“Đm, mày có tinh thần chuyên nghiệp hay không, rốt cuộc là ám sát ai hả?” Lý Tưởng không kịp suy nghĩ nữa, thi triển thân pháp che ở phía trước người Chu Chân.
Một kiếm này tốc độ quá nhanh, hơn nữa trên mũi kiếm của đối phương sinh ra kiếm khí sắc bén không gì sánh được, Lý Tưởng vỗ ra hai đạo chưởng lực cũng không đỡ được thế kiếm của đối phương.
Mắt thấy một kiếm này của đối phương sẽ đâm thủng tim Lý Tưởng.
“A!!!” Chu Chân lần nữa hét lên tiếng chói tai, nàng quả thật sợ hãi.
Loại đánh nhau cấp bậc này đã vượt qua phạm trù nhận thức của nàng, sao có thể không sợ chứ?
“Đệch, im một chút được không hả.” Lý Tưởng muốn tránh cũng không thể tránh, ‘Cửu Dương chân khí’ toàn thân ngưng tụ bên lòng bàn tay phải, thoáng chốc dùng bàn tay phải cứng rắn như thép của hắn xuất một chưởng trực tiếp nghênh đón.
“Đinh” Chưởng thế cùng kiếm thế va vào nhau, sát thủ chợt cảm thấy mũi kiếm của mình đâm vào một khối sắt cứng rắn, lưỡi kiếm bị gãy một đoạn, hắn kinh hãi dùng thân pháp lui về phía sau hét lên với Sát Phá Lang: “Lui.”
Tấn công liên tục mấy chiêu đều bị Lý Tưởng hóa giải, biết cứ tiếp tục lưu lại sẽ bị Lý Tưởng vây khốn.
Người nọ vừa lui, Sát Phá Lang cũng muốn lui về phía sau, Phó Nghị cười lạnh nói: “Để lại chút lợi tức đi.” Lực đạo trên lòng bàn tay tăng lên, “Răng rắc” vặn gãy cánh tay của Sát Phá Lang.
Sát Phá Lang cũng là cường tráng, cánh tay bị vặn gãy cũng không thèm hừ một tiếng, công ra mấy chiêu liên tiếp, hơi bức lui Phó Nghị, thân hình chợt lóe nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Phó Nghị đang muốn đuổi theo, Lý Tưởng lạnh nhạt nói: “Không cần đuổi theo, cậu đuổi không kịp hắn đâu.”
Phó Nghị nghe thế dừng bước lại, xoay người đi tới trước mặt Lý Tưởng nói: “Thằng người chim kia tốc độ nhanh quá, hơn nữa có thể đột ngột thay đổi tốc độ, muốn nắm bắt quy luật của hắn vẫn thật không dễ dàng gì.”
Lý Tưởng lắc đầu, nhíu mày nói: “Sát thủ của Satan cũng đã xuất thủ rồi.”
Ngải Kỳ cùng Chu Chân ngồi lên xe Phó Nghị, Lý Tưởng tự mình lái xe chở Dương Phượng Phượng, Tô Tố Tố cùng Lưu Nhã.
Đám người Lý Tưởng rời đi không lâu, Hoàng Kỳ Phàm liền nhận được điện thoại của thủ hạ, khi lão biết hơn trăm người đều bị mấy người Lý Tưởng đánh bại, thần sắc nghiêm túc dị thường, Hoàng Kỳ Phàm thầm nói: “Lẽ nào hai người này là người trên bảng?” Mà ở một buổi tối này, cái tên Lý Tưởng được cao tầng thành phố Giang Châu biết đến, không chỉ chính giới, còn bao quát cả thế giới ngầm nữa.
Sau khi trở về biệt thự, Phó Nghị lái xe trở về, Ngải Kỳ, Lưu Nhã hỗ trợ mang Chu Chân lên lầu, Tô Tố Tố hỏi Lý Tưởng muốn giúp đỡ không nhưng Lý Tưởng lắc đầu biểu thị không cần, sau đó Tô Tố Tố cùng Lý Tưởng nói chuyện vài câu thì lên lầu đi ngủ.
Thế nhưng Dương Phượng Phượng sống chết cũng không chịu lên lầu khiến cho cuối cùng Lý Tưởng đành phải cõng nàng mang lên.
Đến phòng của Dương Phượng Phượng, sau khi Lý Tưởng để Dương Phượng Phượng nằm xuống rồi định rời khỏi thì Dương Phượng Phượng đột nhiên nắm lấy tay Lý Tưởng kêu lên: “Đừng rời khỏi em.”
Lý Tưởng sững sờ một chút, cúi đầu nhìn thấy Dương Phượng Phượng lúc này đang nhắm mắt lại, thần sắc bi thương. Lẽ nào nàng mơ tới ca đây sao? Lý Tưởng mừng thầm. Chỉ là Dương Phượng Phượng lại nhỏ giọng lầm bầm vài câu, kêu lên: “Lưu Tô, ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Vẻ mặt Lý Tưởng trong chốc lát liền sụp đổ, xem ra người Dương Phượng Phượng kêu không phải là mình, chỉ là chuyện nàng cùng Lưu Tô cũng đã qua, vì sao nàng còn không thoát khỏi bi thương chứ?
Thực sự là một cô gái nhỏ si tình.
Dương Phượng Phượng lấy tay Lý Tưởng để ở bên người, mặt cọ cọ lên tay, xúc cảm tinh tế đó khiến cho Lý Tưởng khí huyết sôi trào một trận, nhưng Lý Tưởng không phải cầm thú, tất nhiên là không làm chuyện chỉ cầm thú mới làm kia, Lý Tưởng chỉ là đem thân thể hạ thấp xuống, ngồi ở trên sàn nhà nhìn Dương Phượng Phượng, tay cũng không thu lại, giống như sợ kinh động tới Dương Phượng Phượng.
Lưu Nhã lúc này từ trong phòng đi ra rót nước cho Chu Chân, đi qua phòng Dương Phượng Phượng thì thấy Lý Tưởng, mỉm cười một cái gật đầu, sau đó cầm một cốc nước trở về phòng của chính mình.
Lý Tưởng dựa vào bên giường, khép hờ mắt như ngủ như tỉnh.
Sáng ngày hôm sau, Dương Phượng Phượng trong lúc mơ ngủ tỉnh lại, đêm qua ngủ được rất ngon, Dương Phượng Phượng đang muốn trở mình để ngủ tiếp thì đột nhiên thấy Lý Tưởng ở một bên, kinh hô kêu lên. Nhưng mà nhìn thấy tay mình còn ôm lấy tay Lý Tưởng thì trên mặt không khỏi đỏ lên.
Lý Tưởng từ lúc Dương Phượng Phượng tỉnh lại cũng đã mở mắt ra, rút tay về nói: “Tỉnh rồi cũng đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì đi, tửu lượng kém như vậy còn muốn so với anh, sau này không được uống nước.”
Dương Phượng Phượng gật đầu, chờ Lý Tưởng ra khỏi phòng liền nhìn vào cánh tay đã nắm Lý Tưởng, trên tay tựa hồ vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lý Tưởng, khuôn mặt Dương Phượng Phượng chậm rãi khôi phục vẻ bình thường, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hừ, bị anh chiếm tiện nghi rồi.”
Thời gian trôi như nước chảy, đảo mắt ba ngày đã trôi qua, Dương Tư Niệm không biết dùng phương pháp gì dĩ nhiên thật sự đưa Lý Tưởng vào học ở Đại học Giang Châu.
Cầm thông báo trúng tuyển của Đại học Giang Châu, Lý Tưởng cảm thấy như mơ vậy, nhân sinh thật là có ý tứ, hắn lại trở về nguyên điểm, trở thành một tên sinh viên.
Dương Phượng Phượng “A ha”, cánh tay bíu lấy cổ Lý Tưởng, cười khanh khách nói: “Lý Tưởng ca, sau này chúng ta là đồng học rồi. Yên tâm, em là học tỷ sẽ chiếu cố anh thật tốt.”
Lý Tưởng tức giận liếc mắt trừng Dương Phượng Phượng nói: “Em nên chiếu cố tốt cho chính mình trước đi.”
Dương Phượng Phượng cũng không buồn bực, nói: “Lý Tưởng ca, Đại học Giang Châu rất lớn, hôm nay là ngày báo danh đầu tiên của anh, ngàn vạn lần không nên tới muộn, như vậy đi, em hi sinh một chút, dẫn anh đi báo danh miễn phí.”
“Tùy em.” Lý Tưởng rất bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực, sau khi chỉnh trang lại mình thì cùng đi với Dương Phượng Phượng.
Đại học Giang Châu là một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, cũng là đại học nhiều sinh viên nhất Trung Quốc, bởi vì trường học tuyển sinh trên toàn thế giới, không khách khí mà nói, một khoa của Đại học Giang Châu còn nhiều người hơn toàn bộ người của một trường đại học bình thường. Toàn bộ trường đại học ở vùng ngoại thành thành phố Giang Châu, chiếm diện tích mấy nghìn mẫu, các dãy nhà dạy học, các dãy nhà ký túc xá, phòng thí nghiệm, thư viện và các cơ sở khác, bât kể là cơ sở phần cứng, hay cơ sở phần mềm, cũng có thể xếp thứ ba trong toàn bộ đại học của Trung Quốc.
Lúc này ở cổng đại học Giang Châu, hai người trẻ tuổi từ trên taxi đi xuống, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc dài lộ ra vẻ khả ái động lòng người, mặc một bộ T-shirt trắng bó sát người, bộ ngực kia dẫn tới người qua đường liên tiếp quay đầu lại. Mà ở bên cạnh cô gái đứng một thanh niên trẻ tuổi thần sắc thản nhiên, khuôn mặt bình thường nhưng mà đôi mắt đen trắng phân chia rõ ràng, bên trong không có sức sống như những người cùng lứa tuổi mà chỉ có vẻ tang thương. Quần áo vô cùng đơn giản, mặc dù không có vẻ bụi bặm nhưng cũng không kém như vậy.
Hai người kia không phải ai khác, chính là Dương Phượng Phượng với Lý Tưởng.
Đây là lần thứ hai Lý Tưởng đến Đại học Giang Châu, lần đầu tiên là cùng Ngải Kỳ đưa Dương Phượng Phượng đi, lúc này đây hắn đã trực tiếp trở thành một sinh viên của Đại học Giang Châu.
Lần đầu tiên tới Đại học Giang Châu, ấn tượng để lại cho Lý Tưởng chính là ‘Lớn’.
Lần thứ hai đến Đại học Giang Châu, ấn tượng của Lý Tưởng vẫn là ‘Lớn’.