Lý Tưởng bất động, vẫn hút thuốc lá, tiếp đón hai gã vệ sĩ của Đao Ba ca đang vây hai bên, tay phải huy vũ thi triển thế công cương mãnh vô cùng “Hàng Long Thập Bát Chưởng”, chưởng chưởng cương mãnh, chân khí hùng hậu, chung quanh hình thành một đạo tường khí vô hình, làm cho hai vệ sĩ không tới gần hắn được.
- Vãi.
Đao Ba ca kinh ngạc, hắn hiển nhiên không nghĩ Lý Tưởng có thân thủ cao như vậy, hắn có biết rằng quán quân tán đả toàn quốc, luyện ngoại gia công phu của thiếu lâm, thực lực rất mạnh.
Thế nhưng, ba gã vệ sĩ hắn mời tới đều không thể tới gần Lý Tưởng, ngạc nhiên hơn là thế công của bọn hắn đều bị Lý Tưởng chặn lại.
“Bịch” Lý Tưởng đánh ra một chiêu “Kháng Long Hữu Hối”, chưởng lực mạnh mẽ không gì sánh được, trực tiếp đem hai gã vệ sĩ đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không dậy nổi.
Một gã vệ sĩ khác thấy thế hét lớn lên, còn chưa ra tay thì ánh mắt đã hoa lên, Lý Tưởng chợt hiện ra trước mặt hắn, hắn sợ hãi đấm ra một quyền, Lý Tưởng nghiêng người né tránh, đầu gối đánh vào dưới háng của tên kia.
“Bịch” bảo tiêu kia không kịp kêu lên một tiếng thì thân thể đã mềm nhũn té trên mặt đất, ngất đi.
Đao Ba ca kêu lên một tiếng thê lương, cả người đổ gục xuống phía dưới.
“Cách cách” súng không kích phát đạn bắn ra được, Lý Tưởng cười cười, nói:
- Xấu hổ quá, tao quên mở chốt an toàn.
- Mày đùa bỡn tao?
Đao Ba ca giận tím mặt nhưng thấy Lý Tưởng vẫn cầm súng như trước, căm giận ngút trời cũng phải nhịn xuống.
- Đúng, tao chính là đùa giỡn mày, định cắn tao sao?
Lý Tưởng bộ dáng trêu ngươi người, lại giơ súng lên chĩa về phía Đao Ba ca.
- Ha ha, huynh đệ, đừng, chúng ta thương lượng, hảo thương lượng nha.
Đao Ba ca lửa giận ngút trời nhưng khi thấy khẩu súng trong tay Lý Tưởng lại không dám làm gì, chỉ có thể nhịn xuống, cười nói.
- Các vị muốn điều kiện gì, tôi có thể báo lại cho Hùng gia, có điều Hùng gia suy nghĩ như nào ta cũng chịu, ông ấy có đáp ứng điều kiện của các vị hay không thì tôi không dám cam đoan.
- Hùng Bách Đào ở đâu?
Lý Tưởng lạnh lùng hỏi.
- Hùng gia không có tới, ông ấy chỉ nói với tôi, một khi thấy Dương Tư Niệm thì bắt lấy nàng ấy.
Mười mấy tên thanh niên cường tráng thấy Đao Ba ca chịu thiệt, tất cả đều vây quanh qua hắn.
Lý Tưởng nói:
- Rất tốt, cùng lên đi, tao đỡ phải phiền phức.
Bất chợt xuất thủ, một phát bắt được tay trái Đao Ba ca, túm lấy dao quân đội của hắn, trước mắt bao người cứ thế mà hung hăng cắm dao vào mu bàn tay trái của Đao Ba ca.
“Phốc”
Mũi dao xuyên thấu qua xương, phát ra thanh âm ma sát nghe lạnh cả người, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Dao quân đội sắc bén, một mạch xuyên qua mu bàn tay Đao Ba ca, ngay cả mặt bàn gỗ cũng bị xuyên thấu, vì vậy, Đao Ba ca bị dao quân đội ghim cố định ở đó.
“A”
Đao Ba ca kêu la thảm thiết, thân thể liên tục run rẩy nhưng bàn tay của hắn đã bị dao quân đội cố định, hắn lại không dám rút dao ra, chỉ có thể không ngừng giậm chân tại chỗ kêu hét.
- Trước mặt tao mà mày cũng dám xưng làm đại ca? Lại còn dám kêu gào trước mặt tao?
Lý Tưởng nhả ra một làn khói, lạnh lùng nói.