Cực Phẩm Khí Phi

Chương 134: Giải độc

Edit: Tiểu Lăng

Beta: becuacon

Lời vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng cùng nhìn về phía bóng dáng đột nhiên xuất hiện.

“Ta có thể cứu hắn!” Thì ra người đó là Ngao Thiên Tường, lúc này mặt hắn mang nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.

Thiên Thiên nhìn nam tử xuất hiện trước mắt, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, nàng luôn cảm thấy quen quen, nhưng nàng lại chắc chắn mình không hề quen hắn, chỉ là đã gặp qua vài lần thôi.

Hầu Quân Lâm nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, hắn có ấn tượng, người này là Đại hoàng tử Thương Lang quốc, nghe nói hắn ẩn cư chốn đào nguyên đã lâu, song chẳng hiểu sao gần đây lại trở về Thương Lang quốc, cũng tham gia các yến hội, không ngờ cả thọ yến của quân chủ Thủy Nguyệt quốc lần này hắn cũng tham gia, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?

Mà Mặc – người từ đầu đến cuối chưa hề nhìn Ngao Thiên Tường một cái, đứng bên cạnh, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, không thấy ánh mắt của hắn đang nhìn đi đâu, cũng không ai đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?

Đối với phản ứng của họ, hắn chỉ mỉm cười, sau đó lấy một bình sứ trắng từ trong ngực ra, đang định để Mộ Dung Hàn uống dược lỏng trong đó thì liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của Thiên Thiên.

“Thực Tâm là độc dược đã sớm mất tăm tích trên đời, ngay cả Quỷ Y Tử chưa chắc đã có thể bào chế ra giải dược, Ngao hoàng tử lại có giải dược của Thực Tâm, rất trùng hợp phải không?” Thiên Thiên vứt bỏ cảm giác quen thuộc mà đại não truyền đến cho nàng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bình sứ trong tay Ngao Thiên Tường.

Dù Ngao Thiên Tường cho nàng một cảm giác quen thuộc, nhưng nàng lại có thể cảm thấy rõ ràng rằng Ngao Thiên Tường không hề đơn giản giống như vẻ ngoài.

Ngao Thiên Tường cũng không dừng động tác trong tay lại, chỉ khẽ mỉm cười: “Trên đời sẽ luôn có chuyện trùng hợp như thế, ngươi tin không?”

Thiên Thiên thật sự muốn tiến lên ngăn cản động tác của Ngao Thiên Tường, nhưng nàng lại chớp mắt nghĩ, nếu ngay cả nàng và Mặc đều không thể tìm được giải dược của Thực Tâm trong một canh giờ, vậy không bằng để Ngao Thiên Tường thử một lần, mặc kệ mục đích của hắn là gì, giờ quan trọng là phải giải độc cho Hàn.

Sau khi uống dược lỏng, sắc mặt vốn trắng bệch của Mộ Dung Hàn dần dần tốt hơn, từ từ hồng hào lên, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.

“Độc trên người hắn đã giải, ta đây cũng nên về thôi.” Ngao Thiên Tường rất hài lòng nhìn sắc mặt hồng hào của Mộ Dung Hàn, xoay người nhẹ giọng cười nói.

“Ngao hoàng tử từng chán ghét thế tục trên thế gian, càng chán ghét lục đục chốn hoàng cung, cuộc sống ngươi lừa ta gạt nên mới chọn rời khỏi hết thảy tại nơi đây, ẩn nấp nơi thế ngoại đào nguyên (chốn yên vui), sao lại trở về cuộc sống chán ghét trước kia? Thậm chí còn tham gia thọ yến của quân chủ Thủy Nguyệt quốc?” Hầu Quân Lâm mở miệng, nhàn nhạt hỏi.

Trong đầu Thiên Thiên, không ngừng lặp lại những lời Hầu Quân Lâm vừa nói, nếu Ngao Thiên Tường thật sự giống như lời Hầu Quân Lâm nói, vậy mục đích hắn xuất hiện ở đây lúc này là gì?

“Hầu trang chủ nói đùa, đó chỉ là lời đồn mà thôi, bổn hoàng tử chưa bao giờ chán ghét cuộc sống nơi hoàng cung, cũng chưa hề rời khỏi hoàng cung. Chỉ là ngày trước ít quan tâm đến quốc sự, giờ bệ hạ tuổi đã cao, thân là Đại hoàng tử, ta đương nhiên phải quan tâm đến quốc sự, không như Nhị hoàng tử, có thể tiêu dao như vậy, không hề quan tâm đến bệnh của phụ hoàng.” Ngao Thiên Tường vừa nói chuyện, vừa nhìn thoáng qua Mặc đang bình tĩnh đứng bên cạnh Thiên Thiên, rồi liếc nhìn Mộ Dung Hàn trên giường êm, sau đó mỉm cười rời khỏi phòng.

Hầu Quân Lâm bình tĩnh nhìn Ngao Thiên Tường, rồi lại nhìn Mặc bên kia và cả Mộ Dung Hàn, lời vừa rồi của Ngao Thiên Tường là nói cho Mặc hay Mộ Dung Hàn nghe đây?

“Mặc, ngươi đi xem độc trên người Hàn đã giải chưa?” Nàng không muốn nghĩ sâu thêm về Ngao Thiên Tường vừa mới rời đi và lời hắn vừa lưu lại, bởi nàng và hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa.

Lúc Ngao Thiên Tường rời đi, Mặc nhíu chặt lông mày của mình, đến khi nghe được tiếng của Thiên Thiên, hắn mới từ từ giãn mày ra, bắt mạch cho Mộ Dung Hàn.

“Ừ, mạch tượng thong thả hơn, trong cơ thể Hàn đã không còn độc tố Thực Tâm nữa, hẳn ngày mai Hàn sẽ tỉnh lại.” Mặc nhẹ nhàng nói, lo lắng lúc trước cũng bị quét sạch.

“Tốt, độc giải được là tốt rồi.” Bất kể vì sao mà Ngao Thiên Tường lại có giải dược của Thực Tâm, chỉ cần hắn không làm gì bất lợi với nàng, nàng cũng sẽ không làm địch với hắn, ngược lại, nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.

“Đúng rồi, có tìm được Tinh nhi và Như Huyên trong cung không?” Suýt nữa quên mục đích chủ yếu tới Thủy Nguyệt quốc lần này, Thiên Thiên mở miệng hỏi lần nữa.

“Có, hai nàng ấy đã về rồi, ta đã để các nàng ấy đi nghỉ trước.” Hầu Quân Lâm thu hồi nghi vấn lúc trước, mở miệng cười nói.

“Vậy là tốt rồi.”

“Thiên Thiên, là ta mang hai nàng ấy về đấy, nàng chuẩn bị thưởng gì cho ta đi chứ!” Hầu Quân Lâm cong môi vừa cười vừa nói.

“Vậy ngươi muốn được thưởng gì?” Thiên Thiên hỏi ngược lại.

“Ha ha, ngày mai chúng ta cùng đi dạo chơi Thủy Nguyệt quốc này được không?” Vẻ mặt Hầu Quân Lâm đong đầy mong đợi nhìn nữ tử trước mắt, thật ra hắn càng muốn nói, ngày mai chỉ mình hai chúng ta đi dạo phố được không? Nhưng hắn sợ Thiên Thiên sẽ từ chối, sau này lại không có lý do để đứng bên người nàng nữa.

Thiên Thiên buồn cười nhìn Hầu Quân Lâm với vẻ mặt tràn đầy chờ mong, đương nhiên nàng biết rõ ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng quả thật nàng không có cách nào cho hắn, đối với hắn, nàng chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, nếu có cũng chỉ là tình cảm giữa bằng hữu với nhau.

“Được.”

“Thật sao?” Dường như Hầu Quân Lâm không thể tin nổi, muốn được xác nhận lần nữa.

“Ngươi hoàn toàn có thể cho là mình nghe nhầm.”

“Được, vậy quyết định như thế đi.” Hầu Quân Lâm vui vẻ cười nói.

“Ừ, các ngươi đi nghỉ trước đi!” Thiên Thiên nhàn nhạt nói.

Hầu Quân Lâm hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mặt đầy ý cười tiêu sái ra khỏi phòng, hắn đã bắt đầu nghĩ ngày mai mình nên sắp xếp buổi ước hội (hẹn hò) như thế nào rồi.

“Tối nay chủ tử cần đổi một phòng khác không?” Vẫn luôn tỉnh táo ở bên cạnh, Mặc nhìn Hàn đang nằm trên giường êm, mở miệng hỏi.

“Không cần. Mặc, ngươi đi nghỉ trước đi! Giao nơi này cho ta!” Thiên Thiên lắc đầu cười, nói.

“Vâng.” Mặc nhấc chân bước chậm ra khỏi phòng, nhưng hắn cũng chưa trở về sương phòng của mình, mà thi triển khinh công rời khỏi khách điếm.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Thiên Thiên và Mộ Dung đang nằm trên giường êm. Thiên Thiên nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh ở hoàng cung, không thể ngờ Thượng Quan Kiệt Hùng lại dám thừa cơ phóng ám khí với nàng, lúc đó nàng chỉ một lòng muốn đẩy lùi những kẻ áo đen, không ngờ Thượng Quan Kiệt Hùng lại dùng ám chiêu, lúc Long Khải Kỳ lớn tiếng nhắc nàng, nàng đã không kịp né rồi.

Đúng lúc đó, Hàn xuất hiện chắn mũi tên này cho nàng. Không phải nàng đa nghi, nếu như Hàn vẫn luôn đứng ở một nơi bí mật gần đó, sao lúc những kẻ áo đen xuất hiện, hắn cũng không xuất hiện luôn? Hơn nữa, sao Ngao Thiên Tường lại trùng hợp có giải dược của Thực Tâm? Tất cả, rốt cuộc là đã được sắp xếp tốt từ trước hay thật sự chỉ là trùng hợp?

Hàn, hy vọng việc này không liên quan gì đến ngươi! Thiên Thiên nghĩ thầm.

Sắc trắng bạc dần xuất hiện trên nền trời, vầng trăng non cong cong cũng lặng lẽ trốn vào tầng mây, nắng sớm bao phủ khắp nơi.

Mộ Dung Hàn nằm trên giường êm cũng dần dần tỉnh lại. Khi hắn nhìn thấy Thiên Thiên ngồi trên ghế tròn chống đầu mà ngủ, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, đồng thời cũng hơi đau xót, nhẹ chân xuống giường, đi đến bên người Thiên Thiên, ôm ngang người nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường êm.

Những động tác này linh hoạt nhẹ nhàng, hắn không đành lòng đánh thức nàng. Nhìn dung mạo quen thuộc ấy, lại nghĩ tới những kẻ áo đen tối qua kia, sắc mặt hắn tối sầm lại, không ngờ người nọ lại dám ra tay với nàng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.

Cúi đầu nhìn Thiên Thiên đang ngủ say, hơi thở rét lạnh hiện lên dưới đáy mắt của Mộ Dung Hàn rất nhanh đã tản đi, thay vào đó là dịu dàng. Lúc đầu ngón tay hắn sắp chạm vào đôi má kia, một tiếng “phịch” đã ngăn lại động tác tiếp theo của hắn, mà nàng vốn đang ngủ say cũng bị tiếng động này đánh thức.