Chương 95: Phát cuồng ma thần
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
... Đặng Dịch nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu tự mình xuất thủ thì lập tức nhếch mép cười một cái.... Sau đó quay đầu sang phải đối với hư không nhàn nhạt nói: “Lần này thì đừng có cản ta..!!” Nói xong, Đặng Dịch không nghĩ nhiều, lập tức giơ lên ngón tay chỏ, chỉ về phía Lăng Tiêu Tiêu đang lao tới: “One-Hit Die – Thiên Quang Cầu” Ngay lập tức, trên đầu ngón tay của Đặng Dịch xuất hiện một quả cầu nhỏ màu xanh lam trông vô cùng đẹp mắt..... Lăng Tiêu Tiêu thấy vậy cũng không hề đểu ý mà vẫn tiếp tục gia tăng tốc độ, thu hẹp khoảng cách.... Đặng Dịch nhìn Lăng Tiêu Tiêu khinh thường Thiên Quang Câu của bản thân nhì không nhìn được nhếch mép lên, cười vô cùng quỷ dị..... Lăng Tiêu Tiêu từ xa nhìn thấy nụ cười này của Đặng Dịch thì thầm hô khổng ổn, lập tức muốn giảm tốc độ tránh né nhưng đã không kịp... Chỉ thấy Thiên Quang Cầu rời khỏi tay của Đặng Dịch, lao về phía Lăng Tiêu Tiêu một cách vô cùng nhanh chóng!! Kèm theo đó chính là thanh Phi Kiếm của Đặng Dịch... Tốc độ của Thiên Quang Cầu và Phi Kiếm thực sự quá mức nhanh cho nên khi mà Lăng Tiêu Tiêu còn không kịp phản ứng lại đã bị thanh phi kiếm của Đặng Dịch đam xuyên qua lồng ngực.... Đặng Dịch không có Thiên Quang Cầu để giết luôn Lăng Tiêu Tiêu cũng là có lý do... Huyết Dịch và Linh Nguyên của một Võ Đế Cường giả mà không hấp thu thì có khác gì một kẻ ngu không??? Tất nhiên là não Đặng Dịch có vết nhăn, không thể nào bỏ qua được.... Cho nên hắn mới dùng Thiên Quang Cầu làm vật dẫn để tăng thêm tốc độ của thanh Phi Kiếm mà thôi.... Lăng Tiêu Tiêu nhìn thanh kiếm quỷ dị, có hình thù kì quái đang cắm vào ngực mình thì ánh mắt trở nên vô cùng lăng lệ, bỏ qua tất cả đau đớn, giơ tay lên muốn năm lấy thanh Phi Kiếm đó, ngoài miệng thì điên cuồng hét lên: “Của ta!!! Của ta!!! Của ta!!!” Đặng Dịch thấy hành động này của Lăng Tiêu Tiêu thì ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lập tức dừng lại động tác định làm và đứng xem trò vui.... Thanh Phi Kiếm này không phải là một thanh Phi Kiếm bình thường... Mà nó có tên là 'Sát Thiên Kiếm'. Thanh Đồ Thiên Kiếm này cũng là do Đặng Dịch kiếm được ở trong Trữ Vật Giới chỉ của Hư Vô Tiên Đế.... Ban đầu chỉ là một thanh Tiên Khí tàn phá mà thôi... Nhưng khi xem thuộc tính của nó thì Đặng Dịch lập tức ưng luôn... Không suy nhiềm mà sử dụng ngay 300.000 Cực Phẩm Điểm để chữa trị!!! *Vật Phẩm : Sát Thiên Kiếm. *Phẩm Chất : Trung Phẩm Tiên Khí ( Có thể thăng cấp) *Miêu tả : Sát Thiên Kiếm là thanh kiếm được tao thành từ trong chiến trường của Ma, Tiên, Yêu, Thần....., do Huyết Dịch, Xương Cốt, Thần Hồn, Sức Mạnh..... Của những kẻ đã ngã xuống. Sau quá trình hàng nghìn vạn năm đã được rèn đúc một cách tự nhiên và vô cùng kinh khủng. Đây là một món quà của Tạo Hóa.... Đặc Điểm : Sát Thiên Kiếm có khả năng hút đi toàn bộ Huyết Dịch là Linh Lực của kẻ thù, tích tụ vào trong Ấn Ký trên thân kiếm,..... Kẻ nào không phải chủ nhân của kiếm nếu như muốn động vào chắc chắn sẽ bị phản phệ và rút đi toàn bộ sức sống!!!. Đặng Dịch vừa nghĩ đến đó thì ánh mắt lại càng mong chờ nhìn về phía Lăng Tiêu Tiêu... Quả đúng như mong đợi... Khi mà Lăng Tiêu Tiêu vừa nắm được phần đuôi của nó thì ngay lập tức một lực hút vô cùng kinh khủng truyền đến Lăng Tiêu Tiêu.... Hắn cảm nhận được từng đoàn huyết dịch của bản thân giống như đang bị một ai đó cầm vói hút ra vậy, toàn bộ Linh Lực cũng vậy.... Toàn bộ đều bị thanh Sát Thiên Kiếm của Đặng Dịch hút sạch sẽ... Chỉ trong giây lát mà thôi, Lăng Tiêu Tiêu đã trở thành một cái xác khô ngã bịch xuống đất.... Nhưng chưa kết thúc ở đó, Đặng Dịch lập tức vận động Hư Vô Lực, trong không trung tạo thành một bàn tay vô hình vồ về phía Lăng Tiêu Tiêu bắt Linh Hồn của hắn.... Không nhiều lời, Đặng Dịch lập tức thôn phệ toàn bộ lực lượng linh hồn của Lăng Tiêu Tiêu, đạt lấy ký ức của hắn.... “Ting” “Chúc mừng ký chủ Thôn Phệ thành công “Lăng Tiêu Tiêu Linh Hồn” đạt được 1% Tu Vi.” “Ting” “Sát Thiên Kiếm thăng cấp lên 'Thương Phẩm Tiên Khí“.. Giải phóng Kiếm Hồn” “Ting” “Chúc mừng ký chủ làm nhiệm vụ thất bại . Khấu trừ 1.000.000 Cực Phẩm Điểm.” Đặng Dịch vừa nghe đến đó thì ngây ngẩn cả người? Thất bại? Tại sao lại thất bại???.... Ngay khi mà Đặng Dịch muốn hỏi cho ra nhẽ thì đột nhiên bầu trời trở nên đen kịt lại, mây đen che trời, sấm chớp giật đùng đùng.... .... Một nơi nào đó.... Chỉ thấy một lão già đang ngồi xếp bằng nhắm mắt thì đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày lại lẩm bẩm: “Hắn thoát rồi sao?” ... Trong một Đô Thị phồn hoa tại Địa Cầu... . Một tên ăn mặc khá giống mấy tên Thần Côn cũng đột nhiên biếc sắc, dừng lại việc đang làm, nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: “Thoát rồi....?” ... Tại một ngôi chùa cổ xưa, uy nga tráng lệ.... Một vị sư phụ đang ngồi trong phòng tụng kinh cũng lập tức ngừng lại, thở dài một hơi: “A di đà phật...” ... Đặng Dịch đứng quan sát một cảnh này thì ngẩn cả người.... Đây là chuyện gì nha. Không phải do hắn đã Thôn Phệ linh hồn của người khác mà dẫn đến trời phạt chứ???? Ngay lập tức một tiếng cười vang dội bầu trời, rung động đại địa đã lập tức chứng tở điều Đặng Dịch nghĩ là không đúng... Sau tiếng cười kinh thiên này, giữa bầu trời dần dần hiện ra một bóng đen trông khá là quỷ dị... Khi mà mọi người còn đang ngẩn ra, thì đột nhiên bóng đen này hét lên: “Ah!!!!! Nghìn vạn năm!!! Hàng nghìn vạn năm!! Cuối cùng ta cũng đã được giải thoát!! Ha ha ha!!!!!” Đặng Dịch nghe vậy thì hơi hơi nhíu mày lại, sử dụng Thiên Nhãn để quan sát hệ thống.... *Đối Tượng : Phát Cuồng Ma Thần (Thần Hồn) – Tên Thật : Ma Chiến Tiên *Tu vi : ??? *Chiến lực : ??? *Thông tin : Phát Cuồng Ma Thần, là một Ma Thần Điên cuồng nhất của Ma Tộc. Chính hắn là người đã khởi xướng ra chiến tranh Thập Giới, diễn ra trong hàng nghìn năm, vô số cường giả đã ngã xuống... Đế cuối cùng. Khi mà cuộc chiến đã quá khốc liệt ai ai cũng chán nản và mệt mỏi thì Thập Giới, kể cả Ma tộc cũng đã chung tay chống lại hắn... Mười người đứng đầu Thập Giới đã chung sức... Phong ấn thần hồn tên Phát Cuồng này lại Chiến trường... Và sau hàng nghìn vạn năm, Thần Hồn Phát Cuồng Yêu Ma trở thanh một nguyên liệu chung của Sát Thiên Kiếm. Do sức mạnh của Phát Cuồng Ma Thần quả mạnh nên đã trở thanh một phần của Sát Thiên Kiếm – Kiếm Hồn. Đặng Dịch nhìn xong thì cười khổ, cái hệ thống chết tiệt này... Đang yên đang lành tự nhiên lại đi giải phóng một tên đại ma thần như thế chứ.......