Đại khối băng lạnh lùng đứng trước mặt ta, ánh mắt âm trầm, diện mạo băng sương, gắt gao nhìn ta chằm chằm. Cho tới bây giờ, cũng chưa từng nhìn thấy hắn đáng sợ như vậy, ta không khỏi lui về sau vài bước, khiếp sợ nói: "Ngươi đến rồi?" Nói thật, hắn đến ta rất cao hứng, chính là vừa rồi... ta cùng bệnh thần kinh cực kì ám muội a... Hắn có thể thấy?
"Không hi vọng ta đến?" Ngữ khí hắn đông cứng, không, hẳn là âm lãnh, nghe thực muốn run.
"Không phải... ta thực hi vọng ngươi đến." Ta nói, khẽ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt hắn.
"Đưa ra." Hắn lạnh như băng phun ra hai chữ.
"Cái gì?" Ta kì quái ngẩng đầu hỏi hắn, vừa thấy ánh mắt đáng sợ đó, ta lập tức vội cúi đầu, trong lòng không khỏi run rẩy.
"Thuốc giải."
"Thuốc giải? Cái gì thuốc giải?" Ta cực kỳ ngu ngốc hỏi hắn.
"Độc trên người Ngữ Tâm."
"Cái gì? Nàng trúng độc? Liên quan gì đến ta?"
"Trên kiếm ngươi có độc." Đại khối băng nhìn chằm chằm ta, ta toàn thân đều cảm thấy sát khí bao trùm.
"Kiếm ta có độc? Ta không biết, nàng bị thương nặng sao?"
"Kiếm của ngươi có độc, khiến nàng nằm liệt giường mấy ngày." Hắn lạnh lùng nói.
"Thực xin lỗi, võ công của ta không cao, đánh là không rút lại được chiêu."
Hắn hừ lạnh nói: "Ngươi vũ nhục nàng thì có thể, nhưng không thể thương tổn nàng, ngươi đâu cần phải hạ độc thủ với một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện được, lấy thuốc giải ra."
"Ta khi đó quá nóng nảy mắng nàng, ta cũng thực hối hận, về phần thương tổn nàng, ta cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới. Thực sự là khi đó ta chỉ là lỡ tay, ta là không muốn đánh với nàng, nàng cứ xông tới, ta phải làm sao?" Ta hổ thẹn cúi đầu, thực sự là như vậy.
"Ngươi mắng thực sự khó nghe."
"Đúng, thực xin lỗi, ta cùng nàng giải thích."
"Thuốc giải!" Hắn nói xong đem bàn tay đến trước mặt ta.
Ta bất đắc dĩ nói: "Ta nào có thuốc giải."
"Lấy ra." Âm thanh đều là sát khí.
Ta sợ hãi nói: "Thực sự không có, kiếm ta không thể có độc."
"Lấy ra." Hàn tiến lên từng bước, lãnh khốc nhìn ta. Toàn thân ta đều là hàn ý.
"Thực sự không có."
"Lấy ra." Tay hắn gắt gao bấu vào vai ta khiến ta cảm thấy đau đớn, ta lại vội lui ra sau vài bước.
"Thực sự ta không có tẩm độc trên kiếm, làm sao có thuốc giải?" Ta đáng thương lắc đầu, nước mắt đã muốn tuôn ra, cũng không biết là sợ hãi hay thương tâm, chẳng lẽ hắn đến một chút cũng không tín nhiệm ta sao?
"Lấy ra." Hắn đã muốn nghiến răng, tiếp cận bùng nổ, sau lưng ta đã là tường, chỉ còn cách ngồi phịch xuống đất, thân mình run rẩy. Ông trời a, ta thực sự ánh mắt có tật a, sao có thể nhìn đến một nam nhân như vậy?
Ta cắn răng, ngẩng đầu, kiên nghị nói: "Không có."
"Lấy ra, nàng chết thì ngươi đền mạng." Trên cổ chợt lạnh, kiếm của hắn đã kề trên cổ ta.
A, quả nhiên Mục Ngữ Tâm trong lòng hắn vô cùng quan trọng, ta tính là cái gì? Ta bất quá chỉ là một khí phụ dung tục thô lỗ, vừa xấu vừa ngu ngốc nhìn nhầm hắn, còn người ta là gì, thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp... Ta cố nén đau lòng, khóe miệng một tia cười lạnh: "Không có."
"Lấy ra." Hắn kêu to, ta chỉ cảm thấy trên cổ đã buốt, nhịn không được run lên: "Thực sự không có."
"Đem thuốc giải ra, nếu không ta giết ngươi." Ánh mắt hắn, giọng điệu hắn, đều là đâm vào tim ta, cho dù hắn chưa có giết chết tính mạng ta, nhưng là giết chết tâm ta.
"Giết ta cũng không có." Cho dù trong lòng khó chịu, ta khóe miệng lại mỉm cười.
"Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi."
Ta chua xót nói: "Ta biết, người trong lòng quan trọng nhất là tiểu sư muội, ta không tính là cái gì."
"Đem thuốc giải lấy ra." Hắn lại lạnh như băng nói.
"Kiếm ta không có độc, cũng không cố ý tổn thương nàng ta."
Kiếm hắn không rời khỏi cổ ta: "Đem thuốc giải ra đây."
Tâm ta giống như bị đâm cả ngàn kiếm, chậm rãi nhắm mắt, ta nói: "Giết ta đi, ta không thể giao ra thuốc giải, vì căn bản ta không có."
Ta thầm nghĩ chút nữa liền gặp được sư phụ, xem ra số kiếp của ta là chết trẻ, cho dù là hiện đại hay cổ đại.
"Ngươi thực sự hận nàng như vậy sao?" Hắn âm trầm, giọng điệu như băng.
"Không hận, ta chỉ là đố kị nàng, nhưng ta thực sự không có thuốc giải."
"Thuốc giải, còn tiếp tục không giao ra, ta liền giết ngươi."
"Ngươi không tin ta như vậy sao? Ngươi thực sự nghĩ ta là người tàn nhẫn như thế sao? Được, thuốc giải ta không có, giết ta."
Ta mở mắt, đối diện ánh mắt của hắn, giờ phút này cho dù ánh mắt hắn có lạnh, nhưng không còn có thể khiến ta sợ, tại vì tâm ta còn lạnh hơn, đó là nguội lạnh. Thời gian giống như yên lặng, thật lâu sau, kiếm hắn cuối cùng bỏ xuống. Ta cảm giác hàn khí xung quanh không còn, mở mắt phát hiện hắn đã biến mất, trong lòng lập tức một trận thống khổ, không kìm chế nổi: "Ô..."
Vì Mục Ngữ Tâm có thể đối với ta như vậy, ta thực sự không tính là cái gì. Nếu yêu một người thì phải biết tin tưởng, hắn căn bản không tin ta, một chút cũng không tin. Hơn nữa hắn đáng sợ như vậy, ta có thể tiếp tục yêu hắn sao?
Hai mươi ba năm, ta là một nữ nhân hiện đại kiên cường, hai mươi ba năm chưa từng khóc, nhưng chỉ trong vài ngày ta liền khóc nhiều lần, nào là vì bệnh thần kinh, rồi lần này, ta còn khóc thảm thiết hơn, lê hoa mang vũ, kinh thiên động địa.
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Thủy Vũ Mị đã chạy đến, nàng vội ôm vai ta, vừa nhìn thấy trên cổ ta còn lưu vết máu, hoảng sợ, vội xé một mảnh váy giúp ta băng bó.
"Tỷ tỷ, ai đả thương ngươi?"
"Không ngờ, trong lòng hắn... ta một chút địa vị cũng không có... hắn muốn giết ta... thà là hắn giết ta đi... còn hơn là giết tâm ta rồi để ta sống..." Ta vừa khóc vừa nói, hàm hồ không rõ.
"Ai muốn giết tỷ? Ai lợi hại như vậy, vì sao không hoàn thủ?" Ta có thể hoàn thủ sao? Còn chưa ra tay đã muốn đầu lìa khỏi cổ.
"Ta không có cơ hội hoàn thủ... ta trước đây... làm sao băng bó vết thương cho hắn... yêu hắn như thế nào... chính là hắn muốn giết ta... hắn thực đáng sợ... ta là nhìn nhầm hắn... sao ta có thể yêu nam nhân như thế?"
"Tỷ phu muốn giết tỷ?" Thủy Vũ Mị muốn hét chói tai. Ta bi thảm gật đầu: "Xem cổ ta còn lưu huyết, thiếu chút đem ta giết."
"Hắn thực không còn là người sao?" Thủy Vũ Mị than thở.
"Sau này... không cho ngươi nhắc tới hắn, ta và hắn.. li hôn.... Không phải, chia tay."
"Nga." Thủy Vũ Mị gật đầu, chợt kêu lên: "Có phải vì Mục Ngữ Tâm kia?"
"Chính là nàng, chỉ vì nàng mà hắn muốn giết ta, ngươi gặp qua kẻ vì tiểu sư muội muốn giết thê tử chưa?... Có đao không?"
Ta đột nhiên dừng khóc, hỏi, Thủy Vũ Mị hồ đồ đáp: "Cần đao làm gì?"
"Ta hiện thực thương tâm, tâm ta đã chết rồi, nghĩ tự sát... dây thừng cũng được, chỉ cần có thứ để chết."
Thủy Vũ Mị hoảng sợ, lập tức điểm huyệt đạo của ta: "Tỷ tỷ, đừng nghĩ quẩn, tỷ phu không cần ngươi, còn có muội, đến Anh Hoa cốc du ngoạn, ở đó có hoa Anh Túc rất đẹp. Sư phụ ta đối với nữ nhân bị khi phụ đều rất đồng cảm, ta nhờ nàng bảo hộ ngươi, ngươi vạn lần đừng nghĩ quẩn."
"Ngươi đem mạn trướng của ta thả xuống, ta tính chết ở trong phòng, ta không muốn sống nữa. Ta muốn đi gặp sư phụ của ta, để cho nàng coi bây giờ ta như thế nào. Đều tại bọn hắn, lừa gạt ta xuyên qua phi pháp." Nghĩ đến Thời Không đại thần, ta lập tức thay đổi sắc mặt, nghiến răng.