Mà lúc này ông già của Hoàng Ninh là Hoàng Kỳ Phàm cũng đã đi tới bệnh viện. Thấy con trai mình bị người khác đánh cho bất tỉnh nhân sự, Hoàng Kỳ Phàm sắc mặt liền trở nên khó coi, nói với thư ký bên cạnh: “Gọi giúp cho tôi Tôn Chí của Quốc Sắc Thiên Hương.”
Tôn Chí vừa mới đóng điện thoại thì điện thoại lại kêu lên, nhận cuộc gọi, đầu bên kia vang lên một thanh âm nhàn nhạt: “Tôi là Hoàng Kỳ Phàm. Nói một chút tình huống lúc nãy đi.”
Tôn Chí theo sự thực nói ra một lần, hơn nữa đặc biệt đem chuyện chiếc xe Jeep quân đội kia có giấy phép của Thủ trưởng quân khu.
Hoàng Kỳ Phàm “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, lông mày nhíu lại một chỗ, người Cục quốc an lão không dám quang minh chính đại đắc tội, nhưng muốn âm thầm giáo huấn họ một chút vẫn là có thể được.
Lão nhớ tới Hùng Bách Đào người lãnh đạo trực tiếp của mình đã từng cho lão một số điện thoại, nói đây là một tổ chức phi thường lợi hại, chuyên môn giải quyết đám người phiền toái.
Tuy rằng Hùng Bách Đào đã bị bắt nhưng số lão ta cho hẳn cũng là hữu dụng.
Lập tức Hoàng Kỳ Phàm liền tìm lại số kia gọi đi, không biết nói gì qua điện thoại với người bên kia, cuối cùng Hoàng Kỳ Phàm nói một câu, cho bọn họ một cái giáo huấn, làm bí ẩn một chút, ngươi phụ trách xuất người, ta phụ trách giải quyết hậu quả, sau đó cúp điện thoại.
Hơn hai giờ sau, đám người Lý Tưởng đã uống hết 7 két bia, Dương Phượng Phượng uống tới 9 chai, Chu Chân càng uống cho mặt đỏ như hoa đào. Về phần Ngải Kỳ, Tô Tố Tố cùng Lưu Nhã còn có kiềm chế, chưa trở thành như hai cô nàng kia.
Nhìn Dương Phượng Phượng đã có chút choáng, Lý Tưởng thần sắc thanh tỉnh nói: “Được rồi, thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Chu Chân bước chân đi đã có chút liêu xiêu, vốn tửu lượng của nàng cũng không khá lắm, lúc này đã có mấy phần say rồi. Còn Dương Phượng Phượng thì đã nằm sấp ngủ trên ghế salon. Lý Tưởng lắc lắc Dương Phượng Phượng, Dương Phượng Phượng liền đẩy tay Lý Tưởng ra, trở mình ngủ tiếp.
Lý Tưởng bất đắc dĩ tiếp tục gọi nhưng mà Dương Phượng Phượng vẫn không chịu tỉnh, Lý Tưởng không thể làm gì khác hơn ngoài cõng Dương Phượng Phượng lên lưng, suy nghĩ sau này ngàn vạn lần không thể để cho Dương Phượng Phượng uống nhiều bia rượu như vậy được.
Đi ra Quốc Sắc Thiên Hương, Phó Nghị nói: “Ngồi xe em đi.” Lý Tưởng gật đầu, vừa định cùng Phó Nghị lên xe thì đúng lúc này từ bốn phía đột nhiên đổ ra một đống người, có người cầm côn sắt trên tay, có người cầm dao bầu, có người còn cầm cục gạch. Những người này khí thế hung hãn, vừa nhìn là biết hướng về phía mấy người Lý Tưởng mà đến.
Lý Tưởng cau mày một cái, lạnh nhạt nói: “Thật là đáng chết, chúng ta không tìm phiền toái nhưng mà phiền toái lại chủ động tìm tới. Chu cảnh quan, cô vẫn tốt chứ!?”
Thấy bước đi của Chu Chân có chút liêu xiêu, đứng không vững nữa, Lý Tưởng lắc đầu, trong lòng thật sự nghĩ con gái thì không nên uống bia rượu.
“Vẫn tốt.” Chu Chân thấy nhiều người vây xung quanh như vậy, tức giận kêu lên, “Đám các ngươi làm gì, tôi là cảnh sát, trong các ngươi ai dám xằng bậy tôi bắt về đồn giờ.”
Lý Tưởng toát mồ hôi lạnh, cô nàng này thật sự là uống say rồi, nhiều người như vậy còn có thể sợ một người cảnh sát như cô sao, thực là làm trở ngại chứ chẳng giúp được gì.
“Đệch, đại tiểu thư, bây giờ không phải là lúc say đâu.” Lý Tưởng không biết nói gì nữa.
“Ai cần anh lo.” Chu Chân luôn không phục Lý Tưởng, bất luận Lý Tưởng nói cái gì nàng đều cực kỳ phản cảm.
Lý Tưởng không muốn nhiều lời vô ích với Chu Chân, ra lệnh cho nàng: “Mau tránh vào Quốc Sắc Thiên Hương, nhiều người như vậy tôi chỉ để ý được một chứ không để ý được hai đâu.”
“Không đi.” Nghe được giọng nói ra lệnh của Lý Tưởng, hơi men trong người Chu Chân bốc lên, bướng bỉnh nói.
“Đồ thần kinh...” Lý Tưởng nói, sau đó quay qua Phó Nghị nói: “Đừng nương tay, lên.”
“Yes sir.” Phó Nghị trong mắt nổi lên tia khát máu, ngang nhiên cứng rắn đi thẳng vào đoàn người.
Hai bên đánh giáp cà, chỉ là là nhân số hai bên căn bản không ở chung một mặt bằng.
Thế nhưng kết quả lại làm cho người ta phải chấn kinh. Chỉ thấy Phó Nghị như cỗ xe tăng chạy vào trong đám người, bất luận là ai cũng không có biện pháp ngăn cản hắn, một đấm chính là có một tên ngã xuống, mà các loại côn sắt các thứ đánh vào trên người Phó Nghị thì dội ngược lại lực phản chấn cực lớn đem lòng bàn tay mấy người kia chấn rách tươm ra.
Mọi người thấy người này oai phong giống như Thiên Tôn hạ phàm thì trong lòng sinh khiếp ý, thấy phía sau hắn có Dương Phượng Phượng với Lý Tưởng liền nhanh chóng buông tha Phó Nghị, đánh về phía Lý Tưởng, theo bọn họ thì người trẻ tuổi này chẳng qua chỉ là một quả hồng mềm, trên lưng cõng một quả hồng mềm khác.
Chỉ là bọn họ bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi thoạt nhìn giống quả hồng mềm này chính là Vương lính đánh thuê, so với Phó Nghị còn muốn kinh khủng hơn vô số lần
Khóe miệng Lý Tưởng hiện ra nụ cười lạnh, thân thể chợt động, bóng người chợt lóe lên, như hổ lao vào bầy dê, liên hoàn cước nhanh chóng đá ra, kết hợp “Cửu Dương chân khí” vào chân, bá đạo không gì sánh được, cho dù là bị cước ảnh đá trúng cũng bị gãy gân cốt, té trên mặt đất thống khổ kêu rên.
Mỗi lần Lý Tưởng giơ chân đá đều phải có một người ngã xuống, Dương Phượng Phượng trên lưng Lý Tưởng giống như không có trọng lượng vậy, cùng bay lượn theo Lý Tưởng. Dương Phượng Phượng đang ngủ còn lộ ra một nụ cười nhẹ, giống như đang có một giấc mộng đẹp.
Người thường căn bản khó có thể tưởng tượng vũ lực một người lại có thể đạt đến trình độ như vậy, một người đánh vài người thì không ngạc nhiên, nhưng mà hai người đánh hàng chục, đến hàng trăm người, trong đó một người còn cõng một người khác trên lưng thì thập phần hiếm thấy, may hắn bây giờ đêm đã khuya, xung quanh cũng không có bao nhiêu người, một số cũng đã sớm chạy trốn khỏi đây, sợ bị tai họa như cá trong chậu.
Tổng cộng trước sau không đến 5 phút, gần trăm tên hùng hổ lúc nãy đều nằm trên mặt đất, vũ khí vứt tán loạn khắp nơi. Phó Nghị chậm rãi đi tới trước mặt Lý Tưởng nói: “Đã lâu không có vận động, chỉ có điều đều quá yếu, không đủ tận hứng.”
Lý Tưởng nhướng mày gọi mấy cô gái qua đây, đem Dương Phượng Phượng đặt vào xe Jeep, lạnh nhạt nói: “Cao thủ chân chính đã đến.”
Trong bóng tối từ từ đi ra một người, dáng vẻ lung la lung lay, giống như tùy thời đều sẽ ngã xuống vậy.
Nhưng mà từ khi người kia từ trong bóng tối đi tới, Lý Tưởng cùng Phó Nghị thần sắc ngưng trọng không gì sánh được, người khác có thể không nhìn ra nhưng bọn họ biết rõ người này là cao thủ cổ võ, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Đại ca, anh lên hay là em lên?” Phó Nghị nhếch miệng cười, ánh mắt lộ ra chiến ý nồng đậm, hắn luyện võ học Lý Tưởng dạy cho, ngắn ngủi một năm thời gian thực lực đã tăng rất nhiều, chỉ là không tìm được cao thủ tương xứng đối chứng một chút, không biết mình đã tới hạng trình độ nào rồi.
“Chú lên đi, trong bóng tối còn có một cao thủ, khí tức người này cực kỳ đáng sợ.” Lý Tưởng cảm ứng được trong bóng tối có một cổ hơi thở như có như không, rõ ràng là cao thủ ẩn giấu cực kỳ đáng sợ, hắn phải bảo vệ an toàn của các cô gái cho tốt.
“Được, đại ca, em làm nóng người trước đây.” Phó Nghị cười to mấy tiếng, tiến nhanh lên trước.
Càng đi tới gần người kia, cơ thịt của Phó Nghị càng ngày càng căng chặt lên, trong nháy mắt chiến ý càng trở nên đậm, khí thế cả người thăng tới đỉnh điểm giống như một con hổ nhìn thấy một con sư tử vậy.