"Vậy không cần ta?" Vốn ở trong lòng ngực hắn, tay lại hung hăng nhéo. "Đáng giận."
"Ta biết cha của nàng muốn đối phó với ta, cho nên trở về thủ trận, cho Thiểm Điện và Liệt Hỏa tìm nàng." Thế còn tạm được.
Ta quệt miệng, thập phần không vui. "Đúng rồi, không được gạt ta, chàng cùng bệnh thần kinh hợp mưu phải không? Hắn tiết lộ tình báo cho chàng, chàng biết rõ kế hoạch của bát đại môn phái? Thừa nhận đi, chẳng lẽ một chút việc cũng muốn giấu ta?" Ta hiện tại lo lắng nhất là vấn đề này, bệnh thần kinh có thể biết được sự việc của hai mươi năm trước, liệu hắn có nói cho Hàn không? Dựa vào tình huống hiện giờ, hẳn là Hàn không biết.
Hắn nhìn ta, thản nhiên nói: "Nàng đoán phải không?"
"Ấn."
"Muốn biết cái gì hỏi đi."
"Ách, chàng quan hệ thế nào với bệnh thần kinh, tại sao cùng hắn hợp lực? Hắn có nói vì sao hắn hợp tác với chàng không? Các ngươi biết nhau khi nào? Cụ thể kể lại cho ta nghe."
Hàn nhoẻn miệng cười. "Ta phải đáp vấn đề nào trước?"
"Tùy tiện."
"Ta cùng với kẻ mà nàng gọi là bệnh thần kinh không có quan hệ gì, chỉ là hợp tác thôi." Hắn đột nhiên nhìn ta chằm chằm không nói, thật lâu sau mới mở miệng. "Có một ngày hắn tìm đến ta, nói cha nàng muốn đối phó ta. Hắn có thể làm nội gián cho ta, điều kiện là lưu mệnh Mộ Dung Nghĩa cho hắn." Bệnh thần kinh này, vì báo thù không chừa thủ đoạn, cư nhiên hi sinh người của bát đại môn phái.
"Chàng đáp ứng?"
"Đáp ứng."
Ta cười cười. "Lão nhân chết tiệt làm nhiều chuyện xấu, đây là quả báo,ại hắn không phải với chàng trước, chàng muốn xử lí hắn như thế nào?" Ta biết vừa rồi hắn nhìn ta chằm chằm là để ý ta, sợ ta giận.
"Nàng không trách ta là được." Hắn nhẹ nhàng thở ra, tỏ vẻ yên tâm.
"Ta đương nhiên trách chàng, quan hệ của ta và cha trở thành xấu như bây giờ, chẳng phải vì chàng sao?" Ta chợt bừng tỉnh đại ngộ. "Hôm đó ở Mộ Dung gia, chàng thực tức giận, muốn giết hắn, không hẳn hoàn toàn là vì ta?"
"Đúng."
"Vậy... rất nguy hiểm a. Nếu bệnh thần kinh chỉ là giả bộ, muốn lừa chàng, không phải..." Dựa vào nhân phẩm của bệnh thần kinh, không phải không có khả năng này.
Độc Cô Hàn khóe miệng chậm rãi nở một cười lạnh. "Cho dù có bản đồ thì thế nào? Tận Thiên cốc bày trận xung quanh, có đường vào không có đường ra. Cho dù hắn muốn tính kế ta, cũng sẽ bị ta tính kế lại. Nếu tám đại môn phái muốn đối phó ta, sớm hay muộn cũng động thủ, không bằng ta đi trước một bước."
"Thì ra chàng rất gian trá, bày trận chung quanh? Sao ta chỉ thấy loạn thạch trận?"
"Ba trận liên hoàn, cha nàng phá hai." Ra là vậy, chả trách chúng ta đi vào thực bình an, lão già chết bầm cũng có chút thực lực.
Ta ngẩng đầu càn rỡ cười lớn. "Cha ta dùng mê hồn trận vây ta, lại bị tướng công của ta dùng liên hoàn trận vây lấy, ha ha, báo ứng a." Hắn ôm ta không nói gì.
"Chàng hiện giờ muốn làm gì? Đem Mộ Dung Nghĩa giao cho bệnh thần kinh, những người khác xử lí thế nào?"
"Giết." Ta rùng mình.
"Giết người không tốt lắm đâu, hay là cho họ một cơ hội."
"Cơ hội gì?"
Ta đăm chiêu một chút rồi mở miệng. "Bản giáo cùng bát đại môn phái từ nay dĩ hòa vi quý"
"Có thể sao?" Hắn nhíu mày, không tin.
"Có thể, dựa vào khả năng thuyết phục của ta, lại thêm bọn chúng đang bị giam cầm.
Chỉ cần chàng đồng ý, Bách Hiểu đường rất thích tham gia việc này." Ta lại lấy việc công làm việc tư.
"Ta giết rất nhiều người, có nhiều kẻ danh môn chính phái có thành kiến với ta." Hắn nói xong, tay lại bắt đầu không an phận.
"Ta biết." Ta đắc ý chớp chớp mắt. "Yên tâm."
"Được, nếu có thể bình ổn là tốt nhất." Đơn giản như vậy? Ta còn tưởng hắn không muốn.
"Ân." Ta chụp lấy bàn tay không an phận của hắn, "Đừng quậy nữa, ta còn chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Đáng ghét, trước mặt người khác thì lạnh như băng, trước mặt ta lại loạn chân loạn tay, thật là ngụy quân tử."
Hắn cười to. "Chuyện chính nói xong, ngày mai nàng đi gặp bát đại môn phái." Ánh mắt với nụ cười thực gian trá, ta biết hắn lại bắt đầu tính toán đem ta ăn luôn.
Ta trịnh trọng nói: "Được, giờ ta hỏi chàng, bệnh thần kinh cùng cha ta thế nào?"
"Giang Tử Ngang nói để tránh nghi ngờ, trước tiên nhốt hắn cùng mấy môn phái chung một chỗ." Bệnh thần kinh chết tiệt, còn chu đáo như vậy.
"Được, ta biết chàng nhất ngôn cửu đỉnh, lão cha thì mặc kệ chàng xử lí, những người khác giao cho ta." Mặc kệ sống chết của lão cha, nữ nhi như ta đúng là không có lương tâm. (Lại không phải là cha thật.)
"Ân." Hàn đặt tay ở bụng ta, ôn nhu cười nói: "Vân nhi, có không?" Ách, không có.
"Không có." Ta thất vọng nói: "Vốn đã tính toán tốt, nhưng ta lại không tinh thông y thuật, làm phỏng đoán sai."
"Không sao." Hắn thuận tiện xoay người đè lên người ta. "Chúng ta còn có nhiều thời gian."
"Ai nha, còn chuyện quan trọng cần nói với chàng." Thiếu chút nữa là bị ăn rồi.
"Chuyện gì?"
"Nữ tử thực khốc có cách ăn mặc giống chàng, nàng kêu Độc Cô Huỳnh, nàng gọi ta đại tẩu." Sớm muộn cũng phải nói cho hắn, không bằng thừa dịp tâm tình hắn tốt nói ra. Đột nhiên mọc ra một cái muội muội, hơn nữa nàng là người bản thân rất chán ghét, ta tin rằng ai cũng sẽ kinh ngạc.
"Nàng nói..." Hắn ngạc nhiên, ôm ta không nhúc nhích.
Ta không chớp mắt, "Ta vốn muốn nói cho chàng, ta đã giúp chàng tìm được muội muội. Trên người nàng có ngọc bội Phượng Vũ của Độc Cô gia các người, còn có một cái khăn tay của bà bà (mẹ chồng), mặt trên thêu ba chữ Độc Cô Huỳnh."
"Đưa ta đi gặp nàng." Hắn lập tức đứng lên, sắc mặt ngưng trọng.
Ta cũng đứng dậy, bất quá không có xuống giường, mà lại ôm lấy hắn, tựa vào ngựuc hắn, than nhẹ một tiếng: "Trước khi gặp nàng ta cần nói với chàng một chuyện."
"Chuyện gì?" Thấy được hắn muốn lập tức đi gặp muội muội, lại không muốn ta tức giận, nhẫn nại nghe ta nói hết.
"Bách Hiểu đường điều tra ra, năm đó giết hại Độc Cô gia, trừ bỏ Sài Nham còn có Sài Kiên, sau này chính là Vô Trần đại sư. Còn một người khác nữa là Bách Thảo sơn trang Y Chí Viễn, Sài Nham không có nữ nhi, Sài Kiên đã sớm mất tích, cho nên... muội muội của chàng là.... Y Lạc Lạc."
Hàn, tha thứ cho ta lừa gạt chàng. Ta biết chàng muốn báo thù, ta rất muốn nói toàn bộ chân tướng cho chàng. Nhưng ta không làm được, thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với chàng, ta không muốn vì thù hận mà phải tách ra. Hết thảy tùy ý trời đi, được ở cùng chàng thêm một khắc cũng tốt rồi.
Hàn vừa kinh ngạc còn có khiếp sợ, nằm mơ cũng không nghĩ tới. Muội muội của hắn lại là nàng, thực lâu sau, hắn trầm thấp mở miệng. "Nàng khẳng định?"
Ta dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn. "Khẳng định, nàng tuyệt đối là muội muội của chàng."
"Sài Nham, Sài Kiên, Y Chí Viễn đã chết, kẻ còn lại là ai?" Hắn cau mày, ánh mắt âm trầm, nhìn hắn như vậy ta càng không dám nhắc tới lão cha là chủ mưu.
Ta bất đắc dĩ nói: "Không biết."
"Không thể tự tay giết bọn hắn, thực đáng tiếc." Hắn nghiến răng nói.
"Ách, chàng không đi tìm Y Dục Thành chứ?" Ta có tư tâm, ta muốn biết, hắn có thể đem thù hận trút bỏ hay không?
"Bách Thảo sơn trang gà chó cũng không thể sống." Hắn nói xong, tựa như tảng băng vạn năm, lạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
"Vì sao phải như vậy? Tội ai người đó trả, người diệt môn Độc Cô Gia là Y Chí Viễn, Y gia đâu có liên quan." Ta cố gắng xoa dịu hắn.
"Độc Cô Gia cũng không có liên quan." Hắn cắn răng kèn kẹt.
Ta cúi đầu, nhìn mười ngón tay. "Huỳnh nhi thích Y Dục Thành, nếu chàng giết hắn, nàng sẽ rất thống khổ."
"Huỳnh nhi sớm biết thân phận của mình rồi?"
Ta bất đắc dĩ nói cho hắn: "Nàng không biết, chính ta nói cho nàng biết, sau khi biết, Huỳnh nhi suốt năm ngày không nói gì, sau đó không cười không khóc, không có biểu tình, thật đáng thương, giống như chàng trước kia."
Ta kéo tay Độc Cô Hàn, tận lực vân vê, sau đó nói: "Bởi vì có ta nên chàng mới biết nhạc thú nhân sinh, biết cười vui, chàng chẳng lẽ nhẫn tâm để Huỳnh nhi đi vào con đường của chàng trước kia, thực bi thực khổ."
Hắn trầm mặc, sau một lúc lâu than nhẹ, kiên quyết nói: "Nàng yêu nhầm người, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với con của kẻ đã giết chết cha mẹ mình." Tâm ta chậm rãi trầm xuống, giống như rơi vào hố băng, lạnh như băng đến mức đau đớn. Thái độ của hắn rất kiên quyết, không thể thay đổi. Hăn không thể chấp nhận Y Dục Thành cùng Độc Cô Huỳnh, đương nhiên cũng không thể chấp nhận ta. Nếu sau này hắn biết được chân tướng thì sẽ thế nào? Ta không dám cũng không muốn nghĩ đến.
"Nhưng Huỳnh nhi rất yêu hắn, rất yêu rất yêu, yêu đến khắc cốt ghi tâm?"
"Không được." Hắn cư nhiên thật kien quyết.
Ta nhìn gương mặt kiên quyết của hắn, trong lòng nhỏ máu, cắn cắn môi, nói: "Nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt, đã có phu thê chi thân? Thậm chí toàn thiên hạ đều biết bọn họ là phu thê."
"Bắt họ Y hưu thê." Nước mắt từng chút một theo hốc mắt trào ra. Có phải sau này hắn biết chân tướng cũng sẽ hưu ta?
Thấy ta đột nhiên khóc, sắc mặt hắn dịu lại rất nhiều, ôn nhu lau nước mắt cho ta. "Vân nhi, đừng khóc." Biết trước tương lai bi thảm của ta, không khóc mới lạ.
Ánh mắt ta bị nước mắt che phủ, ngẩng đầu hỏi hắn. "Vì sao lại phải thù hận? Vì sao yêu nhau mà không thể ở cùng một chỗ."
"Trên đời có nhiều chuyện bất đắc dĩ."
Ta cư nhiên rơi lệ không dứt, ôn nhu nói, "Hàn, nếu có thể, ta hi vọng chàng đừng tổn thương Y Dục Thành. Huỳnh nhi nói nàng có thể không cùng hắn ở một chỗ, nhưng nàng sẽ yêu hắn cả đời. Coi như Y phủ có ơn nuôi dưỡng Huỳnh nhi hai mươi năm, đối xử với nàng rất tốt, chàng tha cho hắn một mạng được không? Nếu Y Chí Viễn không có thương tổn Huỳnh nhi, còn đối xử tốt với nàng như vậy, thậm chí Y phu nhân trước khi lâm chung còn nói cho nàng chân tướng, ta nghĩ Y Chí Viễn thật sự đã hối hận. Nhiều năm như vậy, Y Dục Thành hết lời nghe theo Huỳnh nhi, coi nàng như trân bảo. Y gia đối với Huỳnh nhi thật sự rất tốt rất tốt, liền bằng điểm ấy, chàng hãy buông tha cho Y Dục Thành."
Ánh mắt hắn thâm thúy mê người như hắc ngọc, sâu không thấy đáy, một hồi lâu mới gian nan phun ra một chữ, "Được."
Nước mắt ta không nhịn được, vẫn chảy xuống. "Cảm ơn chàng, Y Chí Viễn cứu Huỳnh nhi một mạng, chàng tha cho Y Dục Thành, thực công bằng."
"Vân nhi, nàng thực thiện lương." Ta thiện lương sao? Ta thực sự rất ích kỷ.
"Hàn, cảm ơn chàng."
"Tha cho họ Y có thể nhưng những người khác phải chết."
Ta khiếp sợ. "Nếu cả hắn cũng có thể buông tha, vì sao không tha cho người khác. Mặt khác, họ thật sự vô tội."
"Y Chí Viễn tham gia hủy Độc Cô gia, lại cứu muội muội ta. Hiện giờ ta hủy Y gia, buông tha Y Dục Thành." Hắn tâm ý đã quyết, vô luận ta nói cái gì đều không thể thay đổi.
"Hàn, đi gặp Huỳnh nhi đi, hai mươi năm, ta biết chàng rất muốn gặp nàng." Từ trước đến nay ta không phải là nữ nhân thích khóc, bây giờ lại không cầm được nước mắt.
"Ân."
Ta lần đầu tiên lấy thân phận thê tử, mặc quần áo cho hắn, cũng cẩn thận chỉnh trang đầu tóc.
"Đi thôi." Hắn nắm tay của ta vẫn còn đang sửa sang lại quần áo, kéo ta ra ngoài.
Ta miễn cưỡng cười: "Huynh muội các ngươi gặp lại, ta không cần đi cho thêm náo nhiệt."