Cực Phẩm Hệ Thống

Chương 83: Ngâm thuốc

...

Vừa vào trong thùng nước, Trấn Thiên ngồi xếp bằng xuống để nước thuốc vừa đúng ngập đến cổ mình, chỉ để lộ ra phần đầu....lập tức có một dòng khí ôn hòa lưu chuyển khắp cả thân thể khiến cho hắn không nhịn được thoải mái thở nhẹ một tiếng....

Nhưng ngay sau đó, một cảm giác tê tê, nhói nhói truyền đi khắp toàn bộ cơ thể khiến cho Trấn Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.....

Lại ngâm thêm một lúc nữa....... Trấn Thiên cảm giác cơ thể mình giống như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm vào cơ thể, rồi có lúc lại giống như bị hàng ti tỷ con kiến lửa cắn khắp người vậy...... Cảm giác đau đớn, khó chịu đến tận cùng đang dằn vặt Trấn Thiên khiến hắn không nhịn được có ý định muốn nhảy ra ngoài....

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trấn Thiên mới cắn răng chịu đựng, cố gắng gồng mình chống cự cái cảm giác khó chịu này một tiếng đồng hồ thì Trấn Thiên lập tức cảm nhận cơ thể mình giống như càng ngày ngày càng thích nghi được , không còn đau đớn như lúc ban đầu nữa.... Cảm nhận được điều này, Trấn Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây chính là biểu hiện mà mỗi lần hắn ngâm dược luyện thể đều cảm nhận được.... Cứ ngâm đến khi nào sự đâu đớn dần dần qua đi, đến lúc mà không còn cảm nhận được gì nữa thì lúc đấy là thuốc đã hết tác dụng... Có thể rời thùng.....

Trấn Thân không biết lúc này hắn đã đạt tới cảnh giới nào nhưng mà hắn có thể cảm nhận được làn da của bản thân đã khác xưa..... Nghĩ đến đây, Trấn Thiên lập tức thở phào ra một hơi... Hắn còn lo rằng nếu lập tức thêm 5/10 số lượng dược liệu cũ thì sẽ xảy ra gì đó nguy hiểm... Nhưng thật không ngờ lại đơn giản và dễ dàng như vậy....

Nhưng ngay sau đó, Trấn Thiên lập tức biết mình sau rồi, sai một cách thái quá!!!! Hắn lập tức cảm nhận được cái cảm giác bị kim châm và bị kiến lửa đốt đã hoàn toàn biết mất nhưng thay vào đó hắn cảm thấy da mình giống như bị nhưng con dao sắc bén cắt qua từng tí từng tí một...

Cái cảm giác bị xẻ thịt này Trấn Thiên hắn không hề thích một chút nào!!!!

Lại một tiếng đồng hồ qua đi nhưng cái cảm giác bị khứa da khứa thịt như này vẫn không hề mất đi. Không chỉ vậy mà cái cảm giác như bị hàng ngàn cây kim châm đâm vào người lại xuất hiện trở lại, thay nhau dằn vặt hắn khiến cho Trấn Thiên cảm giác sống giở chết giở!!!

Ba tiếng đồng hồ qua đi, Trấn Thiên lúc này thực sự cảm thấy mình càng ngày càng không thể nào chịu đựng được nữa!!! Cũng may là lúc nãy Đặng Dịch đã bảo Huyết Vương lấy ra một ít máu rồi sử dụng hệ thống giúp hắn thôn phệ 1/10 Huyết Mạch của Huyết Tộc để lấy khả năng tự tái tạo nên Trấn Thiên mới có thể chống cự đến giờ phút này....

Nhưng mà dù sao Trấn Thiên cũng không phải là một Huyết Tộc chân chính, không có được 10/10 Huyết Tộc Huyết Mạch nên cái việc tự lành vết thương không thể nào so sánh được với Huyết Vương hay các Huyết Nô!!! Cái gì cũng có giới hạn của nó!! Lúc này đây cái Kỹ Năng Tự Lành của Huyết Tốc cũng không thể nào giúp được Trấn Thiên giảm đi cơn đau đớn!!!!

Cố gắng chịu đựng cảm giác kinh khủng này thêm một tiếng đồng.... Lực lượng của dược liệu cứ tan phá làn da của Trấn Thiên thì lại có một luồng lực lượng khác xuông vào bồi bổ, chữa trị cho da của hắn.... Quá trình cứ thể lập đi lập lại.... Phá đi rồi sửa lại... ... Mặc dù có luồng linh lực của dược liệu bồi bổ cộng thêm một chút tác dụng của 1/10 Huyết Mạch Huyết Tộc nên thân thể của hắn khi ngân dưới nước bị tàn phá rất nhanh mà hồi lại cũng nhanh.... Nhưng mà lúc này đây, Trấn Thiên không thể này chịu đựng được nữa, hắn thực sự quá đau đớn và quá mệt mỏi do mất khá nhiều máu!!!! Hắn muốn thoát ra khỏi cái thùng này!!!

Lấy hết sức lực của bản thân... Trấn Thiên lập tức cố gắng tỳ tay vào vành thùng.... cố gắng chống đỡ cơ thể mình đứng dậy.... Nhưng do lúc này hắn đã mất quá nhiêu máu nên cở thể trở nên yếu vô cùng... Không thể nào chống đỡ được cơ thể khiến cho Trấn Thiên vừa mới đứng dậy lập tức trượt tay, ngã xuống dập đầu vào vành thùng, ngất đi....

....

Sáng sớm hôm sau, Hắc Hắc Điểm đại sảnh....

Lúc này trong Hắc Hắc Điểm đại sảnh tấp nập vô cùng, mọi người đều ra ra vào vào, đi đi lại lại.... Có thể thấy được sinh ý của Hắc Hắc Điếm khá là tốt....

Tại một góc của Hắc Hắc Điếm khu Thượng Đẳng, lúc này nhóm người Mộ Dung Ý Nhi đang ngồi đó chuẩn bị đồ rồi rời đi... Về Thiên Linh học viện.....

Mộ Dung Ý Nhi đứng đó nói chuyện với Tiểu Hà vô cùng vui vẻ, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng nhìn về phía Hạ Đẳng khu, chờ xem Trấn Thiên lúc nào thì đi ra.... Mặc dù nàng với Trấn Thiên cũng chỉ là bèo nước gặp nhau... Nhưng mà Trấn Thiên làm cho nàng không nhịn được liên tưởng đến người đã cứu mình khỏi con Thất Cấp Yêu Thú, không nhịn được nghĩ tới một đòn khủng bố kia....

Nàng có cảm nhận rằng, hai người này chắc chắn có một mối quan hệ nào đó... Cho nên nàng đối với Trấn Thiên cũng khá là quan tâm. Chứ không thì làm sao nàng có thể tự nhiên để ý đến một người không quen không biết cơ chứ????

Những hành động này của Mộ Dung Ý Nhi làm sao có thể thoát được ra khỏi mắt của Tiêu Lân? Thân là một người theo đuổi Mộ Dung Ý Nhi nhưng thật không ngờ hắn lại để lại ấn tượng không tốt trước mắt nàng chỉ vì cái tính kiêu ngạo, nống giận tức thời của mình.... Hắn nghĩ toàn bộ sự việc này đều là do Trấn Thiên gây ra!! Nếu như một tên hạ đẳng như Trấn Thiên mà lễ phép, ngoan ngoãn đối với hắn thì làm gì có chuyện nhưu hôm qua xảy ra cơ chứ!!!

...

Đứng chờ một lúc lâu, làm xong thể tất cả chuẩn bị mà vẫn không thấy Trấn Thiên đi ra từ khu Hạ Đẳng, mấy người Mộ Dung Ý Nhi cũng lập tức suốt ruột lên....

Tiêu Lân cũng nhân cơ hội này, khó chịu nói:

“Đúng là dân quèn hạ đẳng, không có chút phép tắc ý tứ này cả!!!”

Đối với lời đá kích, nói xấu này của Tiêu Lân thì Mộ Dung Ý Nhi cũng không thèm để ý đến hắn, suy nghĩ một chút. Nàng lập tức gọi lại tên tiểu nhị hôm qua...

“Khách quan, không biết người có yêu cầu gì?” - Tên tiểu nhị kia lập tức chạy tới, tươi cười đối với nhóm người Mộ Dung Ý Nhi nói...

Mộ Dung Ý Nhi lập tức lấy ra từ trong người 1 Vàng, đưa cho tên tiểu nhị kia rồi nói:

“Ngươi chắc là nhớ chúng ta phải không??? Người hôm qua ở phòng nào.. Ngươi hãy đến báo rằng là hắn mau chóng dậy, chúng ta cần chuẩn bị xuất phát đi Thiên Linh Học Viện....”

Tên tiểu nhị kia tiếp nhận đồng vàng từ tay của Mộ Dung Ý Nhi thì lập tức gật đầu lia lịa rồi chạy một mạch về phía phòng của Trấn Thiên....

...

Lại đợi thêm một chút nữa, Mộ Dung Ý Nhi lập tức thấy tên tiểu nhị kia quay lại, nhưng lại không hề thấy Trấn Thiên đâu nên lập tức nhíu mày nói:

“Người kia đâu??”

“Khách quan, điều này... Tiểu nhân gọi cửa mãi nhưng lại không thấy có ai trả lời.... Mà bổn điếm có quy định không thể tùy tiện vào phòng của khách nhân... Cho nên tiểu nhân không dám xông vào....” - Tên tiểu nhị kia gãi gãi đầu, khó khăn nói....

Mộ Dung Ý Nhi nghe vậy lập tức cau mày, suy nghĩ một chút lập tức bước chân, đi về phía Hạ Đẳng khu....

Nhóm người đệ tử của Thiên Linh thấy vậy thì ngẩn người, Tiểu Hả lập tức tiến lên phía trước lo lắng nói:

“Ý Nhi tỷ, không được.... Người không thể vào trong Hạ Đẳng khu!!! Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì tỷ sẽ mất hết thanh danh!!!”

Mộ Dung Ý Nhi nghe vậy lập tức bước chân có chút cứng nhắc, do dự xem có nên bước tiếp hay không....

“Ý Nhi muội.... Muội nên để ý đến tất cả mọi người đang nhìn muội đấy... Và nên nhớ muội đang mặc đồng phục của Thiên Linh học viện... Không thể nào hạ thấp bản thân được.!!” - Đúng lúc này, Tiêu Lân cũng tiến lên, đối với Mộ Dung Ý Nhi nói...

Trong lời nói của hắn có chút khó chịu, cái tên kia có cái quái gì mà Mộ Dung Ý Nhi lại sẵn sàng nông nổi xông vào trong Hạ Đẳng khu chứ??? Cũng chính bởi điều này mà sát ý của hắn đối với Trấn Thiên càng ngày càng nhiều hơn.....

Mộ Dung Ý Nhi nghe xong lời này của Tiêu Lân, rồi lại nghe mọi người can lại thì lập tức dừng bước, nhìn mọi người trong quán đều ánh mắt lạ thường nhìn bản thân thì thở dài một hơi.... Lúc này nàng khá là lưỡng lự.... Nếu như nàng tiến vào trong gọi Trấn Thiên thì chỉ e rằng cả hỗn loạn khu sẽ đồn ầm lên là đệ tử của Thiên Linh Học Viện lại ở trong một Hạ Đẳng khu.... Khi đó thì chính bản thân nàng sẽ là người gánh chịu hậu quả đầu tiên, sau đó sẽ lại mọi người xung quanh và quán Hắc Hắc Điếm này.... Nhưng nếu không tiến vào thì nàng sẽ không thể nào gặp lại người mà đã cứu nàng được.... Với lại nàng cũng đã nhận của người ta một liên Thượng Phẩm Linh Thạch rồi... Không thể cứ thế mà đi!!!

“Ô hô hô, gì đây gì đây..... Thật không ngờ nha, chúng ta lại gặp nhau rồi... Mộ Dung tiểu thư.....”

Đúng lúc này một gióng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ vang từ phía ngoài cửa vào khiến cho Mộ Dung Ý Nhi lập tức biến sắc, cau mày nhìn về phía cửa ra vào của Hắc Hắc Điếm....

P/s : Hôm nay chỉ có một chương thôi. Sr mọi người.

★ ★ 

ღCủ Hành Thần Bíღ - Team Đang Bí Ý Tưởng-

ღTks Allღ

22✫ 9✫ 2016