Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 89: Phong vân tái khởi, thù xưa oán cũ 1

Ta bất chấp lão cha cùng mỹ nữ tỷ tỷ, cùng hắn rời đi. Vừa ra tới cửa, nước mắt không cầm được tuôn chảy. 

"Vân nhi, vì sao nàng khóc?" Hắn một tay ôm ta, ôn nhu hỏi. 

Ta nằm trong ngực hắn, nước mắt không ngừng chảy ra. "Ta cảm động, rất cảm động, chàng biết vì sao không? Chàng đối với ta quá tốt, tốt đến mức ta không biết phải làm sao?" 

"Yêu thương thê tử là điều đương nhiên." 

"Chàng rất tốt, nếu một ngày chàng rời khỏi ta, ta nghĩ ta sẽ tự sát." 

Hàn nhẹ nhàng ôm eo ta, ôn nhu hôn lên má ta. "Nàng là đường chủ Bách Hiểu đường, là thiên hạ đệ tam cao thủ Nguyệt Quang tiên tử, trên đời không có việc gì làm khó nàng, không có ta nàng vẫn phải sống thật tốt." 

Tựa vào trên người hắn khóc một hồi, nước mắt ước nhẹp cả áo, ta lau nước mắt. "Tốt lắm, tiếp tục ăn cơm đi." Ta còn chưa có no. 

"Ân." 

"Chủ thượng..." Liệt Hỏa không biết ở đâu nhảy tới, tựa hồ rất khẩn cấp. "Phu nhân." 

Hàn liếc mắt một cái. "Nàng ăn cơm trước, nhớ kĩ, không được ăn nhiều dấm chua, đối với tràng vị không tốt." Ta vừa nghe lại có cảm giác muốn khóc, rưng rưng gật đầu. 

Ta lau khô nước mắt đi vào, lão nhân vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa hồ không nhìn thấy một màn vừa rồi, thậm chí không thèm nhìn ta. Mà mỹ nữ tỷ tỷ vừa ăn vừa nhìn ta, nhịn không được nói: "Muội phu đâu?" 

"Hắn có việc, chúng ta ăn trước." Ta mới vừa cầm bát cơm lên, chợt nghe tiếng mỹ nữ tỷ tỷ nói: "Hắn thực sự thương ngươi." 

"Uh, hắn thực yêu ta, nếu vì hắn mà chết ta cũng không tiếc." 

"Ý Vân, tỷ tỷ rất hâm mộ ngươi." 

"Không cần hâm mộ, tỷ cũng sẽ tìm thấy một nam nhân yêu thương tỷ." 

"Lúc trước khi ngươi trốn nhà, ta đuổi theo và gặp được các ngươi trong rừng cây, hắn đối với ngươi ôn nhu cười, ta đã biết hắn thương ngươi, nam nhân như vậy sẽ không dễ dàng yêu thương ai, nhưng nếu yêu thương rồi tuyệt đối là kinh tâm động phách." Chúng ta cứ tán gẫu như vậy, mặc kệ lão cha. 

"Hắn thực sự yêu ta, không cho ta chịu ủy khuất." Đã muốn quên đi chuyện trước đó từng bị hắn dọa giết chỉ vì tiểu sư muội. 

"Nếu không phải như vậy, ngươi đường đường là đường chủ Bách Hiểu đường, sao lại cam tâm ở nhà giúp tướng công dạy con." 

"Cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, ta sẽ làm một nam nhân buông tha chính sự nghiệp của mình, trên đời trừ bỏ danh lợi, còn rất nhiều vật đáng giá, tỷ tỷ, ngươi nếu cảm thấy... ta có thể giới thiệu, ngươi có xem giang hồ nguyệt báo không? Thập đại thanh niên tài tuấn." 

Mỹ nữ tỷ tỷ cười, vừa muốn nói chuyện, cha cố ý vô tình sáp miệng. "Ý Vân, nghe Hồng Tụ nói ngươi có khối ngọc bội rất đặc biệt?" 

"A?" Ta thập phần ngu ngốc, không biết trả lời hắn thế nào. 

"Có phải là ngọc bội của Độc Cô gia?" Hắn vẫn y nhiên gắp đồ ăn, miệng lại hỏi một câu làm ta run sợ, ngọc của Độc Cô gia? Ngay cả ta đều chỉ biết đó là ngọc bội, hắn làm sao biết? 

"Ách, không biết, ta chỉ biết đó là ngọc bội." Ta ngoài miệng trả lời, lặng lẽ quan sát thần sắc của hắn. 

"Nhược Nhan, ra ngoài một chút." Hắn thản nhiên đuổi mỹ nữ tỷ tỷ, rồi buông bát cơm.

Mỹ nữ tỷ tỷ nghi hoặc, từng bước ra ngoài, liếc ta một cái rồi đóng cửa. 

Lão cha liếc ta một cái, bình tĩnh nói: "Ngọc bội đó có phải là Mục Hàn tặng, không, hắn có thể phải gọi là Độc Cô Hàn." Lòng ta như muốn rạn nứt, đầu óc như bị trúng đao, hắn sao lại biết? 

Lão cha thở dài một tiếng. "Đủ rồi, cha con ta không cần nói dối, nói cho ta." 

Ta chậm rãi đứng lên. "Nói cái gì? Ta không rõ?" 

Lão cha xoay người, khoanh tay si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Ta lẳng lặng nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn. Gần đây mọi người thực kì quái, cuối cùng có chuyện gì? 

"Ý Vân, kì thật, trước mẫu thân của ngươi, ta từng thích một nữ tử, nàng gọi là Ngư Trụy Nhi, là thê tử của Độc Cô Thiên Linh, mẫu thân của Độc Cô Hàn." Bát cơm trên tay ta lập tức rớt xuống, không biết hắn nói cái gì, đem tiểu sử phong lưu của hắn nói cho ta làm gì? 

"Nếu ngươi chưa biết, cha cũng không muốn lừa ngươi." Lão cha quay đầu nhìn ta, ánh mắt hiện lên một tia hào quang, tựa hồ chậm rãi nhớ lại. "Võ lâm tứ đại thế gia đều coi là thâm giao, Hai năm trước, ta cùng Độc Cô Thiên Linh, Giang Chính Dương, Y Chí Viễn kết bái huynh đệ, chúng ta kết bái ngoài việc tình cảm cá nhân còn có kết nối tứ đại thế gia, củng cố địa vị của tứ đại thế gia trong giang hồ, không ai có thể đồng thời đấu với tứ đại thế gia. Trụy Nhi là dưỡng nữ của Độc Cô gia, tuy không phải phong hoa tuyệt đại, cũng là nữ tử uyển ước linh tú. Năm đó, ta đối với nàng một mực chung tình, mà nàng lại chỉ hướng tới Độc Cô Thiên Linh. Ta nhiều lần theo đuổi không thành, liền nhờ Thiên Linh hỗ trợ, hắn lại nói hắn cũng thích Trụy Nhi, cảm tình cũng rất sâu đậm. Khi đó ta tuổi trẻ khí thịnh, chưa từ bỏ ý định, vẫn theo đuổi nàng, hi vọng nàng có thể thích ta. Nhưng, ta cố gắng thế nào cũng uổng phí, nàng cuối cùng vẫn là thê tử của Thiên Linh, ta không rõ ta kém hắn ở điểm nào. Bất tri bất giác, ta bắt đầu hận hắn, hận Trụy Nhi. Ta cưới Thu Nhan, lại không thể thích nàng, lại thích Vân nhi, nàng lại trốn tránh ta. Mà Độc Cô Thiên Linh cùng Trụy Nhi, ân ân ái ái, còn sinh con đẻ cái. Ta ghen tị, ta hận. Một năm sau, vào trung thu, bốn người chúng ta, cùng với Sài Nham, Sài Kiên huynh đệ cùng uống rượu, Thiên Linh trong lúc vô ý nói ra Độc Cô gia cất giấu bí mật Long Ngâm. Chúng ta năm người, vừa nghe đều âm thầm cân nhắc, ai chẳng biết Long Ngâm Phượng Vũ uy chấn giang hồ. Ta cả đời truy cầu danh lợi, liền nổi tham niệm, muốn sở hữu Long Ngâm Phượng Vũ, xưng bá võ lâm. Vì thế ta tìm năm người, ý đồ cướp lấy Long Ngâm của Độc Cô gia. Cuối cùng, ta cùng Y Chí Viễn, Sài Nham, Sài Kiên, bốn người giết cả nhà Độc Cô gia. Ta giết cả nhà Độc Cô gia vì danh lợi, mà cũng vì ghen tị thù hận chất chưa bấy lâu." Lão cha nói xong, nhìn ta. "Độc Cô gia bị diệt môn là do ta, ngươi chẳng phải sớm biết sao?" Ta nghe xong hít một ngụm lãnh khí, đầu óc hỗn loạn, môi đã muốn cắn chảy máu. 

Ta một tay đặt trên bàn. "Cha, ngươi thật ngoan độc, cảm tình huynh đệ cũng có thể bỏ, có thể giết cả nhà người ta... ngươi... đủ tuyệt tình... mẫu thân ta thực không có mắt, tại sao lại thương một kẻ như ngươi... ta thực nghi ngờ khi đó... là ngươi cưỡng gian mẫu thân ta!" 

Lão cha chỉ thở dài. "Ngươi sớm biết, có phải không?" 

Ta cười lạnh, lạnh lùng nhìn hắn. "Ta chỉ đoán, không nghĩ tới thực sự đoán đúng." 

Lão cha im lặng, thật lâu sau mới nói. "Nếu không phải chuyện hai mươi năm trước, thì ngươi cùng Độc Cô Hàn chính là một đôi hoàn hảo." Vô nghĩa, hiện tại chúng ta chính là một đôi hoàn hảo. 

Ta trừng mắt nhìn lão cha, ánh mắt không chút độ ấm. "Ngươi làm sao biết được thân phận của Hàn?" 

"Sài Kiên nói cho ta." Là Sài Kiên, Vô Trần đại sư. Ta rất muốn cười, xem ra người giết Vô Trần ngoài lão cha không còn ai khác. 

"Quả nhiên là ngươi giết Vô Trần đại sư, tuy ta đoán được, nhưng cũng không tin tưởng." 

"Đường chủ Bách Hiểu đường, quả là lợi hại, biết Sài Kiên là Vô Trần." 

"Ta làm đường chủ không phải là để làm cảnh, điều tra vụ án diệt môn nhà trượng phu, ai ngờ hung thủ là thân phụ, thực buồn cười, thực là châm chọc." Tâm của ta muốn lạnh đến cực điểm, báo thù, là mục đích duy nhất của Hàn. Nếu hắn biết chính cha ta diệt cả nhà hắn, còn có thể đối tốt với ta không? Ta tuy không phải là con gái của lão, nhưng là trên đời này ai tin? 

Nhưng cuối cùng hắn có biết không? Hắn cũng từng hỏi qua nếu hắn cùng cha ta ở thế bất lưỡng lập ta sẽ lựa chọn như thế nào. Phải chăng hắn đã biết? 

"Ý Vân, cả đời cha đức cao vọng trọng, không nghĩ hủy đi thanh danh trong một ngày." Thanh danh, cái cẩu thanh danh, đem cho chó ăn đi. 

Ta cười lạnh, nói: "Cha, chỉ vì thế mà giết Vô Trần? Ngày đó ngươi thấy ngọc bội ở Bách Hiểu đường, lại nghe lén ta nói án diệt môn của Độc Cô gia, cho nên ngươi đối với người ngoài tuyên bố bế quan, bí mật đến Thiếu Lâm tìm Vô Trần, sau vì duy trì thanh danh, ngươi giết hắn diệt khẩu? Hơn nữa biết được Hàn là hậu nhân của Độc Cô gia, ngươi liền đổ vạ cho hắn giết Vô Trần, ý đồ khơi mào võ lâm công phẫn, muốn cả võ lâm đối phó hắn, cha, một phen tâm kế, một phen tuyệt kế, ta thực phục ngươi." Tâm cơ như vậy, quả thực bội phục. 

"Độc Cô Hàn giúp ta giết Sài Nham, ta còn muốn cảm ơn hắn, Ý Vân, cha có chỗ khó xử, cha là vì Mộ Dung gia." Đừng nói lời dễ nghe như thế. 

"Vì sao ngươi biết là Hàn giết?" 

"Trừ bỏ hắn, còn ai muốn giết Sài Nham." 

"Ngươi chẳng lẽ không nghi ngờ chính mình?" Nghe ta nói vậy, ánh mắt lão cha có chút giận dữ, sau lại thở dài. 

Ta nhìn lão cha, khẳng định nói: "Vô Trần nhiều năm trước đã biết Hàn là hậu nhân của Độc Cô gia, ta nghĩ võ công Vô Trần đại sư thực rất cao, mười chiêu đã bại, thực sự rất khó tin, trừ phi là Vô Trần đại sư ân hận việc năm xưa, vì vậy đã nương tay." Trước ta không nghĩ tới, nhưng hiện tại có thể khẳng định. 

"Quả nhiên là nữ nhân của Mộ Dung Nghĩa ta." Đừng tự dát vàng lên mặt, ta hiện tại là lão bà của Hàn, càng không phải là con của lão. 

Ta lạnh lùng nhìn hắn, khinh bỉ nói: "Khi ngươi thấy ngọc bội, lại nghe ta bàn về việc án diệt môn Độc Cô gia, cho nên đến giết ta phải không, nếu không phải có Giang Tử Ngang, nữ nhi của ngươi sớm đã chết." 

Hắn cười, thập phần thê lương. "Ta sao có thể nghĩ đến, nữ nhi của Mộ Dung Nghĩa ta, lại yêu con của Độc Cô Thiên Linh, năm đó chúng ta từng nói đùa đem nữ nhi của Mộ Dung gia gả cho nam tử của Độc Cô gia. Hiện giờ nói đùa thành thật." Như vậy không tốt sao? 

Ta nói như chặt đinh chém sắt: "Thành thực thì sao? Chúng ta lưỡng tình tương nguyệt, dù chết không rời." 

"Ý Vân, hắn không chết, ta không thể an bình, võ công của hắn rất cao, ta sợ một ngày hắn sẽ đến giết ta, cho nên, ta muốn xuống tay trước." 

Ta hít sâu một hơi. "Ngươi muốn sao?" 

"Giết hắn." Ngữ khí đều là hàn ý. 

"Không cần giết hắn, ta liều mạng với ngươi." Ta nói được làm được, nếu ai dám động tới Hàn, ta tuyệt đối không cho phép. 

"Một ngày nào đó, hắn biết chân tướng, khi đó, hắn còn thương ngươi không?" A... ta chính là đang sợ hãi điều này, chẳng lẽ... ta lại trở thành khí phụ nữa sao? Vì cái gì mà hạnh phúc luôn mong manh như vậy, chẳng lẽ ông trời trêu đùa ta sao? 

Ta không muốn nói vấn đề này liền hỏi: "Giang Chính Dương do ngươi giết, Giang Thu Nhan không phản ứng gì sao?" 

"Ta giết nàng." Lại thực lạnh, đều nói Hàn lạnh, nhưng so với lão cha còn thua bảy vạn tám ngàn dặm.