Lý Tưởng rút ra điếu thuốc hút, thở ra làn khói dài, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai ta không có hứng thú, Hùng gia,
tha cho người được thì nên tha, các nàng cũng không có gì sai, đi nhầm
phòng bao mà thôi, đã nói xin lỗi, ngươi nếu còn tâm tư không đúng đắn,
hừ hừ, vậy cũng không cần ngại rồi.”
“Đcm, đánh anh em ta, còn dám uy hiếp ta, các ngươi đều là người chết
sao? Lên, đánh cho chết đi, xảy ra chuyện ta phụ trách.” Hùng Huy khi
nào thì bị tức như này, vung tay lên, để cho chừng bốn mươi anh em cùng
lên.
“Nhã Kỳ, mang các nàng đi sang một bên.” Lý Tưởng làm nóng người một
chút, quyền đấm cước đá, xuất thủ nhanh như thiểm điện, nghe được tiếng
đấm vào thịt “bốp bốp”, chừng mười tên côn đồ xông tới tất cả đều bị
đánh bay.
Sau đó, hắn ra chân, lực chân mạnh mẽ, cước pháp quỷ dị, một cái quét,
ba tên côn đồ bị quét bay, song chưởng bay tán loạn, chưởng lực lại vô
cùng thâm hậu, cứ một chưởng thì có một tên côn đồ té xuống đất rên rỉ.
Không đến mấy phút, chừng bốn mươi tên côn đồ, tất cả đều té xuống đất kêu thống khổ, mỗi tên đều bò dậy không nổi.
Nhã Kỳ, Tô Tố Tố hoảng sợ miệng há hốc không khép được, các nàng nhìn Lý Tưởng như đang nhìn yêu quái, lắc đầu một cái, không dám tin tưởng một
màn trước mắt là thật.
Bốn mươi tên côn đồ, người người tay cầm vũ khí, nhưng mà bốn mươi tên
này, ở trong tay Lý Tưởng, không duy trì được 5 phút,tất cả đều gục
xuống.
“Vèo” một đạo ngân quang bắn ra,,”Phốc” máu tươi tung tóe, Hùng Huy
thống khổ kêu to, cổ tay cầm súng cắm một cây chủy thủ, súng lục trực
tiếp rơi trên mặt đất.
“Vèo” Lý Tưởng bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hùng Huy, chủy thủ trong
tay kề trên cổ hắn, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi còn có thủ đoạn gì
nữa?”
“Đừng, đừng có giết ta, ta, ba ta là Hùng Bách Đào, hắn, hắn là Chánh
pháp ủy thư ký, ngươi động đến ta, tuyệt đối không thể rời khỏi thành
phố Giang Châu.” Hùng Huy sợ sắc mặt tái nhợt, trán không ngừng toát ra
mồ hôi lạnh, cổ tay cực kỳ đau đớn, để cho hắn biết, cánh tay này của
mình coi như là bị phế rồi.
“Phải không?” Lý Tưởng cười nhạt mấy tiếng, dùng chủy thủ vỗ vào mặt
Hùng Huy, lạnh lùng nói: “Tốt nhất chớ nên trêu chọc ta, nếu không, đừng nói ba ngươi là Chánh pháp ủy thư ký, có là thiên vương lão tử, cũng
không cứu được ngươi.”
Nói xong, Lý Tưởng thu hồi chủy thủ, trực tiếp ôm Dương Phượng Phượng rời đi.
“A!!!” Lý Tưởng vừa đi, Hùng Huy vô cùng đau nhức, trực tiếp tê liệt té
xuống đất, nhịn đau nơi cổ tay, bấm một dãy số, ngay sau đó, lập tức gào khóc nói, “Ba, ta bị người khi dễ, có người phế tay chân ta rồi, ngươi
mau tới cứu ta.”
“Chuyện gì xảy ra?” Đầu bên kia điện thoại, Hùng Bách Đào giận dữ, gầm
to nói, “Con trai Hùng Bách Đào ta, ai dám khi dễ? Ngươi ở đâu, ta lập
tức phái người tới, mẹ nó, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”
Trên xe, Dương Phượng Phượng mềm nhũn nằm trong người Tô Tố Tố, Nhã Kỳ lái xe, Lý Tưởng ngồi ở vị trí bên cạnh người lái.
Nhã Kỳ nhìn Lý Tưởng một cái, yên lặng hồi lâu, nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta cái gì?” Lý Tưởng thần sắc như thường, ánh mắt nhìn về phía phương xa, cười mỉm hỏi.
“Nếu không phải có ngươi, sợ là ba người chúng ta, đều bị người ta chà
đạp rồi.” Nhã Kỳ thở dài nói, “Thật là không có nghĩ tới, người Giảng Võ Đường phách lối như vậy.”
“Giảng Võ Đường...” Lý Tưởng híp mắt, nhàn nhạt nói, “Một trong ba đại
bang phái thành phố Giang Châu, đã từng là bá chủ thế giới ngầm thành
phố Giang Châu, một trong ba đại ái tướng của Long lão gia tử sáng lập.”
“Ngươi làm sao biết?” Nhã Kỳ ngạc nhiên nói.
Lý Tưởng lắc đầu một cái, không nói thêm cái gì, hắn có hệ thống tình
báo tân tiến đầy đủ bậc nhất thế giới, trước khi trở lại Trung Quốc, hắn đã sớm để cho thủ hạ điều tra rõ tình hình thành phố Giang Châu, đối
với thế giới ngầm, hắn càng là trọng yếu điều tra.
Tất nhiên đối với Giảng Võ Đường, hắn là biết rõ ràng.
Đối với Long lão gia tử đã từng là bá chủ thế giới ngầm thành phố Giang Châu, hắn cũng là biết.
“Lý Tưởng ca, ngươi thật là lợi hại, bốn mươi tên côn đồ, cũng không
phải là đối thủ của ngươi.” Tô Tố Tố không khỏi sùng bái nói.
Nàng là một cô gái bình thường, ngày thường đâu có thấy được loại tình
cảnh này, cho nên, Lý Tưởng mang lại ấn tượng cho nàng, so với Nhã Kỳ,
còn lớn hơn nhiều.
“Một cái nhấc tay, không tính là gì cả.” Đây là một chuyện nhỏ, Lý Tưởng không để ở trong lòng.
Hắn đang suy tư, làm như thế nào để tự nhiên tiến vào tập đoàn Khải Lý.
Vừa vặn, ông trời đưa cho hắn một cái cơ hội tuyệt vời như vậy, để cho Dương Phượng Phượng đi tới bên cạnh hắn.
Hắn vừa vặn có thể lợi dụng quan hệ của Dương Phượng Phượng cùng Dương
Tư Niệm, không ngừng đánh vào trong nội bộ tập đoàn Khải Lý.
Bất kể chuyện này cùng tập đoàn Khải Lý có quan hệ hay không, đây là đầu mối duy nhất trong mắt hắn, hắn phải điều tra theo đầu mối này.
Sau khi trở lại biệt thự, Tô Tố Tố cùng Dương Phượng Phượng một phòng,
Dương Phượng Phượng uống say, buổi tối nhất định là phải có người chiếu
cố, phòng Nhã Kỳ kề bên cạnh phòng Lý Tưởng, là trợ thủ của Lý Tưởng,
nàng phải tùy thời đều nghe Lý Tưởng gọi.
Sau khi trở lại phòng, Lý Tưởng đem cửa phòng đóng chặt lại, sau đó, co
người ngồi lại, tâm thần hợp nhất, ý thủ đan điền, từ từ, cảm giác ý
thức mình nhẹ nhàng bay lên, tiến vào một cái thế giới kỳ quái.
Nơi này chính là trung ương não của hắn, điều khiển cơ năng toàn cơ thể, tự thành một cái thế giới.
Não bộ của mỗi người, đều là một cái thế giới độc lập, ở trong cái thế
giới này, có năng lực hết sức thần kỳ cùng cấu tạo hao mỹ.
Mà cái thế giới này, có các loại có các tên gọi riêng, có cái gọi giác quan thứ sáu, có cái gọi thế giới não hải.
Bất quá, ở trong thế giới của võ giả, có một tên gọi thống nhất, thức hải.
Chẳng qua là, người bình thường, dù cả đời cố gắng, đều không thể để cho ý thức tiến vào vào trong thế giới độc lập này, chứ đừng nói tới mở ra
thức hải.
Trong thức hải Lý Tưởng, có một bức tranh, chất giấy vô cùng cổ xưa,
phát ra màu sắc vàng nhạt, trong tranh có vạn tượng bao la, có núi cao,
có nước chảy, có thú dữ, có vạn vật xinh đẹp.
Ban đầu, hắn ở trong rừng mưa nhiệt đới Châu Phi, vì che chở anh em rút
lui, một thân một mình, đem tất cả lính đánh thuê thu hút tới.
Ở một cái thung lũng, rốt cục hắn bị đối phương bao vây, vô số đạn đại
bác, ống phóng rocket, đạn súng đồng loạt bắn về phía hắn, cuối cùng hắn bị từng phát đạn đại bác chấn xuống vách đá, rơi vào trong một con sông vô cùng hung hiểm.
Lý Tưởng cho là mình phải chết không thể nghi ngờ gì nữa, bị thương nặng như vậy, không có chút sức nào chống cự, cộng thêm trong sông có cá sấu hung mãnh, có cự mãng, có cả sinh vật hung ác không biết tên.
Đừng nói hắn bị trọng thương, cho dù là hắn thời kỳ toàn thịnh, rơi vào trong sông này cũng phải chết không nghi ngờ.
Nhưng là, trong tích tắc trước khi hắn rơi vào con sông, lưng cõng bức
tranh cổ rơi ra, theo gió mở ra, đúng lúc, hắn phun một ngụm máu tươi
trên bức tranh cổ.