiễm Thiên vào, hai mắt nhắm nghiền, nhiệt tình rồi lại run rẩy cùng nhau hôn nồng nhiệt.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kích động, cũng đem y ôm chặt lấy, nhiệt tình đáp lại. Hắn biết Dạ Tích Tuyết vì mình mà tiến cung mấy ngày, nhất định là hết thảy lo lắng, hắn cũng vì y đau lòng.

"Ân a." Thanh âm mê người từ miệng từ Mạc Nhiễm Thiên thốt ra, làm huyết mạch Dạ Tích Tuyết giãn nở, hạ thân bắt đầu cương lên, chọc thẳng đúc chỗ bắp đùi Mạc Nhiễm Thiên. Làm Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt không thôi.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca lo lắng gần chết." Hai người cùng thở hồng hộc, Dạ Tích Tuyết mới buông đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhiễm Thiên.

"Dạ đại ca, Tiểu Thiên không có việc gì." Mạc Nhiễm Thiên hai mắt sáng nhìn y, hắn biết y là người đáng tín nhiệm nhất.

"Không có việc gì mới là lạ, tên cẩu hoàng đế đối với ngươi như thế nào, ta cũng biết cả, hận sao không thể đem hắn bằm thây vạn đoạn!" Dạ Tích Tuyết hung ác nói.

"A." Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, cảm thấy mình bị ngược đãi, hắn cũng biết, thật ra con mẹ nó đau chết người rồi.

"Tiểu Thiên, sau này đừng làm chuyện kiểu này, Dạ đại ca đau lòng lắm." Dạ Tích Tuyết ánh mắt thâm tình.

"Ân, chờ ta trong thân phận thái tử đi đến, ta sẽ để Tề Quân Hành nợ máu trả bằng máu, Dạ đại ca, ngươi không biết tên khốn đó là cực ái thái tử. Ha ha ha, ta thể nào cũng sẽ ngược chết hắn!" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng âm u.

"A, vậy là tốt rồi, Dạ đại ca còn sợ ngươi trong thân phận thái tử lại phải chịu tội." Dạ Tích Tuyết nhìn khóe miệng cười tà của Mạc Nhiễm Thiên.

"Không đâu, lần này là ta tính sai, tên Tề Quân Hành gặp ác mộng cư nhiên sẽ phải luyện võ công, lão tử bị hắn điểm huyệt nói, cho nên bị ngược đãi một trận."

"Cái gì? Cẩu hoàng đế luyện võ công?" Dạ Tích Tuyết thất kinh.

"Ta cũng thấy kì quái, bất quá hắn tựa hồ cũng chỉ ở trong mộng mới có thể luyện võ công, hơn nữa cặp mắt kia là màu trắng, không thấy được tròng mắt, giống như quỷ nhập vào người vậy." Mạc Nhiễm Thiên nhớ đến tên Tề Quân Hành kia, lông tơ đã đứng thẳng.

"Không xong rồi, xem ra hắn trúng phải thi độc gọi là "Thi nhãn" a." Dạ Tích Tuyết cả người run lên, vạn phần sợ hãi nói.

"A, chẳng trách, ta nói người này như thế nào cũng có thể biến thành cái bộ dạng kinh khủng kia, mộng du cũng không trở thành như vậy." Mạc Nhiễm Thiên càng kinh ngạc, Tề Vương trúng độc, vậy là ai hạ độc...?

"Loại độc này là do một người thường tiếp xúc với thi thể trong đêm khuya mới có thể bị lây, người này tại chịu kích thích, sẽ phát tác, đêm khuya tính tình đại biến, con mắt biến màu trắng, căn bản không biết mình đang làm cái gì cả. Nghe nói là trong nội tâm chỉ muốn phát tiết. Cụ thể ta cũng không rõ ràng, chỉ là nghe sư phụ nhắc qua. Tề Vương như thế nào lại trúng phải loại độc này?"Dạ Tích Tuyết cảm thấy khó hiểu.

"Ta biết, bởi vì hắn thường cùng thi thể ở một chỗ."vMạc Nhiễm Thiên toàn thân run run, hiện tại xem ra, Tề Vương hai năm trước cũng đã giết người vô số, sau lại gặp Mạc thái tử, trong lòng u buồn, mới bắt đầu phát tác, đem Mạc thái tử trở thành đối tượng để phát tiết.

"Cái gì?" Dạ Tích Tuyết cảm thấy kì quái.

"Dạ đại ca, dưới long sàng của Tề Quân Hành có bí đạo, bí đạo đi thông với mấy gian mật thất, bên trong tất cả đều là tượng người, ta thiếu chút nữa bị hù chết."Mạc Nhiễm Thiên giải thích cho y, cả người ôm lấy y, nửa đêm kể chuyện này, thật kinh khủng.

Dạ Tích Tuyết ôm hắn ngồi trên ghế nói: "Cái gì? Tên cẩu hoàng đế này thật quá tàn bạo, được rồi, Tiểu Thiên là từ nơi đó đi ra sao?"

"Ân, bí đạo thông với lãnh cung, nếu không có bí đạo, ta cũng không thể nào thoát ra được. Tên cẩu hoàng đế kia tựa hồ đã yêu Cơ Nhi, được rồi, ngươi xem." Mạc Nhiễm Thiên lấy ra hai viên thần dược từ trong người ra.

"Đây là cái gì?" Dạ Tích Tuyết nhìn hắn đem khăn gấm mở ra.

"Đây là hai viên thần dược, ta bị hắn ngược đãi rồi dựa toàn bộ vào dược này, đây là thần dược hiệu quả phi thường, là bảo bối của hoàng thượng, Ám quý phi sắp chết hắn cũng không chịu cho y dược này, Dạ đại ca, ngươi cầm phòng thân đi." Mạc Nhiễm Thiên đem viên dược đưa cho Dạ Tích Tuyết.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết trong lòng vô cùng cảm động nói: "Không, Dạ đại ca có võ công, không cần cái này, vẫn là Tiểu Thiên nên cầm, để phòng ngừa vạn nhất."

"Dạ đại ca, ta còn muốn tiến cung, lần sau lại đi lừa gạt, Dạ đại ca có võ công, nếu bị thương nhất định là trọng thương, huynh cầm đi, ngươi xem, trên mặt ngươi chỗ nào cũng có vết thương." Mạc Nhiễm Thiên đau lòng vuốt lên vết thương của y.

"Cái này không cần lo ngại, qua một thời gian sẽ mất đi thôi, Tiểu Thiên, chính bởi vì đệ sẽ lại tiến cung đối mặt với tên khốn kia, Dạ đại ca mới lo lắng, đệ cầm lấy đi, Dạ đại ca không cần đâu." Dạ Tích Tuyết kiên quyết.

"Dạ đại ca, huynh nói không cần, Tiểu Thiên sẽ tức giận đấy, ta muốn lừa tên khốn kia, huynh không biết hắn rất keo kiệt sao, thiếu chút nữa khiến ta muốn bóp chết hắn, cầm lấy đi! Ta sẽ lại lừa hắn." Mạc Nhiễm Thiên trong đôi mắt to có chút tức giận nhìn Dạ Tích Tuyết.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết ôm chặt lấy hắn, tinh nhãn có chút ướt át.

Hai người ôm nhau một hồi, Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói: "Dạ đại ca, huynh về đi thôi, ta sợ lũ thị vệ của hoàng thượng biết, được rồi, ngày mai huynh tiến cung hướng hoàng thượng đòi người, như vậy hắn sẽ không hoài nghi huynh nữa, sau đó huynh hãy nói đi Thân quốc tìm ta, rời Tề quốc."

"A, vậy, ta làm sao có thể trở lại bên đệ đây?" Dạ Tích Tuyết vẫn muốn cùng Tiểu Thiên cùng nhau tiến cung.

"Ha ha, huynh không phải biết dịch dung sao? Đến lúc đó quay về làm thị vệ của thái tử, cùng ta tiến cung thì tốt, được rồi, Dạ đại ca, ngươi nhìn lớp dịch dung của ta xem, ta sợ Thượng Quan Nghi sẽ biết."

"Ha ha ha, không đâu, lần này nguyên liệu dịch dung có khả năng rất lâu, trừ môi của đệ nếu ăn gì đó sẽ dễ dàng bị rụng ra, những thứ khác cũng chẳng sao, nghìn vạn lần đừng cho ai đụng chạm lên lông mi đệ. Mũi và khóe mắt, chỉ cần lúc rửa mặt chú ý chút là được." Dạ Tích Tuyết nghiêm túc nhìn mặt hắn.

"Nga, hảo." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng yên ổn không ít.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca sẽ đi về trước." Dạ Tích Tuyết nói.

"Nga, Dạ đại ca, ngươi phải cẩn thận đấy." Đến nỗi cả hai người không thở nổi, Dạ Tích Tuyết mới buông hắn ra, nhìn hắn vẫy vẫy tay, lặng yên không tiếng động mà đi.

Đêm nay, Mạc Nhiễm Thiên ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được, nghĩ đến rất nhiều chuyện, đặc biệt là việc Tề Quân Hành trúng độc, tại sao Bình An cùng Phát Tài không trúng, chẳng lẽ Tề Quân Hành đi Mạc quốc đã bị phụ hoàng kích thích, cho nên phát tác? Như vậy hắn trước giờ đã giết những ai? Có thuốc giải độc hay không? Có phải hay không như bọn họ nói Mạc thái tử tới rồi là có thể giải độc, mình không phải lại có cơ hội đánh một trận ác liệt sao? Nghĩ đến đây, Mạc Nhiễm Thiên da đầu tê dại.

Ngày thứ hai, Thượng Quan Nghi vội vã lâm triều, mang đến tin tước khiếp sợ, hậu cung tối hôm qua đã chết mười vị tần phi, Dương quý phi vì thân thể chưa khôi phục, tránh được một kiếp, toàn bộ mười người bị Tề Vương hành hạ đến chết, nguyên nhân chết đi mười người, không thể gạt được triều thần, tin tức này lờ mờ mà khuếch tán ra, Tề Quân Hành tàn bạo càng thêm làm cho bách quan sợ hãi.

Mạc Nhiễm Thiên mở to đôi mắt như chuông đồng, bất khả tư nghị nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thượng Quan Nghi, không thể tin được đây là thật sự.

"Cơ Nhi, ngươi như thế nào rồi?" Thượng Quan Nghi đi tới, ngồi lên ghế.

"Trời ạ, tại sao lại có thể như vậy? Là vì ta sao? Có phải bởi vì ta không?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng sợ hãi đến mức run lên, nhất định có thể là do mình chạy trốn, kích thích Tề Quân Hành, làm thi độc trong hắn tphát tác trở nên bạo ngược.

"Cái này không liên quan đến ngươi, hoàng thượng hành hạ phi tần trong cung là chuyện tất cả mọi người đều biết, lần này chết đến mười người, làm cho mọi người rất khiếp sợ." Thượng Quan Nghi lắc đầu thở dài.

"Vậy hoàng thượng đối với Cơ Nhi bị cao nhân bắt đi Thân quốc có chuyện gì?" Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói.

"Hắn đã truyền quân lệnh cho Triệu Trạch tướng quân, cần phải ngăn cản thích khách để cứu ngươi. Nếu không Triệu Trạch tướng quân sẽ mất đầu!" Thượng Quan Nghi khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng, hoàng thượng tựa hồ rất yêu thương Cơ Nhi.

"A, như vậy, ta không phải là sẽ hại người?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức như ăn phải khổ qua, mặc dù Tề quốc có chết bao nhiêu người đối với hắn chẳng thiệt hại gì, nhưng đây đều là những nhân mạng, vì hắn mà chết, hắn có chút làm không được.

"Hy vọng Mạc thái tử nhanh lên một chút, để hoàng thượng quên ngươi đi." Thượng Quan Nghi lo lắng vạn phần.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng chất chứa nhiều điều, không lên tiếng.

Thượng Quan Nghi nhìn hắn lo lắng, vội vàng cười nói: "Cơ Nhi, Thủy Nhi hầu hạ ngươi tốt không, đứa bé kia cơ trí, sẽ không đi nói lung tung."

"A, hảo, ta cũng thích hắn." Mạc Nhiễm Thiên hiện tại không thể đi ra ngoài sân, sợ bị những người khác biết, cho nên đồ ăn hàng ngày cũng phải có người hầu hạ mới được, Thủy Hỏa hai người này là yên tâm nhất.

"Cơ Nhi, ngươi ủy khuất vài ngày, chờ phong thanh qua, bổn tướng sẽ mang ngươi ra ngoài du ngoạn một chút được không?" Thượng Quan Nghi tinh nhãn tràn ngập chờ mong.

Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên nói: "Đại nhân, ngươi không ngại Cơ Nhi đã bị hoàng thượng như vậy sao?"

Thượng Quan Nghi khuôn mặt tuấn tú ảm đạm một chút, sau đó lập tức cười nhạt nói: "Đại nhân không ngại, chỉ cần Cơ Nhi còn sống, Cơ Nhi có bằng lòng theo đại nhân hay không?" Thượng Quan Nghi muốn đem người này thành người của mình.

"A." Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đỏ ửng, cà lăm nói: "Đại nhân trước không phải không thích Cơ Nhi sao?"

"Cơ Nhi, khi đó đại nhân không có cách nào khác cùng hoàng thượng tranh, hiện tại nếu ngươi không muốn theo hoàng thượng, vậy theo đại nhân có được không? Đại nhân nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi." Thượng Quan Nghi đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mà kéo hắn vào lòng.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật, suy nghĩ rồi nói: "Nhưng là nếu hoàng thượng biết, vậy Cơ Nhi không phải sẽ hại đại nhân sao?"

Thượng Quan Nghi sửng sốt nói: "Không đâu, đại nhân sẽ bảo vệ ngươi, hoàng thượng có Mạc thái tử nên cũng không tưởng nhớ ngươi, đến lúc đó hắn biết, ta nghĩ hắn cũng chỉ yêu một người là thái tử."

"Nhưng, nhưng, Cơ Nhi là tàn hoa bại liễu, thật sự không xứng với đại nhân, trước Cơ Nhi muốn theo đại nhân, đại nhân, hiện tại Cơ Nhi không còn mặt mũi gặp đại nhân." Mạc Nhiễm Thiên giả bộ như oán phụ.

Thượng Quan Nghi vừa nghe, lập tức quỳ trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên ôn nhu nói: "Cơ Nhi, đại nhân thật sự không thèm để ý đâu, hoàng thượng đối đãi với ngươi như vậy, chỉ làm cho đại nhân đau lòng thay ngươi, cho nên lần này đại nhân nhất định phải làm cho Dạ đại nhân đem ngươi đến đây, Cơ Nhi chẳng lẽ không biết tâm ý của đại nhân sao?"

Mạc Nhiễm Thiên tinh nhãn lóe lên nhìn Thượng Quan Nghi đầy chân thành, trong lòng có chút cảm động nho nhỏ.

"Cơ Nhi hiểu được, bất quá, Cơ Nhi vẫn là muốn quay về Mạc quốc, dù sao ta là môn khách của tứ hoàng tử, Mạc Thân hai nước lập tức sẽ khai chiến, Cơ Nhi hy vọng có thể giúp đỡ được một chút."

"A, tứ hoàng tử đã đem ngươi tặng Tề Vương, ngươi trở về không ổn." Thượng Quan Nghi lộ ra vẻ mặt thương tâm.

"Ha ha ha, sao có thể, Tử Viêm nhất định là mười hai phần hoan nghênh Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến Mạc Tử Viêm đối với mình sắp xếp, trong lòng ấm áp.

"Cơ Nhi chẳng lẽ cùng tứ hoàng tử cũng là?" Thượng Quan Nghi cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên đối với Mạc Tử Viêm tựa hồ có cảm tình.

"A, đại nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó a." Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm lên màu đỏ, mị nhãn như tơ nhìn Thượng Quan Nghi liếc mắt một cái.

Thượng Quan Nghi lập tức bị hắn nhìn vậy cả người khô nóng, mấy ngày nay vì hắn quan tâm, đều không đi tìm thị thiếp, không khỏi một chút ngo ngoe muốn động.

"Cơ Nhi không phải nói thích đại nhân sao? Chẳng lẽ lúc ấy là gạt ta ư?" Thượng Quan Nghi đứng dậy, đem hắn kéo đi hướng nội thất.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật, có điểm biết y muốn làm gì, trong lòng giãy dụa, nếu hắn biết mình là thái tử, có thể sẽ lần nữa cùng Tề Vương tranh đoạt.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ Cơ Nhi thích hoàng thượng, không thích đại nhân sao?" Thượng Quan Nghi kéo hắn tại giường lớn ngồi xuống.

"A, sao có khả năng, cái tên kia biến thái, súc sinh, ta cả đời đều khó có thể thích hắn!" Mạc Nhiễm Thiên oán hận nói.

"Ha ha ha, Cơ Nhi, nhưng dù sao đại nhân là của hoàng thượng, ngươi mắng như vậy không tốt lắm đâu, vậy Cơ Nhi vẫn thích đại nhân sao?" Tay Thượng Quan Nghi bắt đầu vuốt ve lên tay hắn, Mạc Nhiễm Thiên muốn lùi về nhưng bị Thượng Quan Nghi nắm chặt.

"Đại, đại nhân, Cơ Nhi, Cơ Nhi thương nhưng không có tốt." Mạc Nhiễm Thiên nói vậy cho có lệ.

"A, hoàng thượng không phải dùng Thiên Lộ Hoàn sao? Như thế nào còn không có tốt?" Thượng Quan Nghi thất kinh, bắt đầu kiểm tra.

"Ngoại thương thì tốt không sai biệt lắm, chỉ là bên trong, nội thương vẫn còn không tốt." Mạc Nhiễm Thiên nói xong vẻ mặt đỏ bừng, hắn biết Thượng Quan Nghi biết ý gì.

"Vậy có nặng lắm không, đại nhân có dược, mặc dù không có thần kỳ như Thiên Lộ Hoàn, bất quá cũng dùng rất được, đại nhân đi lấy đến cho ngươi bôi." Thượng Quan Nghi lập tức đứng dậy.

"A, đại nhân không cần, qua vài ngày sẽ khỏi thôi." Mạc Nhiễm Thiên kéo y, nếu y ở đây, bôi thuốc chẳng phải sẽ lộ sao.

"Cơ Nhi, ngươi có biết hay không, đại nhân một lòng thương ngươi." Thượng Quan Nghi lập tức ngồi trở lại bên giường, đem hắn ôn nhu kéo vào lòng buồn bã nói, nhưng lại đổi lấy Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến.