Cực Phẩm Khí Phi

Chương 4: Ác chỉnh (1)

Hôm nay chính là ngày nàng xuất giá. Ở trong phủ, Thượng Quan Thiên Thiên có địa vị ti tiện, cho nên dù là nàng phụng chỉ lập gia đình, trong phủ cũng chỉ tùy ý trang trí một chút, không nhìn ra một tí không khí vui mừng nào.

Giống như hiện tại, người được gọi là phụ thân, Thượng Quan Kiệt Hùng cuối cùng cũng ra mặt.

"Mặc dù, ta không biết vì sao hoàng thượng phải chỉ hôn cho ngươi với Kỳ vương gia, nhưng ngươi thân là nữ nhi của Thượng Quan Kiệt Hùng ta, tuyệt đối không cho phép làm ra những chuyện khiến gia tộc nhục nhã, dù cho Kỳ vương gia bỏ rơi ngươi...ngươi cũng không thể trở lại trong phủ lần nữa." Trong mắt Thượng Quan Kiệt Hùng không có bất kỳ thân tình, giống như người con gái trước mắt này căn bản không phải là nữ nhi của hắn, trong lời nói ngoại trừ lạnh lẽo cùng cảnh cáo thì không còn gì khác.

Thượng Quan Thiên Thiên cúi mặt gật đầu một cái, trên đầu, khăn cưới đã che kín vẻ lạnh lẽo trong mắt của nàng.

Cứ như vậy, Thượng Quan Thiên Thiên trở thành vợ của Long Khải Kỳ.

"Tiểu thư, Vương gia thật đáng giận, dù nói thế nào tiểu thư cũng do hoàng thượng tứ hôn, từ đầu tới cuối Vương Gia rõ ràng đều không xuất hiện, khiến tiểu thư bị mọi người châm chọc cười nhạo." Tinh nhi vốn cho rằng tiểu thư nhà nàng gả đến đây là có thể được hưởng sủng ái, ngờ đâu Kỳ vương gia lại đối xử như thế với tiểu thư.

"Tinh nhi, tháo mấy cái rườm rà trên đầu xuống giùm ta." Đầu bị đè muốn gãy, mũ này thật sự là quá nặng.

"Tiểu thư, Vương Gia đối xử với người như vậy, người cũng không tức giận sao?" Tinh nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, từ từ giúp tiểu thư cởi cái mũ trên đầu ra.

"Không có tức giận, không tức giận. Ta đã mệt mỏi một ngày, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!" Như vậy càng hợp với tâm ý của nàng, chỉ cần nam nhân kia cứ tiếp tục không nhìn nàng như vậy, những ngày nàng ở trong vương phủ có lẽ sẽ tốt hơn một chút, ngày rời đi vương phủ cũng gần hơn.

"Tiểu thư. . . . . ."

"Đi đi."

Xuân Tiêu các

Tên như ý nghĩa, đêm xuân giá trị ngàn vàng, đây là thanh lâu lớn nhất, nổi tiếng nhất Tây Lũng quốc.

"Kỳ, ngươi còn không tính trở về xem vương phi mới cưới của ngươi sao?" Một gian sương phòng được bố trí rất lịch sự tao nhã, mùi đàn hương bay nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, có thể thả lỏng vẻ mặt nghiêm túc.

Áo người nói chuyện mở rộng, lười biếng tựa vào ghế thái phi.

"Hạo, từ lúc nào ngươi lại quan tâm chuyện của ta như vậy?" Người nói chuyện chính là tân lang của ngày hôm nay, Long Khải Kỳ, giờ phút này hắn đang tựa vào một cái ghế thái phi khác uống rượu ngon.

"Ta chỉ sợ vương phi mới cưới của ngươi sẽ cảm thấy khổ sở khi một mình trông phòng mà thôi. Nếu như là ta, ta nhất định sẽ thương yêu nàng thật tốt."

"Vậy ta đưa nàng cho ngươi, thế nào?" Long Khải Kỳ để ly rượu trong tay xuống, nhàn hạ cười nói.

"Khụ khụ, ý tốt của ngươi, ta nhận." Nam tử bị sặc bởi rượu ngon trong tay, "Kỳ, ngươi tính xử lý nàng như thế nào? Lần này hoàng thượng gả nữ nhi của Thượng Quan Kiệt Hùng cho ngươi, mục đích của hắn không đơn giản."

"Hừ" Mang theo vẻ lạnh lẽo cùng vài phần tức giận, ly rượu trong tay vỡ vụn ầm ầm.

Rất nhanh, việc Kỳ vương gia chưa từng xuất hiện trong ngày thành thân, dùng một con gà trống thay mình bái đường thành thân đã trở thành chuyện phiếm được nói khắp phố phường.

"Tiểu thư, Vương gia thật là quá đáng, dùng gà trống thay mình bái đường coi như xong, tối hôm qua là đêm động phòng cũng không có xuất hiện, tiểu thư có thể đi tìm hoàng thượng đòi công đạo, dù nói thế nào, tiểu thư cũng là do hoàng thượng tự mình tứ hôn, tại sao Vương gia có thể đối xử với tiểu thư như vậy." Sáng sớm, trong lòng Tinh nhi liền nghẹn một cỗ tức giận, miệng nhỏ nhắn càng vểnh lên cao.

"Tinh nhi, hiện tại chúng ta đã ở trong vương phủ, có những lời ở trong lòng biết là được, không nên có gì cũng nói ra hết, họa lá từ miệng mà ra, biết không?" Nha đầu này quá đơn thuần, chỉ cần bị người có lòng nghe được, thì Tinh nhi không thể an toàn sống ở đây.

"Dạ, Tinh nhi biết rồi."

"Nô tài tham kiến Vương phi, Vương Gia chờ ở đại sảnh đã lâu, mời Vương phi đến đại sảnh." Từ ngoài cửa, một giọng nói vang lên.

Thiên Thiên lập tức đến trước gương đồng bắt đầu trang điểm, thay trang phục.

Ban đầu, Tinh nhi còn tưởng rằng tiểu thư muốn dùng bộ dạng xinh đẹp nhất đi gặp Vương gia, khiến Vương Gia hối hận vì ngày hôm qua đã không xuất hiện, nhưng ai ngờ. . . . . .

"Tinh nhi, đến lúc đó ngươi không cần lên tiếng, chỉ cần đứng một bên là được." Thiên Thiên hài lòng nhìn hình dáng của mình xong, xoay người khẽ cười nói.

Thiên Thiên đi theo nô tài kia đến đại sảnh, dọc theo con đường này, Thiên Thiên cũng quan sát được vương phủ này.

Trang trí không xa hoa, không hoa lệ, lại trang nghiêm.

Rất nhanh, Thiên Thiên đã đi tới đại sảnh.

Ở đại sảnh, có hai nam tử đang ngồi, một người rất mê hoặc lẳng lơ, làn da như bạch ngọc, khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ tử, ngay cả nữ tử cũng sẽ ghen tỵ với hắn.

Vốn là Thượng Quan Thiên Thiên đã đủ xinh đẹp rồi, không ngờ nam tử này còn đẹp hơn nàng.

Mà một người khác, có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, lông mày gọn gàng, sóng mũi cao, môi mỏng mím chặt, cùng với đôi mắt đen nhánh thỉnh thoảng thoáng qua màu xanh thẫm, trên người hắn có một loại hơi thở mơ hồ tản ra khí lạnh, làm cho người ta e sợ không dám bước đến gần.

Chắc hẳn đây là Long Khải Kỳ rồi.

"Thiếp thân. . . . . . Thiếp thân. . . . . . tham kiến. . . . . . tham kiến Vương gia." Thiên Thiên hành lễ, trong mắt hiện tràn đầy sợ hãi, khiếp đảm, nói chuyện còn đứt quãng, thân thể còn mơ hồ run lên.

Long Khải Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người có gan nhỏ đang hành lễ này, chỉ thấy nữ tử này cúi đầu rủ thấp xuống, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ thấy đỉnh đầu cắm đầy trâm ngọc trai, còn có đôi tay không ngừng xoa nắn vì sợ hãi, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác chán ghét.

"Vương Gia. . . . . . thiếp thân. . . . . ."

"Ngẩng đầu lên, chẳng lẽ ngươi muốn Bổn vương nhìn đầu của ngươi sao?" Long Khải Kỳ cắt đứt âm thanh phát run của Thiên Thiên, mang theo vài phần tức giận nói.

Thiên Thiên khẽ nâng đầu của mình lên, khi nàng cùng Long Khải Kỳ bốn mắt nhìn nhau thì nước mắt Thiên Thiên rất nghe lời chảy xuống. Nhưng thật ra, do nàng âm thầm hung hăng bấm bắp đùi của mình một cái, nước mắt mới chảy xuống, bắp đùi đáng thương a!

"Phụt. . . . . ." Hạo ngồi một bên, không cẩn thận phun nước trà mới uống về phía Thiên Thiên.

"Cút" chỉ nghe tiếng gầm giận dữ của Long Khải Kỳ.

"Hu hu. . . . . . Thiếp thân. . . . . ." Thiên Thiên không hề rời đi, mà là vừa sợ vừa khóc nói, giống như đang định giải thích gì đó.

"Cút"

Thiên Thiên không có lau chùi hết nước trà trên mặt, xoay người, phấn chấn chạy khỏi tầm mắt của Long Khải Kỳ.

Long Khải Kỳ, nếu như ngươi có thể bỏ ta nhanh lên một chút..., ngươi còn có thể chịu ít hành hạ, trên mặt Thiên Thiên lướt qua vẻ giảo hoạt.