Sửu nữ, ác nữ, vẫn là biệt danh của ta. Bằng hữu xưng hô ta như vậy, bạn học vẫn bảo ta như vậy, mẹ kế cùng muội muội dùng hai từ này nhục nhã ta. Kỳ thật, ta có một cái tên rất đẹp, nhưng rất ít người nhớ rõ. Từ năm ta bốn tuổi, cái tên Mộ Dung Ý Vân này cũng được mai táng theo theo mẫu thân đã mất vì bệnh nặng. Rất khó tìm được một người còn nhớ rõ cái tên này, ngoại trừ ta còn có một người nữa, hắn chính là phụ thân ta. Đối với ta mà nói, hắn có nhớ rõ hay không cũng vậy, ta căn bản cũng không để ý. Bởi vì hắn không yêu ta, không cần ta, ở ngôi nhà đó ta chỉ như không khí. Hắn cũng có tình thân, hắn cũng là một từ phụ (người cha dịu dàng, hiền hậu, yêu thương con cái). Chỉ có điều đứa con được hắn yêu là muội muội nhỏ hơn ta sáu tuổi, chỉ ở trước mặt muội muội, hắn mới là từ phụ. Tác dụng của hắn đối với ta mà nói chính là y thực (áo cơm) phụ mẫu, không phải phụ mẫu mà là y thực phụ mẫu. Mà ta đối với hắn lại giống như một sủng vật, một sủng vật được nuôi do ngoài ý muốn. Nói là ngoài ý muốn nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Trước khi ta bốn tuổi, hắn rất yêu ta, bởi vì hắn yêu mẫu thân.
Sau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm chán ghét ta. Ta không cam lòng, không cam lòng mất đi phụ thân như vậy. Ta tham gia đủ loại câu lạc bộ: đàn tranh, thư pháp, đan thanh (vẽ), cờ vây, vũ đạo … ta đều học rất nhanh, mọi thứ đều làm rất tốt. Vô luận là dùng tiêu chuẩn hiện đại hay cổ đại đánh giá ta, ta đều được xem như một đại tài nữ tiêu chuẩn nhưng phụ thân vẫn không liếc mắt nhìn ta một cái.
Lớn lên, ta dần dần mất đi ảo tưởng về một chút tình thương của hắn, vì thế đang từ một đứa con gái ngoan ngoãn ta trở nên quái đản, phản nghịch, tính gắt gỏng che dấu nhiều năm cũng dần dần lộ ra. Ta như một con cua, giương nanh múa vuốt, công kích tới mỗi người muốn khi dễ ta. Ta làm con cua, làm con nhím, chỉ là để bảo hộ chính mình, lưu lại một chút tự tôn đáng thương. Cái tên ác nữ này từ đó về sau xuất hiện trong cuộc sống của ta.
Hai mươi ba tuổi, ta nhìn qua thực bình thường, mặc đồ nam, để tóc dài, đeo một đôi mắt kính to 800 độ, kề vai sát cánh cùng vài người bạn, xuất hiện trước mặt giáo viên, rơi vào danh sách tuyệt đối không nên đụng tới. Ta lớn lên không xuất chúng nhưng cũng không tính là xấu tới mức không thể gặp người. Trừ bỏ khuôn mặt này có lẽ là thực xin lỗi quốc gia, dáng người và các mặt khác coi như là trên mức trung bình. Trong môi trường khủng long nhiều như mây ở học viện Lý Công này, ta cũng được coi như bánh trái thơm mát, bên cạnh cũng không thiếu mấy tên choai choai đầu óc phát nhiệt. Kết cục của bọn họ chỉ có một, bị người nào đó cuồng ẩu một chút, ba năm không dám tới gần nữ sinh. Mà người nào đó kia, tất nhiên chính là ta, càng thêm củng cố địa vị ác nữ. Ta chỉ cao 1m65, cơ thể nhỏ nhắn, trông cũng yếu đuối nhưng lấy thân thủ hiện tại, mười nam nhân to lớn cũng không phải đối thủ của ta, có ngày hôm nay toàn bộ là do mẹ kế ban tặng.
Phụ thân có tài sản khoảng chừng mấy triệu, ta và muội muội đều là người thừa kế hợp pháp. Để muội muội có thể độc chiếm gia sản, nàng nhiều lần muốn diệt trừ ta, vận may của ta cũng không tệ, thoát được vài lần. Năm ta mười tám tuổi, mẹ kế lại một lần nữa phái sát thủ tập kích ta, một nữ nhân Nhật Bản tên là Sơn Bản Tuệ Tử đã cứu ta. Kiếm thuật Tây Dương của nàng xuất thần nhập hóa, theo ý kiến của ta, hoàn toàn có thể so sánh với võ công cổ đại. Sơn Bản Tuệ Tử là huấn luyện viên của một trung tâm huấn luyện võ thuật. Để học được kiếm thuật của nàng, ta không hề suy nghĩ liền đăng ký tham gia vào trung tâm huấn luyện kia.
Nghĩ tới mình lúc nào cũng có thể bị ám sát, ta liều mạng luyện tập. Sơn Bản Tuệ Tử là người rất tốt, sau khi biết đến tình cảnh của ta đã rất thông cảm cho ta tham gia. Năm năm sau, ta học được kiếm thuật Tây Dương một cách kỹ càng, tuy rằng không phải võ nghệ cao cường giống như trong tiểu thuyết võ hiệp vẫn viết nhưng tự bảo vệ mình là tuyệt đối không có vấn đề.
Ta, Mộ Dung Ý Vân cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhân tài máy tính chuyên nghiệp ba năm cấp cao, hội trưởng hội học sinh, đứng đầu vũ đạo, quán quân võ thuật. Ta đã cho ta là rất tài giỏi, nào biết được ở người trong mắt khác ta vẫn là sửu nữ, ác nữ. Ác liền ác đi, mấy năm nay thịnh hành nữ sinh dã man. Xấu liền xấu đi, thế kỷ hai mươi mốt sửu nữ lên ngôi.
Cuối cùng cũng tới nghỉ hè, ta không muốn về nhà, một mình đến Tô Châu nghỉ ngơi. Cha nhiều tiền như vậy, tương lai không biết có thể đến tay ta hay không, không tiêu cũng phí.
Mới vừa xuống xe, ta kéo vali đi thẳng đến khách sạn ta đã ở n lần kia, vừa mới tới cửa, bằng hữu Tiểu Bình đã gọi điện thoại tới, nói là có việc gấp, bảo ta lập tức quay về.
” Tiểu Bình, có chuyện gì tốt nhất nói rõ ràng cho ta, nếu không khi ta trở về ngươi tự gánh lấy hậu quả.” Con mẹ nó, Tiểu Bình chính là thích gây sức ép ta, nàng có việc quái gì cơ chứ.
Mới năm ngoái ta đến Nhật Bản tắm suối nước nóng, mới vừa xuống nước nàng đã gọi điện thoại nói có chuyện gấp. Ta chưa kịp nói gì, lập tức bay trở về Thượng Hải, nàng lại nói cho ta biết nàng phát hiện một thẩm mỹ viện mới, muốn dẫn ta vào thử một chút, ta đánh cho nàng ba ngày không xuống giường được. Những chuyện tương tự thật sự nhiều lắm, ta không thể tin tưởng kẻ lừa đảo này được.
Tiểu Bình cợt nhả nói: “Ác nữ, ngươi tên là gì a? Ta vừa nghe được tin mới, sắp có thi đấu võ thuật quốc tế, là quán quân võ thuật quốc tế, ngươi đương nhiên phải tham gia, ta đã báo danh giúp ngươi. Một tuần sau bắt đầu thi đấu ở khu vực Thượng Hải, lập tức trở về cho ta.” Tiểu Bình, ngươi cũng biết làm chuyện tốt sao.
“Tiểu Bình, nể tình ngươi là bạn chí cốt, ta mua quà cho ngươi, muốn cái gì?” Ta luôn luôn biết tri ân a.
“Không cần, ngươi mang giải quán quân thế giới về cho ta là được.” Tiểu Bình tốt như vậy sao? Thực nhìn không ra nàng còn thuộc loại thanh niên ái quốc nga.
“Thực lực của ta ngươi còn không rõ ràng sao, ta đáp ứng trước giải quán quân toàn quốc cho ngươi.”
“Không thèm, ngươi trước tiên phải đi tìm binh khí đã, lần trước kiếm của ngươi bị đối thủ đánh gãy. Ngươi không sợ mất mặt nhưng ta còn ngại a, nếu làm kiếm bị gãy thành mấy đoạn đừng nói ngươi quen biết ta.” Thật là có chút hổ thẹn, lần trước ta mua tạm một thanh kiếm thường, tới lúc tranh giải á quân lại bị chặt đứt. Kết quả không đạt được quán quân toàn quốc khiến cho Tiểu Bình vẫn luôn lấy việc này đả kích ta. Lúc ấy ta rõ ràng sắp thắng, chỉ vì thanh kiếm kia a.
“Tiểu Bình ngươi câm miệng cho ta, còn nói lung tung đợi ta trở về đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ. Ta sẽ làm được, ngươi cũng chú ý một chút, có binh khí tốt lập tức mua cho ta, ta trở về sẽ tăng lợi tức cho ngươi.”
“Thật sự? Hảo, nhất định thế.” Cầm thú, vừa nói có lợi tức liền tích cực như vậy. Ta thực hoài nghi nàng sẽ tới hàng vỉa hè nào đó tùy tiện tìm một thanh binh khí rồi bán với giá cao hơn mấy lần cho ta, Tiểu Bình tuyệt đối là người như thế.
“Đi tìm chết đi.” Ta cúp điện thoại, đi vào khách sạn.
Một phút sau có một tin nhắn gửi tới: “ác nữ, nói thật với ngươi, chú ý thân thể, mau chóng trở về, phải thắng nga.”
Ta trả lời: “Tiểu Bình, nể tình ngươi nói vài vâu tiếng người, ta sẽ mua quà cho ngươi.”
Ta tắm qua, đang muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, vừa mới nằm xuống được ba giây, điện thoại đã vang lên.
“Này, sư phụ.” Sơn Bản Tuệ Tử? Ta nghi ngờ nàng cũng muốn nói với ta về chuyện thi đấu võ thuật.
“Ân, Ý Vân, ngươi đang ở đâu?”
“Ta ở Tô Châu nghỉ hè? Ngươi có phải muốn nói chuyện thi đấu võ thuật, ta cũng vừa mới được biết, nhưng đã báo danh. Một tuần về sau ta sẽ về kịp để tham gia, ngươi yên tâm.” Vài năm gần đây, nàng vẫn đảm đương cả hai vị trí nghiêm sư và từ mẫu, đối với nàng ta tuyệt đối không phát hoả nổi.
“Ý Vân, nửa năm trước ta dạy cho ngươi bộ kiếm pháp kia học thế nào rồi?”
“Nga, chính là bộ kiếm pháp ngươi nói chỉ dạy một lần, còn lại ta phải tự mình lĩnh ngộ, bộ kiếm pháp giống Thái Cực kiếm mà cũng không phải Thái Cực kiếm kia?” Thực không biết hiểu thế nào, có điểm giống kiếm thuật Tây Dương nhưng cũng không phải kiếm thuật Tây Dương. Giống Thái Cực mà cũng không ruyệphải Thái Cực, chính xác phải nói đem kiếm thuật Tây Dương và Thái Cực kết hợp lại.
“Đứng rồi, lĩnh ngộ thế nào?”
“Ta cũng không biết, dù sao ta cảm thấy đó chính là dung hợp giữa kiếm thuật Tây Dương với Thái Cực, vừa cương vừa nhu.”
“Không sai, bộ kiếm thuật này chính xác có cương của kiếm thuật Tây Dương, nhu của Thái Cực kiếm. Nửa tháng trước ta nghe được tin thi đấu võ thuật thế giới, hơn nữa ta nhận được tình báo, lần này tham gia có một vị cao thủ kiếm thuật Tây Dương chân chính, ngay cả ta cũng từng thua dưới tay nàng. Cho nên ta cố ý sáng chế bộ kiếm thuật này, hy vọng ngươi có thể khắc chế nàng.”
“Ta đã biết, ta sẽ cố gắng luyện tập. Hiện tại ta đã lĩnh ngộ khá nhiều, khi gặp được vị cao thủ kia, hẳn là đã luyện thuần thục rồi.” Kỳ thật ta cũng không lo lắm, xe tới chân núi ắt có đường a.
“Hảo, đúng rồi, trận đấu lần này có thể tự mang binh khí, ngươi nên tìm một thanh kiếm. Khi thi đấu vòng loại ngươi có thể lấy kiếm của ta dùng, nếu gặp vị cao thủ kia, ta nghĩ ngươi nên tìm một thanh kiếm cổ. Bộ kiếm thuật kia ta nghiên cứu trên cơ sở võ thuật Trung Quốc, có vài phần giống võ công cổ đại.” Nàng cười cười nói: “Nhà ngươi có tiền như vậy, tìm một thanh kiếm cổ chắc là không thành vấn đề.”
“Nga, đã biết.” Ta trả lời thật dễ nghe, chính là ta đến đâu tìm một thanh kiếm cổ. Nhà của ta tuy có tiền, nhưng có những thứ có tiền cũng không mua được a. Kiếm cổ, hiện tại là quốc bảo a, không phải dùng để cho ta đánh nhau.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, ta đi đến quầy tiếp tân, hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi làm có thể mua kiếm cổ ở đâu.”
“Thực xin lỗi, ta không biết. Bất quá đi thẳng về phía trước 100m, quẹo trái sẽ nhìn thấy một hàng đồ cổ, cô có thể tìm xem.” Hình như trước kia ta có đi qua đó vài lần, nhưng chưa nhìn thấy kiếm cổ.
Trời ạ, ta không hoa mắt chứ? Vừa mới đi ra khỏi khách sạn đã thấy một lão nhân gầy còm đẩy một chiếc xe bán hàng rong, trên xe còn bày rất nhiều kiếm. Ta vội vàng đi qua xem, có một xe “bảo kiếm”, đúng vậy, bất quá tất cả đều làm bằng gỗ, là đồ chơi lừa tiểu hài tử a.
Lão nhân thấy ta cầm lấy không nỡ buông, cười tủm tỉm nói: “Tiểu cô nương, không mua một thanh?”
“Không cần, ta muốn một thanh kiếm cổ thật sự, tất cả kiếm của ngươi chỉ là đồ chơi cho trẻ con.” Nếu là ta đem loại kiếm này đi tham gia trận đấu, không bị cười chết mới là lạ. Lão nhân cười tủm tỉm nói: “Cô nương, thực ra ta có một thanh kiếm cổ, không biết cô nương có thể trả giá hay không.”
“Thật sự?” Ta vui mừng đứng dậy.
“Ngươi xem.” Lão nhân nói xong lấy ra một cây trâm, ta nhận lấy, nhìn phải nhìn trái, nhìn qua có vẻ giống kiếm nhưng mỏng manh như vậy, lại ngắn như vậy.
Nếu nói là cây trâm, thiết kế thật sự không tốt lắm. Đây là một cây trâm có phần đầu giống đám mây, trên đám mây có một viên đá màu lam, trên một mặt có một viên đá màu đỏ, cả cây trâm màu trắng bạc, dài khoảng 25cm, nếu không phải phía trên có một đám mây trang trí, ta đảm bảo không có ai liên tưởng tới nó là một cây trâm. Một cây trâm dài 25 cm, không biết là do ai thiết kế, ta bội phục hắn.
Ta cười cười nói: “Lão bá, ngươi xác định đây là một thanh kiếm cổ?”
Lão nhân gầy gò cũng cười cười, nhẹ nhàng nhấn một cái trên viên đá kia, cây trâm lập tức dài ra. Ngoại trừ trông có vẻ mảnh mai một chút, so với một thanh kiếm không có gì khác biệt. Ta mở to mắt, uổng công ta tự xưng là cao thủ kiếm thuật Tây Dương, ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra. Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão nhân gầy gò đưa thanh kiếm cho ta, “Cô nương, hiện tại có phải là kiếm hay không?”
“Hiện tại là kiếm, nhưng là mảnh mai như vậy, lại là rỗng ruột (có thể co duỗi đương nhiên là rỗng ruột) có thể dùng hay không?” Ta cần mang đi luận võ, không phải làm trang sức, đương nhiên là phải lo lắng đến mức độ thực dụng.
“Ngươi sờ sờ xem, kiếm sắc bén cỡ nào, hẳn là có thể dùng.” Cái gì kêu hẳn là a, ta vẫn nên tự mình sờ sờ đi.
Ta cầm cây trâm, chậm rãi sờ, như là sờ một vật có sinh mệnh.
“Ai nha”, ta kêu lên một tiếng, trên ngón trỏ chảy ra một giọt máu đỏ tươi. Đáng chết, bị đứt tay, thật đúng là sắc bén, ta phải tìm mua cái vỏ kiếm a.
Giọt máu rơi trên thân kiếm lập tức biến mất, ta nhanh chóng lấy tay sờ lên, không có gì cả. Nhìn lại ngón tay mình, tốt, trên tay vẫn chưa hiện lên vết đứt, vì sao cảm giác đau xót lại rõ ràng như vậy?
“Lão bá, kiếm này không tồi, bao nhiêu tiền?” Vẫn chưa biết có thể dùng hay không, ít nhất là thiết kế độc đáo, ta thích.
Lão nhân gầy gò cầm lại cây trâm, cười nói: “Cái này gọi là tú kiếm, chuôi dùng thạch anh, hàn thiết tạo nên, kiếm mảnh mai mà sắc bén, chém sắt như chém bùn. Xem, ấn vào viên đá màu lam là mở ra, ấn viên đá màu đỏ nó sẽ tự mình thu lại. Nếu ngươi muốn, trả mười triệu ta sẽ bán cho ngươi. Khi không cần, có thể cài trên tóc, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới người dùng, là thứ rất tốt để phòng thân. Mười triệu, không đắt đi.” A? Mười triệu? Nhìn bộ dạng của hắn, ta còn tưởng rằng hắn muốn lừa lấy mười triệu, ta nhanh chóng lấy ra năm mươi ngàn đưa cho hắn, “Không cần trả lại.”