Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, thấy trong tay nàng đúng là quyển sách ngày trước bản thân khi đến thế giới này họa bức hình Tiêu tiểu thư, vốn bị Tiêu ngọc sương lấy đi, sau lạc vào trong tay Đại tiểu thư.
Nàng như thế nào đột nhiên hỏi vậy? chẳng lẽ là Tiêu Ngọc Sương Nha đầu nói cho nàng biết? lâm Vãn Vinh đối với tiêu Ngọc Suơng rất tin tưởng. Nha đầu này so với tỷ tỷ của nàng nhu thuận hơn, nên không thể là nàng lộ ra.
Thật kỳ quái, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, nàng thế nào lại biết ta có quan hệ với cuốn sách đó.
Hắn cùng với đại tiểu thư vốn không có nhiều hảo cảm cho lắm, suy nghĩ cũng khác nhau thường tranh chấp. Nếu đại tiểu thư biết chính hắn bán tranh của nàng để kiếm năm ngàn lượng bạc, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Lâm Vãn Vinh nhận cuốn sách vẽ mặt tỉnh như không nói loạn lên:
- Đây là cái gì? Chà, không phải là bức họa đại tiểu thư sao. Không đúng, bức họa này đại thiểu thư thật đẹp? Chả lẽ không phải đại tiểu thư khi truởng thành sao? Khà khà, không nghĩ tới giờ lại đẹp mắt như thế.
Tiêu ngọc Nhược nhìn hắn diễn tuồng, thầm nghĩ, ngươi xem ta như con nít à. Ngươi có bút pháp độc đáo, có mấy ai so sánh được? Ngươi lại luôn ngụy trang, hoàn toàn không thành thật.
Nàng mỉm cười nói:
- Không biết tiểu tặc nào vẽ bức họa này, học của thiên hạ trò thị phi, vẽ sách phỉ báng ta, nếu để ta biết, sẽ không tha cho hắn.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Đúng, đúng, không thể dễ dàng tha hắn.
Hai người đều là trong lòng có quỷ, trong lúc nói chuyện thể hiện khí thế, đều làm bộ không biết, nhất thời không khí có phần quỷ dị mờ ám.
Đại tiểu thư cười nói:
- Nghe nói tiếu sách này. Bán mười lượng bạc một quyển, hắn lấy ta làm mẫu, ta sẽ thu của hắn tám lượng bạc mỗi quyển, kể ra cũng không qua đáng. Ngàn vạn lần đừng để ta tìm đựoc, nếu không ta nhất định bắt tiểu tặc này phải nôn bạc ra.
Trời ơi, tiểu thư này tìm người điều tra, chắc sớm có mưu đồ. Bây giờ rõ ràng là chỉ mèo mắng chó. Mẹ nó, lão tử không thể thừa nhận. Lâm vãn vinh cười mà không cười nói:
- Đại tiểu tư vốn nhiều bạc, cái thứ này cũng không phải một hai vạn lượng, sao có thể để trong mắt. Hơn nữa, nội y sinh ý, hương thủy sinh ý mà khai trương, còn không kiếm được nhiều hơn bù đắp tổn thất sao.
Hắn nói lời này có ý tứ, ngươi có khảo tra việc này. Hắn cho nàng nội y, nàng thu hoạch so với tiểu sách không biết nhiều hơn bao nhiêu.
Đại tiểu thư ngưng thần cười, nàng cùng ác nhân này giao phong nhiều ngày. Hôm nay cũng là lần đầu đắc thắng. Trong lòng tự nhiên sướng khoái, thấy hắn sắc mặt khó chịu, nàng trong lòng càng cào hứng, trên mặt ửng hồng, tâm thần có chút hưng phấn nhìn hắn nói:
- Lâm Tam, nói thật ra, tiểu sách này cũng có khác biệt, ta chưa thấy qua. Ta còn muốn gặp tỉểu tặc nghĩ ra chủ ý này nhiều hơn nữa.
Lâm vãn vinh cắn răng nói:
- Sẽ có một ngày như vậy. Hắn có lẽ cũng muốn gặp người.
Đại tiểu thư rốt cuộc nhịn không nổi, trước là cuời duyên đứng lên, sau đó thân thể rung động vì nụ cười. Nàng trong lòng sướng khoái vô cùng,thấm nghĩ: "Gọi người là ác nhân đã khi dễ ta, để ta cho ngươi mất đi vài tấc, cho ngươi biết ta cũng không phải dễ trêu đâu."
Cũng không biết sao, đối với Lâm Tam nàng ngày càng hận, đôi khí nằm mơ thấy hắn đều nghiến răng, mỗi ngày cùng hắn đấu võ mồm, mới có thể thư thả, quả là quái sự.
Thấy Lâm Tam thần sắc ương bướng, Tiêu Ngọc Nhược khóe miệng nở một nụ cười câu hồn, từ trong người lấy ra một bộ y phục nói:
- Cái này, trả cho ngươi.
Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi:
- Cái gì vậy?
Cẩn thận nhìn thoáng qua, vốn ngày đó hắn để cho Tiêu Ngọc Nhược giặt bộ quần áo, sau đó nàng mang đi, không nghĩ tới nàng nhớ kỹ việc này.
"Cám ơn." Lâm vãn vinh vâng một tiếng, thu vào trong tay rồi nhìn thoáng qua, nhíu mày một cái nói:
- Đại tiểu thư, nha hoàn của ngươi có chút lười biếng.
Tiêu Ngọc Nhược kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Người xem, bộ quần áo này mấy chỗ đều không có sạch sẽ, không phải luời biếng thì là gì?
Tiêu Ngọc Nhược nhìn thoáng qua, quả nhiên có khối bẩn chưa giặt sạch, nàng trên mặt có chút phát nóng, tức giận trừng mắt liếc hắn:
- Ta đi giặt lại, ngươi sao đưa ra nhiều yêu cầu vậy? Ta đáp ứng phải giặt bộ quần áo này trả lại ngươi, ta đã làm được, không có thât tín.
Lâm Vãn Vinh đưa ngón tay cái nói:
- Đại tiểu thư quả nhiên thủ tín, ta thật sự bội phục. Như thế ta cũng mặc vào, dù sao cũng chỉ là một hai vết bẩn mà thôi.
"Xoảng" một tiếng, là đại tiểu thư tức giận, đưa tay nem tiểu sách tới, Lâm Vãn Vinh hiện lên nụ cười, liền đẩy cửa đi ra.
Đại tiểu thư ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng mới nhặt tiểu sách lên, nhẹ nhành lau đi bụi bẩn trên mặt, nhìn tiểu sách này lại thấy khuôn mặt quen thuộc, nàng hừ nhẹ một tiếng. Trên mặt lại nhịn không được nở một nụ cười, tự vui tự giận, tâm cảnh lúc này ngay cả nàng cũng không rõ chính mình.
Vài ngày sau, hương thủy tác phường vừa đưa vào thêm hai dây chuyền sản xuất, chuyên chế tạo hương thủy hoa lài cùng hương thủy hoa lan, hắn đều phải dậy qua mới có thể sử dụng.
"Thực Vi Tiên" khai nghiệp mấy ngày, sinh ý tốt kinh khủng, nhân thủ thật sự không đủ. Sinh ý của Tiêu gia lại có người hỗ trợ, tửu lâu sinh ý như là đứa con nhỏ của mình, nhìn Xảo Xảo mỗi ngày làm việc tới đêm khuya, Lâm Vãn Kinh trong long có chút sót xa, song không có cách nào khác.
Hắn không muốn làm gì, đi ra hỗ trợ Xảo Xảo hắn không thích, ngay cả tâm tình nói chuyện với Tiêu Thanh Tuyền đều không có. Tiêu Thanh Tuyền mỗi ngày chờ hắn về, ngoại trừ trong lòng than nhẹ, liền không tỏ vẻ gì. Tần Tiên Nhi mấy lần mời hắn, hắn thủy chung không có xuất công phu.
Lâm Vãn Vinh không có tâm tư, cái gì mà yến đặc sắc, vị yến lại toàn là yến, từ khi mở ra "Thực Vi Tiên", thực khách cấp bậc bất đồng, hắn ở tiền thế tiếp túc với các thủ đoan đều mang ra, hạng thì chia làm năm loại: Khách quý rồi còn bạch kim khách quý. Ba ngày đầu hai tầng dưới kiếm tiền làm cho ngươi ta hoa mắt. Tiểu khúc tây sương lại càng không tồi, người nhiều lại càng nhiều, Tiểu Liên hai nữ haì vừa ngồi vừa xướng mấy ngày, khách đến tửu lâu tăng thêm không ít. Hơn nữa đến nay chưa có người nào đối được bốn câu thiên cổ tuyệt đối, trong khoảng thời gian ngắn, "Thực Vi Tiên" doanh tiếng vang lừng, không ai không biết, mỗi ngày lượng tiền lưu thông đến hơn ngàn lượng, ngày thuận lợi hai bên tả hữu có đến bốn năm trăm, chính thức trở thành con vịt đẻ trứng vàng.
"Cây to đón gió". Đạo lý này rất sâu sắc, "Thực Vi Tiên" bây giờ thanh danh khó tránh khỏi có người đố kỵ. Mặc dù có Lạc Mẫn đề tự, lại có Hồng Hưng âm thầm hộ vệ ở phía sau, có thể nói có hắc bạch lưỡng đạo chống lưng. Người bình thường không dám trêu chọc, nhưng minh thuơng dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hơn nữa còn có hắc long hội chực chờ, Lâm Vãn Vinh dặn dò Đổng Thanh Sơn cùng Lạc Viễn hai người không thể coi thường.
Lão Đổng thấy ngân lượng ngày càng nhiều, liền vội đề nghị hoàn trả Vương lão bản số tiền còn thiếu, Lâm Vãn Vinh không hiểu sao chỉ hỏi Đổng Xảo Xảo:
- Xảo Xảo, nàng nghĩ việc này nên thế nào?
Hiện tại sinh ý càng ngày càng lớn. Hương thủy sinh ý lại sắp bắt đầu, Lâm Vãn Vinh không thể mỗi ngày đứng giữ nơi này, nha đầu Xảo Xảo thông minh lanh lợi, trước mặt hắn tuy là ôn nhu, bên ngoài cũng là người tinh minh. Lâm Vãn Vinh thầm muốn bồi dưỡng Xảo Xảo thành một nữ tử xuất sắc hơn cả Tiêu Ngọc Nhược.
Xảo xảo suy nghĩ chốc lát nói:
- Cha, con không tán thành hoàn trả ngân tử.
Thấy đại ca mỉm cười nhìn mình cổ vũ.. Xảo Xảo càng thêm kiên định với ý nghĩ trong lòng, tiếp tục nói:
- Chúng ta trước mắt trên tay mặc dù có chút ngân lượng, nhưng là ngân lượng lưu thông, một bộ phận là thành vốn. Mặt khác, chúng ta cũng không thể bởi vì sinh ý tốt mà tự mình hoan hỷ, bây giờ "Thực Vi Tiên" tại Kim Lăng thành đã có chút danh khí, con nghĩ chúng ta có thể nhờ danh khí mà mua mở thêm một nhà nữa đựoc không?
Lâm Vãn Vinh rong lòng vui vẻ, nha đầu này. Thật là một nữ tử cương cường, hắn gật gật đầu cười nói:
- Xảo Xảo, nàng nói tiếp đi. Đổng đại thúc, chúng ta trứoc hết nghe Xảo Xảo nói ý kiến rồi quyết định cũng không muộn.
Xảo Xảo quay lại hướng Lâm Vãn Vinh cười, trong mắt nhu tình ẩn hiện nói:
- Hiện trong thành chúng ta có tiếng tăm tốt, hơn nữa lại có tổng đốc đại nhân đề tự. Chúng ta nếu tiếp tục mở một gian nữa, có thể kiếm nhiều hơn. Trong tay chúng ta có một ít ngân lượng cũng phải sử dụng. Nếu chúng ta đem số bạc này trả lại Vuơng lão bản, không chỉ lão có ít lợi tức thu vào, mà chúng ta cũng ít cơ hội phát triển.
Nha đầu này, thật sự là có rất có bản lãnh a, Lâm Vãn Vinh thầm khen, hắn tiền thế phát triển địa bàn buôn bán, đều là lợi dụng các thủ đoạn tũy tích tư bản, không nghĩ tới xảo xảo cũng có thể nghĩ đựoc một mức như vậy. Lâm Vãn Vinh cũng muốn hỏi nàng, liền có ý nhướng mày hỏi:
- Xảo Xảo, nàng nói có đạo lý, nhưng nàng có nghĩ tới, chúng ta bây giờ vừa mới đứng vững, nhưng nếu lập tức phát triển, có phải có chút thái quá không?
Xảo Xảo thấy đại ca nhíu mày, trong lòng hoảng hốt, vừa cẩn thận suy nghĩ một chút thấy quả thật khuyếch trương quá nhanh có chút nguy hiểm, nàng trên mặt đỏ lên, vội vàng nói:
- Đại ca, là Xảo Xảo không nghĩ chu đáo.
Lâm Vãn Vinh biết đây là Xảo Xảo vô cùng để ý chính mình, như thế mởi kinh hoảng, hắn lắc đầu cười nói:
- Xảo Xảo, ta cố ý hỏi nàng. Nàng nhất định phải tin tưởng chính mình, ta cho tới giờ chưa có gặp qua cô nương nào thông minh giống như nàng cả.
Xảo Xảo trên mặt ửng hồng, trong lòng cũng vui, đôi mắt đẹp liếc hắn, nồng nàng tính ý không cần phải nói.
- Khuyếch truơng chi kế của nàng, kỳ thật có thể làm. Chúng ta bây giờ trước tiên tìm vị trí, kiếm tiền. Nếu kiếm tiền không nhiều, chúng ta có thể chờ, chúng ta có thời gian. Một khi kiếm tiền nhiều rồi, chúng ta có thể mua, dùng dự trữ, việc này cũng là bình thường. Cho dù không mở tửu lâu, chúng ta cũng có chút sinh ý, chúng ta dùng tiền nhất định không để tiền ra ngoài, dùng tiền để mua bán trung gian, kể ra cũng tốt hơn là giữ bạc trong tay.
Đây là phương pháp kiếm tiền, mặc dù trong thời đại này không có định nghĩa nhưng mọi người có thể hiểu được. Trước mắt "Thực Vi Tiên" là một ví dụ tốt, so sánh với tửu lâu, "Thực Vi Tiên" giá trị tối thiểu tăng thêm bốn thành.
Đổng Xảo Xảo mỹ mục sáng ngời, nàng có chút đổi mới, bây giờ nghe đại ca tin tưởng mình, hơn nữa chỉ ra rất nhiều quan điểm mà mình không nghĩ ra, trong lòng càng vui sướng, chỉ cảm thấy đại ca thật có nhãn quang độc đáo, không gì không biét, làm bản thân càng thêm mê luyến.
- Xảo Xảo, không nên khinh thị bản thân, không nên hoài nghi năng lực bản thân, nàng muốn làm gì, nhất định có thể làm được. Đại ca vĩnh viễn tiên tưởng nàng.
"Đại ca!" Xảo Xảo kích động một trận, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, nếu không có phụ thân bên cạnh đã sớm nhào vào lòng đại ca.
"Khái,khái!" lão Đổng làm bộ ho khan hai tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ hai người, thấy khuê nữ của mình hoàn toàn biến thành quản gia lão bà, lão Đổng thở dài nói:
- Gái lớn không giữ trong nhà, ta sẽ không nói gì nữa. Bất quá tiểu Lâm à. Việc của ngươi và Xảo Xảo, lúc nào bàn một chút, nha đầu kia, ngươi không đề cập tới, nó vĩnh viễn sẽ không nói.
"Phụ thân…" Đổng Xảo Xảo kêu một tiếng, hai má ửng hồng, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, bây giờ sự tình còn chưa xong xuôi, Xảo Xảo không vội.
Sự tình còn chưa xong xuôi? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, lức trước đáp ứng lão già đó vào Tiêu gia, cũng là do tâm tính vui đua, không tưởng được hắn lại bị quấn vào Tiêu gia, phải giúp Tiêu gia một phen sự nghiệp, chẳng lẽ là thiên ý? Thân trãi qua giáo dục hiện đại, hắn không tin vào thiên ý, nhưng ngoài trừ thiên ý hai chữ này, còn có lý giải nào khác nữa chứ.
Xảo Xảo lo lắng giữ chặt tay hắn gọi:
- Đại ca, đại ca, ngươi làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh phục hồi tinh thần, thấy lão Đổng đã rời đi, chỉ còn Xảo Xảo ở trước mặt, nàng nước mắt rưng rưng nói:
- Đại ca, ngươi có gì không vui sao, ngươi nhất định nói cho Xảo Xảo, Xảo Xảo không muốn thấy người khổ sở.
Lâm vãn vinh bóp nhẹ mũi nàng nói:
- Nha đầu ngốc này. Chỉ cần nàng mỗi ngày ở bên đại ca, không gì khiến đại ca khổ sở cả.
Xảo Xảo e lệ kêu một tiếng, ngượng ngùng tựa đầu vào ngực hắn.
Mặc dù rất muốn cùng nha đầu Xảo Xảo đáng yêu nếm trái cấm, nhưng mà nhìn nàng cả ngày mệt mỏi, Lâm Vãn Vinh tâm tư có cảm giác không phải. Xảo Xảo nha đầu này mỗi ngày ở trong lòng, hắn chốc lát là hài lòng, hắn thế nào mà hạ thủ được? Da mặt hắn còn chưa đủ dày, cần phải tiếp tục tu luyện.
Chậm rãi trở lại Tiêu gia, trong khách phòng viện tử có một nha đầu gọi:
- Tam ca, ngươi đã trơ lại, Tần Tiên Nhân tiểu thu một ngày trước đã đưa thiếp mời. Hình như là có chuyện gấp tìm người, còn nói nhất định phải nhanh chóng đưa cho ngươi.
Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới hai hôm nay ở tại "Thực Vi Tiên" nghe Xảo Xảo nói, Tần Tiên Nhi cũng phái người tìm hắn vài lần, nhưng lại không có tìm thấy. Nha đầu kia có sự tình gì cấp bách vậy?
Lâm vãn vinh cầm tấm thiếp còn chưa kịp nhìn liền thấy một thân ảnh đang đứng trong viện tử, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt như tuyết trong mùa hạ.