“Xin lỗi.” Bệnh thần kinh cũng là kinh ngạc cùng xấu hổ, chạy nhanh ra ngoài, thuận tay đóng cửa. May mắn ta chạy nhanh, nếu không thân phận của ta liền bị lộ tẩy. Ta vội chạy đến bàn trang điểm dùng sức chát phấn lên mặt. Thẳng đến khi mặt cảm thấy nặng mới thở dài một hơi.
“Mặc xong chưa?” Bệnh thần kinh có vẻ thích phá hư tâm tình của ta.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại ta phải ngủ, ngày mai ngươi lại đến.” Bình thường mà nói ta đã không để yên, nhưng là hiện tại ta muốn ngủ, không cần dây dưa với hắn.
Nửa đêm, ta đang còn mơ màng, đột nhiên nghe một loạt tiếng bước chân. Gần đây nhiều người muốn bắt ta khiến ta đề cao cảnh giác. Tay lập tức cầm chặt Phượng Vũ, lỗ tai dỏng lên nghe động tĩnh. Tiếng bước chân dừng, lại cảm giác có hương khí, chỉ cần ta không phải ngu ngốc liền biết là mê dược. Không có biện pháp, ta vội lấy chăn bịt mũi. Tiếp theo là thanh âm mở cửa, những người này thực sự nghĩ ta ngủ giống lợn sao?
“Các ngươi làm gì?” Một tiếng gầm giận dữ truyền tiến vào lỗ tai của ta, bệnh thần kinh? Hắn xuất hiện định làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hắn không xứng.
“Giang…trang chủ?” Một thanh âm kinh ngạc hỏi, bệnh thần kinh sảng khoái đáp: “Đúng, tại hạ Giang Tử Ngang.”
Một tên khác thấy thế liền nói: “Không biết Giang trang chủ ở đây, chúng ta mạo phạm.” Xem ra bệnh thần kinh vẫn là được người khác nể trọng, có mặt mũi.
“Đi đi, đừng để ta gặp lại các ngươi.” Còn uy hiếp người ta?
“Điều này…” Mấy người thấy vậy liền không dám dông dài, lập tức rút mất.
“Ngươi không sao?” Bệnh thần kinh không biết vì sao đi đến hỏi ta. Ta tay vẫn cầm Phượng Vũ, lại cắm lên tóc, nhẹ nói: “Đương nhiên không việc gì, ta còn chuẩn bị đem mấy tên đó đi xử quyết thì ngươi phá hư.”
“Ngươi ngủ đều như vậy?” Bệnh thần kinh nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc, chính là trên mặt ta dày đặc phấn. Ta chính là sợ hắn đột ngốt đến, vì thế đặc biệt hóa trang. Ta gật đầu: “Đúng, ta thích, ngươi quản sao?”
“Dung tục.”
Ta liếc hắn một cái: “Ngươi mới dung tục, không biết thưởng thức, không có phẩm vị.” Kì thật ta hiểu rõ bộ dáng này khó coi, nhưng vẫn mạnh miệng.
“Ngươi không nghĩ đem lớp trang điểm kia tẩy đi, mặt không chừng xinh đẹp hơn?” Bệnh thần kinh, ta đương nhiên hiểu rõ, không cần ngươi giáo huấn.
Ta ngồi lên trên giường, đắp chăn lại nói: “Ta muốn đi ngủ, đi ra ngoài đi, ngươi không phải muốn phi lễ?”
Bệnh thần kinh nghe thế thì rút ra một bình dược đưa cho ta.
“Cái gì vậy?”
“Chân ngươi bị thương, bôi thuốc này nhanh khỏi.” Chân của ta vẫn là chưa lành, lần này tính hắn có lương tâm.
“Ách, nếu đúng là ngươi quan tâm ta, giúp ta xoa thuốc đi.”
Bệnh thần kinh liếc mắt một cái, ngồi ở mép giường, thanh kiếm cũng đặt bên phải. Ánh mắt của ta lập tức bị thanh kiếm làm chú ý, làm sao thực nghiệm đây?
“Đưa chân ra.” Hắn nói kéo ta ra khỏi trầm tư.
Bệnh thần kinh hiện giờ ngồi đối diện, yên lặng giúp ta thoa thuốc.
“Này, ngươi muốn ta đau chết a?” Chân ta vốn là không đau lắm, nhưng là cùng hắn nói chuyện có thể đã thành thói quen. Bệnh thần kinh nói:
“Nhẫn một chút.”
“Chính ngươi ngốc lại bảo ta nhẫn? Ngươi có thể không?” Đại khối băng bảo ta nhẫn ta tuyệt đối câm miệng, nhưng đây là bệnh thần kinh.
“Ta thực sự rất nhẹ tay.” Hắn hiếm khi nhẹ như vậy, thực sự khó có được.
“Ai da.” Còn đang khen hắn thì chân ta đau đến nhíu mày nhăn mặt.
Bệnh thần kinh ôn hòa nói: “Đau thì nhanh khỏi.” Ách, kì thật ngươi cũng không tồi đi, hay là hôm nay phát sốt, đối tốt với ta như thế? Ta lại hoài nghi hắn có ý đồ? Ta vừa định nói chuyện, bệnh thần kinh kêu to một tiếng. “Cẩn thận.”
Lập tức ta bị đẩy ngã. Chúng ta vốn là đang đối diện, tại sao ta lại hôn hắn… Ta dùng sức đẩy ra.