Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 113: Bí ẩn của vô tự thiên thư

"Nhưng, người yên tâm để Giang đại ca một mình đi báo thù sao?" Nàng lại không biết còn có huynh muội Độc Cô gia. 

"Ta biết lão nhân kia luôn phòng bị, cho nên vẫn nhịn hắn cho đến bây giờ, chờ thời cơ tới nhất định giết hắn." Chỉ một chữ nhịn đã là mười mấy năm a, thấy kẻ thù trước mắt mỗi ngày tiêu dao mà không thể báo thủ, quả thực đáng thương. 

"Người phải ám sát hắn, không thể quang minh chính đại giết hắn sao?" Ta kì quái hỏi. 

Giang Thu Nhan hổ thẹn cúi đầu. "Ta thủy chung rất ích kỷ, không muốn cho Mộ Dung gia bị suy sụp." Đáng thương cho tấm lòng làm cha mẹ. 

"Chỉ sợ không kịp." 

"Cái gì?" 

Ta lắc đầu. "Độc Cô Huỳnh đã bắt đầu điều tra tội chứng, hiện tại Huỳnh nhi nhất hô bá ứng, người bán mạng vì nàng vô số, lại có thế lực của Bách Hiểu đường chống lưng, chỉ sợ muốn gây khó dễ cho Mộ Dung gia không phải là điều khó với nàng." Độc Cô Huỳnh không còn là nha đầu lỗ mãng năm đó, ta tin rằng nàng sẽ không vọng động. Nàng trọng chấn Độc Cô gia, chỉ sợ là còn mục đích lớn hơn, khiến cho Mộ Dung lão tử bị thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục. Hiện tại địa vị trên giang hồ của nàng không nhỏ, nếu tìm được chứng cứ, tuyệt đối Mộ Dung lão nhân không thể chối tội. 

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tan rã. "Thiên ý." 

"Cho dù Độc Cô Huỳnh có năng lực báo thù như thế nào? Nàng cũng đã mất đi thứ mình muốn. Nàng yêu Y Dục Thành, nếu nàng công khai đối địch Y gia..." Câu nói kế tiếp, ta chỉ có thể thở dài. 

"Giống như ngươi cùng Độc Cô Hàn?" 

"Không, ta cùng Hàn có một thời gian vui sướng bên nhau, nàng cái gì cũng không có." Cảm tình của nàng với Y Dục Thành vẫn còn mơ hồ, vẫn nghĩ đó là tình cảm huynh muội. Nàng biêt thân thế rồi, cũng hiểu được cảm tình của mình rồi, hiểu được tâm ý của mình rồi, chính là lúc nàng đau khổ nhất. 

"Đều tại lão chết tiệt kia." Nhắc tới Mộ Dung Nghĩa, Giang Thu Nhan nghiến răng kèn kẹt. 

"Không nói tới hắn nữa, ba vị thúc thúc đâu?" Về sau còn trông cậy bốn người này chiếu cố ta, tốt nhất nên lễ phép, cái này gọi là lễ nhiều người không trách. 

Giang Thu Nhan nhìn lướt qua. "Không biết, có thể ra ngoài nháo." 

"Cô cô, ta cùng Độc Cô Hàn đã thắng, có thể đưa cho ta linh xà không?" Ta thiếu chút nữa quên mất mục đích tới đây. 

"Không thể không lấy?" 

"Đúng vậy, ta bị nội thương, hơn nữa mắt ta không tốt, cần linh xà." Giao ra trái tim cùng với người đi mất mới đổi được, ta đương nhiên phải lấy. 

"Ngươi đói chưa, ta nấu canh cho ngươi ăn?" 

Ta phì cười. "Ta vừa mới ăn, người định biến ta thành lợn?" Ở đây, việc chính của ta là ăn, việc phụ là ngủ, ngoài ra không có việc gì, ta sắp biến thành lợn thật. 

"Mang thai rất khó khăn, rất nhanh đói." Đúng vậy, ta cũng biết vậy. 

"Nhưng mà..." 

"Không cần nhưng, ngoan ngoãn trở về nằm, ta nấu canh cho ngươi." 

"Không cần, ta muốn ngắm cảnh." 

"Về phòng đi, vẫn không muốn ngươi thương tâm quá độ, ảnh hưởng tới thai khí. Cho nên chúng ta đều nghĩ nhiều biện pháp để giúp ngươi an thai." 

"..." Ông trời, người đoạt lão công của ta, còn muốn đoạt tự do của ta sao? 

Vì đứa nhỏ, ta đành phải nghe lời nàng nằm ở trên giường. Ta hiện giờ chẳng còn gì, chỉ có đứa nhỏ. Tay ta nhẹ nhàng đặt ở bụng, khóe môi khẽ mỉm cười. Ta không khỏi nghĩ tới bộ dáng của hắn sau này... nếu là nữ nhi liệu có "xinh đẹp" như ta không? Nếu là nam hài, hắn có lãnh khốc như cha hắn không? Tốt nhất là di truyền tính cách của ta, di truyền ngoại hình cùng tài năng của cha, ách, như vậy thì khuyết điểm ở đâu? 

Thực sự là không có gì làm, ta bắt đầu tra tấn quyển sách nọ. Ta biết quyển sách này là bảo bối, cho nên từ khi trộm ở Mộ Dung gia thì vẫn còn mang theo người. Cũng không biết là quyển sách ẩn chứa cái bí mật gì, ta nghiên cứu lâu như vậy vẫn không có kết quả.

"Ăn canh." Giang Thu Nhan cười bước vào. 

Ta ngồi dậy cười khổ. "Có thể không uống không?" 

"Không được." Nàng dùng ánh mắt tà mị lườm ta rồi đặt bát canh lên bàn. 

Ta chán nản cầm cái muỗng, Giang Thu Nhan vội túm lấy quần áo ta, ta há miệng muốn nói, nàng không chút khách khí đút vào miệng ta một cái gì đó. Ta còn chưa kịp thưởng thức hương vị, đã bị nàng vỗ một cái vào ngực, cư nhiên cứ như vậy nuốt xuống. Ta ho khan vài tiếng. "Cô cô, người cho ta ăn cái gì vậy?" 

Nàng cười cực kì gian trá. "Ăn canh." 

"Nga." Ta đưa lên miệng một chén canh. "Hương vị kì quái, canh gì a?" Cư nhiên có vị thuốc. 

Giang Thu Nhan cười nói. "Ăn đi, ta sẽ không hại ngươi." 

Ta vừa mới uống, chợt nghe Kì điên kêu to nhảy vào. "Ác bà nương, linh xà đâu?" Không phải chứ? Làm mất rồi? Ta làm sao bây giờ? 

Giang Thu Nhan nhếch miệng cười vô lại, chỉ chỉ vào ta. "Ta làm thành canh xà, cho nàng ăn." 

Ta nhịn không được. "A?" Nhìn lại cái bát. "Đây là linh xà." 

Giang Thu Nhan bình thản nói: "Đúng, trước cho ngươi nuốt xà đảm (mật rắn), toàn bộ xà đều cho ngươi ăn." Nhỏ như vậy, linh xà nhỏ bao nhiêu a? Lớn chỉ bằng đầu ngón tay? Một trăm năm mới lớn được chừng này, không hổ là dị loại. 

"Ác bà nương, ngươi bị điên?" Kì điên thập phần kích động chỉ vào nàng. 

Giang Thu Nhan cười cười, "Nàng thắng chúng ta, linh xà đã là của nàng, nàng ăn đồ của mình thì có cái gì là không được." 

Kì điên kích động chạy lại đây, nhìn xem bát, kinh ngạc nhìn ta. Ta vô tội gật đầu, "Ta ăn rồi." 

Kỉ điên lập tức hướng Giang Thu Nhan mắng to. "Ác bà nương, ngươi điên, ngươi biết dùng như thế nào không, ngươi nghĩ linh xà có thể làm canh à? Trên thân linh xà có độc, nếu muốn ăn phải tẩy độc đã. Mấy ngày nay ta còn tìm nhiều dược thảo để tẩy độc, nhưng còn chưa tìm đủ, ngươi đã nấu canh cho nàng uống." Nghe xong, ta lập tức có ý nghĩ muốn mắng Giang Thu Nhan, nàng hảo tâm lại làm thành chuyện xấu. 

"Ta coi thử." Giang Thu Nhan lập tức chạy lại đây, bắt mạch cho ta, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi lùi lại bên Kì điên, dùng tay chỉ chỉ vào ta. "Tự mình đi xem." 

Kì điên cũng tới bắt mạch cho ta, kinh ngạc nhìn ta nói: "Sao lại vậy?" 

Ta bình thản cười cười. "Ta trộm ăn băng thiềm ngàn năm của Đường Môn, bách độc bất xâm." Ta cũng vừa nhớ ra, Thủy Vũ Mị đã từng nói qua. 

Kì điên rốt cuộc từ khiếp sợ khôi phục tinh thần, nói với ác bà nương, "Ngươi còn không mau lại đây hỗ trợ." 

"Làm gì?" 

"Vô nghĩa, đương nhiên là giúp nàng đả thông huyệt đạo. Nàng đã ăn xà đảm, gia tăng hai mươi năm công lực, đương nhiên phải giúp nàng ngăn chặn chân khí trong cơ thể. Ngươi muốn nàng nhất thời không khống chế được, tẩu hỏa nhập ma à?" 

"Ta bị mất công lực." 

"Không sao, ngươi ăn xà đảm rồi, vô luận trọng thương như thế nào cũng khỏi. Nội lực của ngươi không đủ, ta cùng ác bà nương giúp ngươi điều tức để tránh tự làm bị thương bản thân." Xem ra Thủy Vũ Mị có vài phần kiến thức, nàng đã nói đúng. 

~*~ 

Mắt ta cận đã bao lâu không nhớ rõ, kính mắt cũng theo ta bao lâu càng không biết. Ta đã dùng qua các loại kính mắt, đột nhiên lấy ra, thật đúng là không quen. Ta không dám mở to mắt, chỉ dám nheo mắt nhìn, cư nhiên thấy rõ mọi thứ, ta không thể tin được, ánh mắt của ta thật sự tốt lắm. Ăn một cái xà đảm liền tốt? Thật sự rất thần kỳ, nếu có thể trở về hiện đại, ta muốn mở một phòng khám chuyên trị cận thị. 

Ta hiện tại thực cảm tạ Thủy Vũ Mị, nếu không có nàng, phỏng chừng ta sẽ cận thị cả đời. 

Biết mắt ta khôi phục, chuyện đầu tiên là chạy một vòng, hưởng thụ nhạc thú ánh mắt khôi phục. 

Ngày hôm qua ăn linh xà, ta không thể khống chế nội lực, chân khí loạn chảy. Tuy có bốn quái nhân hỗ trợ ta điều tức, nhưng ta vẫn bị nội thương. Tuy không quá nghiêm trọng, cũng không thể khinh thường. Bị vây trong trạng thái nửa sống nửa chết. Có thai còn bị nội thương, ta chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường. 

Không có việc gì làm. Ta lại đi nghiên cứu cuốn "vô tự thiên thư" kia. Không cần kính cũng có thể đọc sách, cảm giác thật sự rất rất tốt a, đáng tiếc đáng tiếc... là sách không có chữ. Ta thực sự muốn gọi quyển sách này làm cha, nghiên cứu gần một năm, cư nhiên không có kết quả, thực sự đáng giận. Phương pháp nào ta cũng đã thử qua, rốt cuộc phải như thế nao mới có thể hiện nội dung? Rõ ràng biết nó là bảo bối, chính là ta dần dần thất vọng. Cầm một cuốn bí tịch trong tay, lại không thể biết nội dung, có thể tưởng tượng xem ta có bao nhiêu buồn bực. 

"Ý Vân, hôm nay có tốt không?" Đang nghiên cứu, Giang Thu Nhan đẩy cửa đi vào. 

Ta ho khan vài tiếng. "Tốt hơn nhiều." Mấy ngày trước chân khí thi thoảng chạy loạn làm ta rất khó chịu, hiện tại đã không còn. 

"Thời tiết thực lạnh." Nàng nói xong, trên mặt lộ vẻ lo lắng. 

"Không sao, y phục mùa đông ta có đủ cả." Đều là mượn của Giang Thu Nhan. 

"Aiz, xú tiểu tử kia thật là." Giang Thu Nhan lắc đầu. "Ngươi hiện tại mang thai con của hắn, hắn lại đối với ngươi như vậy." 

"Cũng không thể trách hắn." 

Nàng nhìn ta thật sâu. "Ngươi thực là mệnh khổ, về sau tính toán như thế nào?" 

Ta cười nói: "Làm sao bây giờ, chính là sinh đứa nhỏ ra." Ta sờ sờ bụng. "Tốt nhất là nữ hài tử, sau này ta dạy nàng võ công, dạy nàng đọc sách viết chữ đánh đàn, dù sao các ngươi cũng nhàm chán, giúp ta nuôi con không tốt sao?" 

Ta thực không dám tưởng tượng, nếu như được bốn kẻ điên này dạy dỗ, liệu sau này con ta có giống bệnh thần kinh hay không? 

Giang Thu Nhan thở dài. "Đứa nhỏ không có cha." 

"Có mẹ là đủ rồi, nếu như thực sự là cha đứa nhỏ, nhất định có ngày hắn sẽ trở lại." Ta thực đang tự lừa mình, cho tới bây giờ Hàn còn không biết ta có thai, vì sao phải trở lại? 

Giang Thu Nhan đi tới đóng cửa, khóe mắt ướt ướt. Đứa nhỏ không thể không có cha, nhưng ta có biện pháp gì. Ta là người hiểu rõ nhất, thiếu hụt tình thân là bất hạnh rất lớn. Trước kia ta đều muốn cho con ta một gia đình đầy đủ, tuyệt không thể giống như ta thiếu thốn tình thương, nhưng hiện giờ không thể làm được, trách ai đây, là tự mình gây nghiệt. 

Ta chớp mắt, nước mắt lập tức tràn ra. Nước mắt rớt xuống quyển sách, mà ta lại hồn nhiên không biết. Ta cắn môi, bình phục cảm xúc. Hiện tại đứa nhỏ là quan trọng, ta không thể khóc. Lau khô nước mắt, lại cố gượng mỉm cười. Cho dù khó khăn, ta vẫn phải sống thực tốt. 

Ta cử động thân mình, chuẩn bị đem cất quyển sách, ngủ một giấc. Mới cúi đầu, ta kinh ngạc há to miệng. Ta nhanh chóng dụi dụi mắt, ta không có nhìn lầm đi? Ta nhớ rõ bệnh cận thị của ta đã chữa khỏi, cho dù là cận thị, cũng không phát sinh ảo giác nghiêm trọng như vậy đi? 

Ông trời, quyển sách bỗng nhiên rậm rạp chữ nhỏ. Ta nhanh chóng mở ra, ngoài chữ nhỏ còn có hình vẽ. Mà ở trang thứ nhất, bốn chữ to thiếu chút nữa làm ta hít thở không thông. Bốn chữ kia cư nhiên là — Lạc hoa lưu thủy. Kiếm phổ «Lạc hoa lưu thủy» sao lại xuất hiện ở Mộ Dung gia? 

Ta đoán rằng, quyển sách này hẳn là Mộ Dung Nghĩa lấy được từ Độc Cô gia, nhưng nghiên cứu nhiều năm không ra kết quả, cuối cùng đem cất ở tàng thư lâu. Nhưng... hắn biết đây là bảo bối, để che mắt mọi người nên hắn tùy tiện để ở kia. Hắn tùy tiện để chung với một đống sách, nhưng ta khẳng định đây là đồ của Độc Cô gia. Mộ Dung Nghĩa đúng thật là gian trá, rõ ràng đã lấy bí tịch, còn lừa gạt người khác nói không biết ở đâu. Long Ngâm đâu? Có phải cũng bị hắn lấy hay không? 

Ta lập tức nghiên cứu bí tịch, quả nhiên không sai thực sự có tám chiêu, nam nữ cùng sử dụng, cùng với chiêu thức sư phụ dạy giống nhau như đúc. Uy lực nhất là chiêu cuối cùng, một người thủ, người người công, quả thực là tuyệt diệu. Kiếm pháp của ta đã luyện tương đối thuần thục, có thể cùng Độc Cô Hàn mấy lần liên thủ nghênh địch. Ta xem tất cả chiêu thức, thực kinh hỉ phát hiện cư nhiên còn có khinh công phối hợp. Ở cuối cùng còn có dạy điểm huyệt. Phối hợp khinh công với Phượng Vũ kiếm pháp quả nhiên là lợi hại, hèn gì Mộ Dung Nghĩa phải cướp đoạt. 

Ăn rất nhiều dược phẩm trân quý, thai nhi thực ổn định. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, ta bắt đầu luyện tập khinh công được ghi trong sách. Khinh công để phối hợp với kiếm pháp, kiếm pháp hiện tại của ta đã thuần thục, nội lực thâm hậu, học rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn, ta đã học xong hết. Sư phụ không dạy ta khinh công, ta hiện tại lại lấy được bí tịch võ công của bọn họ, quả thực là thiên ý. Ta thật bội phục sư phụ, không biết nàng dùng cái gì để viết, cư nhiên phải dùng nước mắt mới hiện chữ. Nếu không phải ta vô tình khóc, chỉ sợ vĩnh viễn tìm không ra bí ẩn trong đó. Nếu không phải ta không cẩn thận để nước mắt rớt lên sách, ta quả thực nghĩ muốn xem quyển sách kia như rác rưởi. 

Trước kia ta toàn dựa vào vận khí, hiện tại ta có võ công, có khinh công, hẳn là xem như cao thủ, ít nhất không bị khi dễ.