(BL: Ta lần đầu edit + dốt văn lại trúng đoạn cầm kỳ thi họa gì nữa, ta thật sự không biết cờ vây, vẽ tranh hay thơ ca gì hết nên ta edit đại, mọi người thông cảm.)
Kì điên cũng hét lớn, "Thê tử đồ đệ, ta cả đời chưa uống qua chung trà con dâu nào (BL: Để chung trà tiểu tức phụ thì kỳ quá nên ta để vậy), hôm nay dù thế nào ngươi cũng phải kính trà cho ta." Nào có cách nói như vậy?
"Làm gì có thê tử nhà nào giống như ngươi vậy, mau thức dậy." Họa Tú Tân vừa mới nói xong, chợt nghe ác bà nương hung hãn nói, "Ngươi nói cái gì? Đồ đệ của ta sao phải làm vậy? Ta chỉ có một đồ đệ là Nguyệt Quang, có kính cũng phải kính cho ta, ba người các ngươi mau tránh sang một bên đi."
"Nguyệt Quang là đồ đệ của ngươi, nhưng chẳng phải vẫn là thê tử của đồ đệ ta? Lấy phu phải theo phu (lấy chồng theo chồng), trước phải kính ba người chúng ta." Ta muốn giết người a, ta sao lại gặp phải một đám điên như vậy?
Ta không ngủ được, từ trên giường nhảy dựng lên, mặc quần áo chạy tới mở cửa mắng, "Đi tìm chết, ai là thê tử của đồ đệ ngươi?"
"Đồ đệ, không cần nói với bọn hắn? Sư phụ đang chờ ngươi kính trà." Nghe giọng điệu của ác bà nương đã biết nàng đang thập phần đắc ý.
"Ta là đồ đệ của các ngươi khi nào?"
Họa Tú Tân liền cười gian, "Ngày hôm qua các ngươi bái đường không phải bái bốn chúng ta? Đã quên rồi sao, thật xấu a."
"Như vậy a." Ta đột nhiên cười rộ lên, so với Họa Tú Tân vừa mới cười gian trá hơn nhiều, "Ba vị sư phụ, các ngươi chờ một chút, người thê tử này sẽ kính trà cho các ngươi."
"Được a, được a." Kì điên là người đầu tiên nhảy dựng lên kêu.
Ta cười vài tiếng, "Ba vị sư phụ, bất quá... Gia đình bình thường đều phát hồng bao, các ngươi cho ta cái gì?"
Nếu không thể so tài, trực tiếp lấy linh xà đi, đây cũng là một cách. Địa phương quỷ quái này, ta một ngày cũng không ở nổi nữa.
Cùng thư sinh đắc ý nói, "Tiểu thê tử, sư phụ của người ta làm sao có thể có núi vàng núi bạc, ta đây tặng ngươi một tòa." Lừa bịp, nào có núi vàng núi bạc.
Ta chống tay lên eo, lớn tiếng nói, "Lừa bịp." Cho dù có ta cũng không thèm, lấy đồ vật này nọ là tốt nhất.
"Là thật, Cùng thư sinh tìm được mấy mỏ vàng, tiểu tức phụ, đừng lấy đồ của hắn, mấy đồ vật kia rất tục khí. Sư phụ tặng ngươi mấy bình dược ta tỉ mỉ nghiên cứu được, ăn vào ngươi sẽ trẻ mãi không già." Ách ách, thật là có núi vàng, nhưng là ta không ham. Nếu không.. cho Bách Hiểu đường lại đây khai thác?
Ta kiên quyết nói, "Không cần, ta chỉ muốn linh xà."
"Tiểu thê tử, ngươi thực giỏi chọn, xà kia là sư phụ của ba chúng ta truyền lại, đã có hơn một trăm tuổi, chỉ cần ăn xà đảm là có thể khởi tử hồi sinh, đồ vật này quả thực không thể cho." Họa Tú Tân so với ta càng kiên quyết phủ định hơn.
"Ba vị sư phụ, về sau các người phải về tây thiên, xà cũng phải truyền cho đồ đệ của ngươi và ta, sớm hay muộn có gì khác nhau? Thê tử của đồ đệ các ngươi bị trọng thương, cần có xà kia cứu mạng." Chỉ cần có thể đem xà kia cho ta, kêu vài tiếng sư phụ cũng không chết được.
"Thê tử đồ đệ, đây là ngươi không đúng, cư nhiên trù ba chúng ta sớm về tây thiên." Cùng thư sinh đem mục tiêu chuyển hướng sang ác bà nương, "Ác bà nương, ngươi dạy đồ đệ như thế nào a?"
Ác bà nương đắc ý nói, "Nguyệt Quang, không tồi không tồi, có chân truyền của ta." Nàng đã truyền cho ta cái gì? Ta hoài nghi bốn người bọn hắn nhàm chán, cho nên lấy chúng ta ra trêu đùa.
"Ác bà nương, ngươi dạy đồ đệ không ra sao, đắc ý cái gì?" Kì điên cũng bắt đầu công kích, ta biết, vừa muốn bắt đầu đã cãi nhau.
Ta đem khăn mặt đi đến thau nước, chỉnh sơ lại đầu tóc, thuận tiện dửng dưng nói, "Ba vị sư phụ, chung trà con dâu các ngươi không muốn uống?"
"Uống..." Họa Tú Tân không kiên nhẫn nói. "Đồ vật nào cũng có thể, trừ linh xà."
"Ta đây không có khả năng nhận ba vị, tướng công của ta, vị đồ đệ này ba vị cũng đừng hòng nhận nữa."
"Tiểu thê tử, sư phụ của chúng ta là người thanh cao, cầm kì thi họa thứ nào cũng tinh thông. Đáng tiếc hắn chỉ có ba đồ đệ, cầm kĩ của hắn không có người kế thừa. Hắn lâm chung liền dặn dò chúng ta, muốn lấy bảo bối của cốc, trừ phi kì thi họa thắng chúng ta. Sau ác bà nương lại vô tình xâm nhập nơi này, dựa vào cầm phổ của sư phụ trở thành một tay hảo cầm, nàng cũng tính nửa đồ đệ của sư phụ đi. Cho nên, muốn linh xà, trước lấy cầm kì thi họa thắng bốn chúng ta." Ta nói trên giang hồ không có danh hào Xích Cầm tiên tử, phỏng chừng là bốn người bọn hắn tự gọi đi.
Nếu là sư phụ của người ta trước khi lâm chung hạ quy củ, ta cũng không thể phá, xem ra chỉ có thể ngoan ngoãn so tài.
Ta đem đầu tóc hất ra sau, "Hàn, giúp ta chải đầu."
Hắn đáp ứng một tiếng, đứng ở phía sau ta, cầm lấy lược đem tóc ta nghịch, bên ngoài Cùng thư sinh đã kêu to, "Đồ đệ, ngươi rất không có chí khí."
Ác bà nương lại đắc ý nói, "Cái gì không có chí khí, là đồ đệ của ta rất có chí khí a. Võ công của đồ đệ ngươi lợi hại thì làm sao? Bị đồ đệ của ta ăn sạch bách." Ách, nào có, chúng ta là tôn trọng lẫn nhau.
"Đồ đệ, sao ngươi vẫn không nói gì? Có phải thừa nhận hay không?" Ngữ khí của Cùng thư sinh càng thêm khoa trương. Hàn không thích nói chuyện, đó là ai ai cũng biết, chỉ có ba cái hỗn đản kia không biết mà thôi. Ở chung nửa năm, ta phát hiện hắn tuyệt đối sẽ không nói quá ba câu vô nghĩa với người ngoài. Thời điểm lần đầu gặp, hắn cư nhiên cùng ta nói nhiều câu vô nghĩa như vậy, ta thực cảm thấy vinh hạnh. Có lẽ là duyên phận đi, cũng bởi vì vài câu vô nghĩa kia, chúng ta kết hạ nhân duyên khó hiểu. Không nghiên cứu vấn đề này nữa, hắn vì ta phá lệ nhiều lắm rồi, ta không muốn một mực so đo. Tỷ như... Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn cười với người ngoài, hèn gì truyền thuyết giang hồ nói hắn sẽ không cười.
Nào biết hắn thản nhiên nói, "Phải."
Ta buồn cười quay đầu lại nhìn hắn, "Thừa nhận rõ ràng như vậy làm gì?"
Hắn tựa tiếu phi tiếu, "Trên giang hồ ai chẳng biết ta sợ thê tử?"
Ta xoay người, hai tay choàng lên cổ hắn, thỏa mãn thở dài, "Không, chàng không phải sợ ta, là yêu ta, cho nên sủng nịch ta. Chỉ cần chàng có yêu cầu, ta cũng sẽ chiếu theo đó mà làm, chính là chàng rất ít khi yêu cầu ta." Trừ phi có điều cần thiết, còn lại hắn cái gì cũng không cho ta làm. Mà ta thì vậy, còn hắn một ngày phải làm này làm nọ đến muộn mới xong, thật sự là một cặp vợ chồng kì quái. Hắn ôm thân mình của ta, nhẹ nhàng phủ lên môi ta, vốn muốn nhiều ôn nhu hơn, bốn lão quái vật lại cố tình quấy rầy.
Kì điên khó thở văng tục, "Đồ đệ, ngươi rất không có chí khí, tức chết chúng ta."
Đối với việc Kì điên phá hư không khí, ta thập phần không thích, "Đừng tức giận, cầm chúng ta đã thắng, bây giờ hẳn là so tài kì, chuẩn bị chuẩn bị, bổn cô nương đánh tới."
"Chung trà con dâu này các ngươi không uống được." Ác bà nương cười thập phần đắc ý.
"Ác bà nương, ngươi không dạy được đồ đệ, làm hư đồ đệ của ta. Ông trời phù hộ, tiểu Giang đừng thú một nữ nhân khó chơi giống nàng." Lỗ tai của ta sắp thủng rồi a, ta không thể nhịn được nữa rống to, "Khốn khiếp, chúng ta là muốn đấu, không phải nghe bọn ngươi vô nghĩa."
"Đồ đệ, thê tử của ngươi đối với chúng ta rất không lễ phép, ngươi phải quản giáo lại." Ta muốn giết bốn người bọn hắn, đâu tiến giang lí uy ngư.
Độc Cô Hàn buông tay ta ra, một bên giúp ta chải đầu, một bên nói, "Bốn vị tiền bối thỉnh đi cho." Cút đi.
Ta nói to, "Cút đi." Ta gần đây chẳng những mệt mỏi, hơn nữa tâm tình thất thường, hay giận dữ, bọn hắn còn chọc tức ta.
"Sư tử cái, đồ đệ, ta đồng tình với ngươi."
"Đồ đệ, sư phụ không thể giúp ngươi, tự mình giải quyết đi."
"Đồ đệ, thú ai cũng được, không thể thú ác bà nương, ôi đồ đệ, aiz..."
"Đồ đệ, không tệ nha... Uy, ba người các ngươi đi đâu? Chờ ta..." Nếu nói đây là một đám theo tinh thần bệnh viện đi ra, tuyệt đối không ai hoài nghi. (BL: ý Vân tỷ là mấy người đó bị điên.)
"Vân nhi, kiểu tóc của phụ nhân (phụ nữ có chồng) được không?"
"Không được, ta thích cách ăn mặc của cô nương." Tuy nhiên ta có điểm già, vẫn là nghĩ muốn giả mạo tiểu cô nương a.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, thay ta chải tóc thành một búi, kiểu tóc đơn giản nhất.
Hai người chúng ta thu thập xong đi ra ngoài, bốn gia hỏa kia đã chờ ở đình trung tâm. Ngày hôm qua đấu cầm, hôm nay đương nhiên là đấu kì.
Kì điên vừa lòng ngồi ở ghế thượng, nhìn thấy chúng ta liền cười mị mị. Mà ba kẻ cầm thú không có lương tâm kia, một bộ dáng "tọa sơn quan hổ đấu" (Ngồi trên núi xem hổ đấu đợi thời cơ trục lợi). Ta nhàn nhã liếc mắt một cái ngắm bàn cờ, hẳn là là tàn cục đi (thế cờ sắp thua)? Ách, phá tàn cục? Ta có thể làm được sao?
Kì điên một bộ dáng thản nhiên, cười mị mị, nói, "Tiểu thê tử, ai đấu với ta?" Hắn cười đắc ý so với hồ ly còn gian trá hơn, khẳng định ta phá không được sao? Ách, thực sự có điểm lo lắng.
Ta tận lực giả bộ thực bình tĩnh, đến ngồi đối diện hắn. "Vô nghĩa, hai trận sau là hắn, hai trận đầu đương nhiên là ta." Bởi vì Độc Cô Hàn cho tới bây giờ cũng không nói hắn biết chơi cờ, ta chỉ có thể cầm cờ bước vào trận. Tuy nhiên quân cờ này của ta có cánh, chỉ có thể bay một chút như vậy, phỏng chừng cũng trụ không được lâu.
"Đây là thế cờ tàn cục sư phụ của ta tìm được ở trong một quyển thượng cổ tàn thư, hắn bỏ công nghiên cứu, đến lúc chết cũng chưa thể phá. Thê tử của đồ đệ, phải chú ý a." Có lầm hay không, sư phụ hắn cũng không thể phá, đừng nói ta. Ta liền xoay ngang xem bàn cờ, thực sự ngượng ngùng, ta nhìn cũng không hiểu.
Ta mắt trợn mắt liếc hắn một cái: "Cố ý lung lạc lòng người, ngươi thích cờ trắng hay cờ đen? Cho ngươi chọn." Phải tôn trọng lão nhân gia a.
"Cờ trắng." Nói xong, đem cờ đen đẩy đến trước mặt ta, "Bắt đầu đi, tiểu tức phụ."
"Bắt đầu thì bắt đầu." Ta không tức giận trả lời, ánh mắt đảo trên bàn cờ. Đây là thượng cổ tàn cục sao? Nhìn thế nào cũng thấy có thể phá được? Có thể là trong trận có trận hay không? Thắng lão cha liên tiếp hai ván là ngoài ý muốn. Vì thắng thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ, lúc này nếu lại làm theo cách đó, phỏng chừng ta cả đời phải đeo kính mắt. (BL: Chắc đây là đoạn bị thiếu lúc ở đại hội võ lâm nên trong truyện không có đoạn Vân tỷ đánh cờ với Mộ Dung Nghĩa)
"Còn không đi?" Kì điên vẫn là cười mị mị, khẳng định ta chắc chắn thua.
"Từ từ." Ta xoay ngang lại xem, toàn trận có hai chỗ hiểm, nếu đi hai nơi kia, tương đương tự sát. Trừ bỏ hai nơi kia, vô luận ta đi chỗ nào cũng có thể sống. Nếu hắn nói đây là tàn cục rất khó phá, có phải cố tình đi hai bước kia mới có thể sống hay không? Dù sao cũng không có ai bắt mình chết. Chính là... có hai nơi, ta phải đi như thế nào?
"Nha đầu, mau." Hắn đột nhiên la to một tiếng.
"Kêu cái gì mà kêu? Mỗi điểm phong độ cũng không thể có?" Quản hắn làm gì, tìm thắng lợi trong chỗ hiểm đi, vận khí của ta luôn luôn tốt đến không có thiên lí. Phía bên trái có vẻ thuận mắt, nhưng thoạt nhìn đi chỗ hiểm kia có vẻ lợi hại hơn, liền kia đi. Ta cầm lấy có một quân cờ, "ba" một tiếng đặt đi, khí định thần nhàn (khí tức ổn định, thần sắc thư thái) thu hồi tay. Ta quả thực đang đánh cược, nếu căn bản không có huyền cơ, về sau trực tiếp không cần đánh.
"Hảo nha đầu." Kì điên không hề do dự thốt ra một lời khen.
"Làm sao vậy?" Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
Kì điên tán thưởng giơ ra ngón cái, "Chẳng trách dám tìm lão nhân khiêu chiến." Ách? Ta đi đúng rồi sao?
"Quá khen." Ta nhìn xem bàn cờ, thiếu chút nữa kinh ngạc kêu ra, chết hơn phân nửa, lão nhân có phải đang nói móc ta hay không?
"Ta đi nước này." Lão nhân đánh cờ, mỉm cười với ta. Ách, hắn vừa đi như vậy, ta chết càng nhiều. Ba phần thì có hai phần hoàn toàn xong rồi. Cái này phải đi như thế nào? Ta không biết a.
Cắn cắn răng, chết thì chết, rốt cuộc cũng chết, không liều mạng thì hoàn toàn xong đời. Chết hơn phân nửa, đường sống vẫn có, đương nhiên, cũng có ba con đường chết.
"Nơi này." Ta quyết định vẫn đi vào đường chết, trong ba bước cờ, chỗ ta vừa đánh kia là nơi không thể đi nhất. Đi vào nơi này, điển hình là tự sát. Vừa rồi đã muốn tự sát, rốt cuộc tự sát đi.
Kì điên kinh ngạc nhìn ta, "Tiểu thê tử, ngươi không bình thường à? Vì sao tự tìm con đường chết?"
"Vô nghĩa, mau."
Kì điên cười hắc hắc, "Ta đi nơi này." Không thể nào, cờ của ta có mười phần đã chết mất chín, có thể tưởng tượng ta hiện tại bi thảm như thế nào.
Ta ngẩng người xem bàn cờ, Kì điên nói, "Tiểu thê tử, nhận thua đi."
Ta kẹp lấy một quân cờ đen, kiên định hạ xuống, "Nơi này." Trên bàn cờ, có hai chỗ tự sát cho ta chọn, ta tất nhiên chọn cách chết oanh liệt nhất, lại là chết một mảng lớn. Đã tự sát hai lần thì không sợ có lần thứ ba. Không phải đầu óc ta có vấn đề, có đường sống không đi, lại cố tình đi vào chỗ chết.
Kẻ điên chép miệng, "Không có khả năng, không có khả năng a."
"Cái gì không có khả năng?" Ta buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, không có khả năng có thể giác ngộ được." Có lầm hay không, ta đều đã có hai mươi phần chết mười chín, hắn còn nói móc ta.
"Ta thích chịu chết có được không?"
Kì điên thở dài một tiếng, hạ xuống quân cờ. Nhưng mà, sau khi hắn hạ xuống quân cờ, ta xem lại bàn cờ, kỳ tích đã xảy ra, cư nhiên là toàn bàn còn sống. Ta nhu nhu ánh mắt cười ra tiếng, không biết là vị cao nhân nào bố trí thế cục này, rất lợi hại. Ta lại cẩn thận đánh giá, tựa hồ... Sau ba bước ta vừa đi, hắn vô luận đi thế nào, đều là cả bàn cờ còn sống.
Kì điên không biết là cao hứng hay là buồn rầu, biểu tình không rõ. "Huyền cơ lớn nhất của thế cục này đã bị ngươi phá, bây giờ chính thức đấu."
"Loại thế cục này không phải ai cũng có thể dùng, có một vài cổ nhân cao thủ thích thưởng thức đã sớm dùng thế cục này. Tuy ta biết có thể thất bại rất thảm, nhưng là ta thích binh hành hiểm chiêu." Ta là bảo trì thái độ cung kính, tuy ta may mắn phá được, nhưng ta không thể không thừa nhận thế cục thực tinh diệu, ta thuần túy dựa vào vận khí tốt cộng thêm xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp.
"Bắt đầu đi, ngươi đã phá một nửa, về sau hẳn là không làm khó được ngươi đi. Ngươi là người duy nhất trên đời, ba bước có thể phá được thế cục này."
"Tiền bối, ý của người là, ban đầu chỉ là một cái mê cục, hiện tại mới là ván cờ chân chính?"
Hắn gật đầu, "Thế cục kia là do một vị cao nhân căn cứ ngũ hành bát quái tạo thành, trừ ba bước vừa rồi của ngươi, đi bất cứ chỗ nào nếu không thể vượt qua mười bước liền thua. Có thể cùng cao thủ như ngươi đánh cờ, cả cuộc đời ta xem như không hề uổng phí." Thật sự hổ thẹn, ta chính là vừa vặn đánh bậy đánh bạ. Chia ra đi như thế nào có thể, đi như thế nào có thể sống mà thôi. Hơn nữa do ta xem nhiều tiểu thuyết, không thể tính là thật sự phá. Nếu là luận kì nghệ, cho dù là nhiều năm về sau, ta cũng không phải đối thủ của hắn.
"Tiền bối, người khách khí, ta chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi, kì nghệ tầm thường." Thật xấu hổ, ta đây đánh đại rốt cuộc lại coi ta như cao thủ?
"Nơi này." Kì điên không để ý tới ta, tự đánh cờ.
Ta cũng cầm lấy một quân cờ, bất quá ta rất nhanh thất thần. Không hổ là thượng cổ tàn cục, tựa hồ chỉ cần đi sai một bước liền thua. Dù đi như thế nào, đều có chỗ chết, hơn nữa chiêu vừa rồi có điểm bất thường. Nếu mắt ta không có nhìn sai, đây giống như trận pháp. Ách, nói thật, ta cho tới bây giờ chưa từng phá qua tàn cục, không biết nên đi như thế nào.
Ở thời điểm ta do dự không quyết, Độc Cô Hàn tựa như vô hình cả nửa ngày tiếp nhận quân cờ trên tay ta, nhẹ nhàng đặt trên bàn cờ.
Tiếp theo, lại đổi đến Kì điên kinh hô, "Hai người các ngươi rốt cuộc là ai đánh?"
"Tiền bối, thỉnh chỉ giáo." Ý tứ của Độc Cô Hàn thực rõ ràng, hiện tại đổi hắn. Dù sao ta cũng không thể đánh tiếp, liền nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho hắn.
"Hảo tiểu tử, xem cờ mà không nói gì thực quân tử, nếu hai người các ngươi cùng khiêu chiến, ta cũng không để ý." Hèn gì ba kẻ kia không nói, thì ra là sợ quấy rầy ta.
Độc Cô Hàn cũng không có nói hắn biết đánh cờ, chính là An đại thúc nói sư phụ hắn rất lợi hại, hơn nữa buộc hắn học, hắn không biết mới là kỳ lạ. Vậy mà không nói sớm, hại ta khổ cực đánh đại cả buổi.
"Nơi này." Hắn không để ý đến lời nói của Kì điên, chỉ lo đánh cờ.
"Nơi này."
"Nơi này."
Xem bộ dáng bọn hắn giết được thập phần vui vẻ, ước chừng hai giờ, ta chờ đến cổ cũng mỏi. Rốt cuộc, hạ xuống một quân cờ cuối cùng.
Kì điên bật dậy kêu to, "Sao lại có thể?"
"Làm sao vậy?" Họa Tú Tân là người đầu tiên hỏi.
"Ta thua." Kì điên bây giờ còn không dám tin tưởng, nhìn chằm chằm bàn cờ.
"Tiền bối, đa tạ." Độc Cô Hàn không có biểu tình gì nói ra mấy chữ. Ta còn không thể tiêu hóa, sao lại lợi hại như vậy? Ta còn tưởng rằng ta cầm kì lợi hại, hắn thư họa, hai so với hai, chính là... Hiện tại hắn đã muốn siêu việt hơn ta. Không biết hắn có thể đánh đàn hay không? Nếu như vậy... Bản đại tài nữ cơ bản cái gì cũng thua.
Cùng thư sinh nói, "Đồ đệ, ngươi với sư phụ luận bàn thi từ thư pháp như thế nào đi." Xem hắn như vậy, chắc là thua cả hai trận bọn hắn thực không cam lòng.
"So như thế nào?" Hắn tất nhiên vẫn lạnh lùng như băng, ngoài trừ ta, hắn sẽ không thể hiện bất kỳ biểu tình gì với người khác.
"Chúng ta đều tự làm một bài thơ, rồi viết xuống, so tài thi từ, cũng so thư pháp, như thế nào?" Biện pháp này rất công bình, chính là trọng tài đều là người của bọn hắn, chúng ta lại chỉ có hai người.
"Được."
Cùng thư sinh cười a a nói, "Đến xem thư phòng của sư phụ ngươi đi." Là hắn tự nhận, chúng ta không có khả năng thừa nhận là đồ đệ của bọn hắn.
Thư phòng của Cùng thư sinh quả nhiên đều là thư, còn có cổ tịch, nhiều đến nỗi có thể đè chết người. Thư phòng rất tinh trí, thực nhìn không ra, ở thâm sơn như thế, còn có thể bố trí tao nhã như vậy.
Độc Cô Hàn không có chào hỏi, trực tiếp đi vào, chuẩn bị viết xuống, ta vội nói, "Từ từ."
Hắn ngẩng đầu, lấy ánh mắt hỏi ta.
Ta cười cười, "Ta niệm (đọc) ngươi viết." Ta lại hỏi Cùng thư sinh, "Có thể chứ?"
"Có thể." Chúng ta hai người khi dễ một người a.
"Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy
Lãng hoa đào tẫn anh hùng
Thị phi thành bại chuyển đầu không
Thanh sơn y cựu tại
Kỷ độ tịch dương hồng
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng
Quán khán thu nguyệt xuân phong
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng
Cổ kim đa thiểu sự
Đô phó tiếu đàm trung."
(Dịch: Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thịnh suy, thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẹn cũ
Bao độ ánh chiều tà
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi
Vốn đã quen gió mát trăng trong
Một vò rượu nếp vui bạn cũ
Chuyện đời tan trong ly rượu nồng.)
Thoạt nhìn Cùng thư sinh vẫn là có chút văn chương, nếu Hàn nhà ta không cẩn thận, làm không tốt thì làm sao bây giờ? Vẫn là nhàn hạ một chút đi. Từ ngữ hào khí như thế, hắn lại dùng cuồng thảo viết ra, nhất định thập phần nổi bật lên cảnh trong thơ.
Ta niệm (đọc) xong, bốn người bọn hắn kinh ngạc cùng tò mò đánh giá ta. Xem cái gì mà xem? Ta lại không phải quái vật.
"Tiền bối, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Dưới ánh mắt tò mò của bọn hắn, Độc Cô Hàn đã muốn viết xong, từ sau thư bàn đi tới.
Cùng thư sinh khẳng định là người đầu tiên bước tới, tiếp theo là ác bà nương với Họa Tú Tân theo sau.
Họa Tú Tân đắc ý cười nói, "Ba người các ngươi đều thua, xem ra chỉ còn có ta." Đừng cười nham nhở như vậy, có mỗi ngươi xem được nhất.
Ác bà nương ha ha cười, cố ý đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, "Cùng thư sinh, chúc mừng ngươi có người nối nghiệp."
"Cùng thư sinh, ngươi không cần dạy hắn, hắn viết còn đẹp hơn ngươi nhiều." Kì điên dùng tư thế châm chọc người nói.
Cùng thư sinh tất nhiên giận dữ, "Ác bà nương, Kì điên, các ngươi cũng thua giống ta, làm gì có tư cách nói móc ta?"
Ác bà nương thập phần gian trá nói, "Đồ đệ của ta quả nhiên lợi hại, ta thật tinh mắt."
Ta nháy nháy mắt, hưng phấn nói, "Chúng ta thắng?" Tựa hồ không có thiên vị a, thực sự thừa nhận.
Họa Tú Tân vui sướng khi người gặp họa nói, "Kia đương nhiên, ở trước mặt hai tiểu oa nhi các ngươi, Cùng thư sinh căn bản không có khả năng thi triển "tài hoa" của hắn."
"Họa Tú Tân, ngươi...."
Họa Tú Tân mở cây quạt, "Tránh ra, để ta xem."
"Họa Tú Tân, nếu chúng ta U Minh tứ quái đều thua bọn chúng, về sau làm gì còn chỗ đứng trong giang hồ, tất cả dựa vào ngươi." Cùng thư sinh nói lời này nghe giống như uy hiếp.
"Họa Tú Tân, để xem nếu ngươi thua làm sao hướng đồ đệ thừa nhận."
"Xem xong rồi biết." Họa Tú Tân chớp chớp mi, "Tiểu tử, ngươi trước, miễn cho người ngoài nói ta khi dễ ngươi."
Độc Cô Hàn một câu cũng không nói, đem cây bút vừa rồi đã dùng vẽ xuống, huy hào bốn phía. Chỉ qua thời gian một chung trà, hắn đã buông bút. "Thỉnh tiền bối chỉ giáo." Nhanh như vậy, hắn vẽ cỏ à? (BL: Tranh mà quẹt quẹt vài đường thành một đám cỏ đó)
Ta đứng ở phía sau, ánh mắt trừng lớn. Hắn vẽ chính là một bức tranh thủy mặc (phong cảnh hữu tình), mấy nét ít ỏi, đơn giản nhưng đầy đủ, một bộ cảnh đẹp hoàn toàn hiện ra. Thô sơ kém theo nhẵn nhụi, phóng khoáng nhưng không mất cao nhã. Sách sách, vì sao đến ngày hôm nay ta mới phát hiện lão công của ta kỳ thật là một đại tài tử? Ta ở một bên chép miệng tán thưởng, thiếu chút nữa dùng ánh mắt bắt lấy hắn.
Họa Tú Tân cũng vẽ, nghiêm mặt khóc than, "Bức tranh như vậy ta tuyệt đối không vẽ được."
Ác bà nương cúi đầu ủ rũ, "Không thể tưởng được, chúng ta U Minh tứ quái hoàn toàn thua trên tay hai tiểu oa nhi này." Từ võ công đến tài nghệ, bọn hắn đều thua.
Ta cười hì hì nói, "Bốn vị, xà của ta đâu?"
"Chúng ta bốn lão quái nói là làm, còn sợ không đưa cho ngươi a."
"Giang hồ khi nào thì có hai tiểu oa nhi lợi hại như vậy?" Họa Tú Tân nhìn chúng ta, "Hai người các ngươi tên gọi là gì?" Ách, hình như còn chưa nói tên a.
"Vãn bối Độc Cô Hàn, chuyết kinh (thê tử) Mộ Dung Ý Vân." Ta không thích bộ dạng nghiêm trang của hắn, cảm giác thực cứng nhắc.
"Độc Cô, Mộ Dung?" Ác bà nương thân thể đột nhiên loạng choạng một chút, "Đồ đệ, Độc Cô Hàn cha hai ngươi tên gọi là gì?" Hỏi tên cha ta? Muốn chết a.
"Gia phụ Độc Cô Thiên Linh." Có cần trả lời thành thật như vậy không?
"Gia phụ Mộ Dung Nghĩa." Trong lòng có loại cảm giác bất an, ông trời, làm ơn đừng giống như suy đoán của ta.
"Nữ nhi của võ lâm đệ nhất thế gia Mộ Dung gia?" Ác bà nương đột nhiên cùng Kì điên bắt lấy tay của ta, kích động hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi? Sinh ngày nào? Mẫu thân ngươi gọi là gì?"
Ta bị nàng làm hoảng sợ, "Ngươi làm gì?"
"Ác bà nương... Ngươi điên sao?" Họa Tú Tân mới chạy nhanh tới kéo nàng ra.
"Nói mau." Ác bà nương hét lớn một tiếng.
"Ta năm... hai mươi bốn..." Còn không chờ ta nói xong, ác bà nương đã nhảy lại đây, "Vì sao không phải hai mươi ba?" Ta vì cái gì phải hai mươi ba? (Sở Sở: Nơi này giải thích một chút, lúc trước Ý Vân và Mộ Dung lão nhân có một đoạn đối thoại. Hắn nói, hai mươi năm trước, lúc Nhược Nhan mới hai tuổi, Giang Thu Nhan đã chết, như vậy tính mỹ nữ tỷ tỷ hẳn là là hai mươi hai tuổi. Nhưng là, hiện tại cách thời gian bọn hắn đối thoại đã là bảy tháng sau. Cho nên, chuyện tình của Độc Cô gia đã biến thành hai mươi mốt năm trước, mỹ nữ tỷ tỷ cũng nhiều hơn một tuổi.)
"Là hai mươi ba, ngươi nhớ lầm có phải không?" Ác bà nương lại nhảy lại đây, kích động nắm chặt quần áo của ta.
"Này... Này..." Ta chính là hai mươi bốn, sao lại giả mạo được. Ách, mỹ nữ tỷ tỷ vừa vặn hai mươi ba tuổi, có thể hay không....
"Ta hỏi ngươi, mẫu thân ngươi có phải mất thời điểm ngươi hai tuổi hay không?" Nàng tự nhiên kích động.
"Tiền bối, người hỏi vấn đề này làm gì?" Tuy đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn không nguyện tin tưởng.
"Ngươi không kêu Ý Vân, kêu Nhược Nhan có phải hay không?" Tâm đột nhiên nhảy dựng lên, ta khống chế cảm xúc của chính mình, nói, "Tiền bối, ta gọi là Ý Vân."
"Ác bà nương, nàng không phải Nhược Nhan của ngươi, ngươi phát điên cái gì?" Cùng thư sinh nói xong, bay nhanh đến điểm huyệt đạo của nàng, nguyên bản ác bà nương kích động đến không kiềm chế được, nay lại nằm yên dựa vào trên người Cùng thư sinh.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, ta chỉ biết cười khổ, cái gì nên tới rốt cuộc cũng tới.
Ác bà nương bị Cùng thư sinh ôm trở về, Họa Tú Tân cùng Kì điên tự nhiên cũng phải cùng đi. Bọn hắn cố ý làm như vô tình không nhìn thấy chúng ta, thái độ lạnh nhạt rất nhiều. Ta không nghĩ cái gì, có lẽ bọn hắn đã sớm biết chuyện cũ của hai mươi mốt năm trước. Ta khổ tâm che dấu, cuối cùng vẫn là... Thất bại trong gang tấc, có lẽ đây là ý trời.
Mấy gia hỏa bọn hắn trở về nơi ở của mình, ta cùng Độc Cô Hàn tự nhiên nhàn rỗi. Ta biết rõ, đây là thời gian cuối cùng chúng ta có thể ở cùng nhau, không nên lãng phí.