Một lời này cực kỳ mê hoặc lòng người, ánh mắt của tất cả người Miêu lập tức lại trở nên ưu tư. Phạm ác quá nhiều, Nhiếp Viễn Thanh chính là một ví dụ, bọn họ tự nhiên là đem tất cả quy lên đầu người dân Hoa tộc rồi.
- Không sai! Trong Hoa tộc đích xác là có một số phần tử tệ hại, làm xằng làm bậy, nhưng sẽ không phải là không có báo ứng, chỉ là còn chưa đến lúc thôi, cuối cùng sẽ có người tới thu thập bọn chúng.
Thanh âm của a Lâm ca hùng hồn vang lên như chuông ngân:
- Một người xấu không có nghĩa là cả một tộc xấu. Tự Châu cũng có rất nhiều bách tính Hoa tộc, bọn họ cùng với người Miêu đều chăm chỉ làm ăn, thuần phác, thiện lương như nhau, hai tộc đã từng hòa bình chung sống, nào đã từng có ai khi dễ ai đâu?
Cảm nhận của mọi người đối với hắn vốn là không xấu, lúc này nghe hắn dần dần dẫn dụ, đều gật gù với vẻ hết sức đồng cảm.
Tên A Lâm ca này miệng nở hoa sen, mắt thấy hắn đã sắp khiến cho các hương thân động lòng, Trát Quả rất lo lắng, đang muốn cất lời phản biện thì Lâm Tam hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn mà khinh miệt nói:
- Cũng giống như vậy, trong Miêu trại cũng có kẻ ác chuyên khi dễ mọi người. Hắn thân là đầu lĩnh mà lại không mưu cầu hạnh phúc cho sơn trại, chỉ vì việc tư lợi của cá nhân mà đưa hương thân mình vào nơi nước sôi lửa bỏng, loại người như vậy, thực sự là phạm tội ác lớn tới cùng cực, không xứng để làm người Miêu tộc chúng ta!
Người hắn nói là ai, các hương thân vừa nghe là đã biết. Trát Quả thân là thủ lĩnh của Miêu tộc mà lại cấu kết với quan phủ, nối giáo cho giặc, khiến cho thiên nộ nhân oán, dân không có chỗ mà sống, người người tức giận mà không dám nói, lúc này nghe a Lâm ca mở miệng mắng lớn, lập tức cảm thấy thống khoái vô cùng.
- Ngươi nói bậy!
Trát Quả nghiến chặt răng, trong tay nắm con sài đao càng chặt hơn, nhìn nhìn về phía Nhiếp Viễn Thanh trên đài mà dò xét, tựa như đang đợi hắn ra hiệu.
- Ta nói bậy sao?
Lâm Tam hừ một tiếng:
- Lịch sử ngàn năm của Tự Châu phủ sớm đã kể rõ với chúng ta, Hoa Miêu lưỡng tộc vốn là nên hòa bình chung sống, thân như một nhà, tuyệt không có chuyện ngăn cách dân tộc, phân biệt đối xử! Miêu tộc cũng có quyền lợi giống như bách tính Hoa tộc, người người đều muốn có cơm ăn, có áo mặc, có nhà để ở. Người Miêu đồng thời cũng có thể đọc sách, thi trạng nguyên, làm quan lớn, tương lai sắp tới ở Tự Châu phủ chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể do người Miêu tự xử trí… Cái này cũng là nói bậy hay sao?
- A Lâm ca, mấy thứ ngươi nói đều là thực sao?
Nghe thấy tương lai tốt đẹp mà hắn miêu tả, trong đám người cuối cùng cũng có một chàng trai người Miêu không nén nổi nữa, đứng dậy lớn tiếng hỏi.
- Đương nhiên là thật!
Lâm Tam sắc mặt trang trọng, giơ cao tay phải lên:
- Ta lấy danh nghĩa a Lâm ca mà phát thệ, Hoa Miêu bình đẳng, cộng tồn cộng vinh (cùng sinh tồn cùng vinh hoa)! Đối với những tên ác đồ tham lam hủ bại, ức hiếp dân lành kia, bất luận dân tộc, bất luận địa vị, tất cả sẽ đều bị chém bằng lợi kiếm, tuyệt không thể buông tha!
Ba chữ "a Lâm ca" này, trong lòng người Miêu đã trở thành từ đại diện cho sự thần kỳ. Nghe hắn trang trọng phát thệ như vậy, tất cả người dân Miêu tộc đều bị hắn thuyết phục, lập tức mừng vui gõ trống, vỗ tay như sấm động, ai ai cũng đều nhìn hắn bằng ánh mắt hy vọng cháy bỏng.
Mắt thấy đám người sôi trào, cục diện dần dần trở nên chẳng thể khống chế được nữa, Nhiếp Viễn thanh trong mắt lóe lên hung quang, hướng về phía Trát Quả khẽ gật đầu một cái.
Đại đầu nhân vội vã nhảy dựng lên, con mắt duy nhất còn lại lóe lên một tia quang mang đỏ như máu:
- Các hương thân! Đừng nghe tên cẩu tặc người Hoa này đánh rắm, hắn tới đây chính là để khi dễ người Miêu chúng ta mà thôi. Hãy theo ta xông lên, giết chết hắn!
Luận về uy vọng, lúc này a Lâm ca sớm đã vượt xa hắn rồi, Trát Quả kêu lớn vài tiếng, trừ mấy ngàn Hắc Miêu binh sĩ sau lưng hắn hưởng ứng ra, còn lại các hương thân khác đều chỉ nhìn hắn bằng con mắt lạnh lùng, thoáng mang theo chút khinh miệt coi thường nữa.
Lúc này cũng chẳng thể quan tâm tới cái gì khác nữa rồi, Trát Quả cắn chặt răng, hướng đến mấy ngàn Hắc Miêu binh sĩ phía sau, rống lên:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết tên cẩu tặc này!
- Giết…! Giết...!
Mấy ngàn Hắc Miêu binh sĩ này chính là do Trát Quả nuôi dưỡng ở tư gia, đối với hắn cực kỳ trung thành, nghe lệnh của đầu nhân liền lập tức vung sài đao lên, lao tới như thủy triều.
Trát Quả bỉ ổi như vậy, lại dám động đao trên Hoa Sơn tiết, tất cả người dân Miêu tộc đều bị kích động. Cả trăm ngàn các trai tráng người Miêu tay cầm sài đao, vây thành một vòng tròn lớn một cách tự phát, ngăn chặn thế công của Hắc Miêu binh sĩ bên ngoài, bảo vệ cho a Lâm ca và Thánh cô trên đài cao ở chính giữa.
- Lâm huynh đệ…!
- Tam ca…!
Ca Tù và Tứ Đức vội vã từ trong đám người nhảy ra, đứng bảo vệ hai bên tả hữu của hắn.
An Bích Như khuôn mặt như phủ một lớp sương, lạnh lùng quát lên:
- Tự nuôi tư binh, động đao giết người, lại còn là trước mặt của đại nhân Tự Châu phủ, đây chính là đại tội trong thập ác bất xá. Trát Quả, ngươi muốn tạo phản hay sao?
- Thánh cô nặng lời rồi, cái gì mà tự nuôi tư binh, động đao giết người, ta chẳng nhìn thấy gì hết. Đây là chuyện riêng của Miêu trại các ngươi, bản quan không tiện nhúng tay vào!
Hàn Nông trưởng lão vô cùng khẩn trương:
- Thế này thì không được, đại nhân! Trát Quả tự nuôi tư binh, rắp tâm giết người, trong tay chúng ta chẳng có đao thương lẫn binh sĩ, thì làm sao có thể đối kháng cùng hắn được? Nếu như chuyện này khiến cho Miêu tộc máu chảy thành sông, đại nhân làm sao mà ăn nói được với triều đình đây?
- Có cái gì mà không tiện ăn nói?
Nhiếp Viễn Thanh âm độc cười hắc hắc:
- Miêu tộc ở Tự Châu vì tranh chấp quyền lợi thủ lĩnh cho nên đã bạo phát một trận xung đột lớn, may mà bản quan đến kịp nên mới ngăn cản được sự tình đẫm máu phát sinh. Trong đó cá biệt có mấy tên điêu dân Miêu tộc không tuân thủ pháp kỷ, có ý muốn đánh lại quan quân, bản quan trong lúc cấp bách, chỉ đành giết chết lập tức…
- Ngươi…!
Sắc mặtĐại trưởng lão lập tức đại biến, ý tứ của tên cẩu quan này rất rõ ràng, Trát Quả dấy binh hắn không quản, người khác hơi có chút phản kháng sẽ liền biến thành điêu dân, hắn sẽ lập tức hạ thủ, rõ ràng là y đã câu kết cùng với Trát Quả từ trước.
- Hay cho một tên chỉ cho quan phóng hỏa mà không để bách tính đốt đèn!
Lâm Tam vỗ tay cười lớn:
- Nhiếp đại nhân quả nhiên không hổ là quan phụ mẫu của Tự Châu, đến cả làm xằng làm bậy mà cũng vênh váo hống hách như vậy.
- Ở tại nơi này, bản quan còn cần phải làm bậy sao? Thuận ta thì sống, chống ta thì chết, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Chỉ một tên Tự Châu phủ doãn nho nhỏ không ngờ lại dám ngông cuồng như vậy! Cao Tù thân là thống lĩnh thị vệ trong cung những đại nhân vật đã từng thấy qua không phải là ít, lại chưa từng thấy qua một kẻ dám ngang ngược như Nhiếp đại nhân này. Hắn nghe đến đó thì nộ khí xung thiên, chỉ vào mặt y, lớn tiếng quát lên:
- Nhiếp Viễn Thanh! Ngươi thật to gan, không ngờ dám khẩu xuất cuồng ngôn, đại nghịch bất đạo! Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
- Người khiến Đột Quyết nhân nghe gió mà sợ hãi, cơ linh trí tuệ nổi tiếng thiên hạ, Lâm Tam Lâm Nguyên soái đúng không? Phò mã hai vai của cả Xuất Vân công chúa và Nghê Thường công chúa! Ồ, đúng rồi, còn là tôn thân của hoàng tôn vừa ra đời nữa! Bản quan sớm đã nhận ra từ lâu rồi!
Hắn nhãn thần nham hiểm, hung hăng dò xét Lâm Tam, khóe miệng mang theo nụ cười khinh thường, ngông cuồng đến cực điểm.
A Lâm ca là nguyên soái của triều đình, phò mã của công chúa sao? Các trưởng lão Miêu tộc xung quanh nghe mà kinh hãi, ánh mắt nhất tề quay sang dò xét hắn.
Bố Y lão đa ở gần bên cạnh hắn lại càng vui buồn lẫn lộn.
Cũng may là a Lâm ca đã từng nói qua, hắn nhất định sẽ đối tốt với người Miêu, khiến cho Hoa Miêu thân như một nhà. Nếu thực sự là như vậy, thứ như Nhiếp Viễn Thanh căn bản chẳng cần lo lắng, những ngày tốt đẹp của Miêu tộc sắp tới rồi. Hắn đã là đại quan trong triều đình, phò mã của công chúa, chuyện với Y Liên đã là "chỉ có thể mong mà không thể thành" rồi. Nữ nhi của lão, chỉ sợ rằng thực sự sẽ phải cả đời buồn khổ mất thôi! Bố Y lão đa trước nay luôn trầm ổn cũng không nén nổi mà nhíu mày thật chặt, chẳng biết thế nào mới tốt.
Thấy Nhiếp đại nhân liên tục cười nham hiểm, trên mặt đầy vẻ châm chọc, Cao Tù tức giận nhảy lên:
- Nhiếp Viễn Thanh, ngươi đã biết thân phận của Lâm Nguyên soái mà còn không quỳ xuống bái lạy? Không muốn sống nữa sao?
- Không phải không muốn sống, mà là muốn sống một cách tốt đẹp!
Nhiếp Viễn Thanh lắc đầu cười lạnh:
- Từ thời khắc nhận ra Lâm đại nhân, bản quan đã hiểu rõ, cục diện hôm nay, không phải là cá chết thì là lưới rách! Đã như vậy, bản quan còn cần phải bái lạy làm gì chứ?
"Thằng nhãi này muốn tạo phản rồi?" Cao Tù vô cùng tức giận, đang muốn lao lên thì đã bị Lâm Tam ngăn lại, thản nhiên liếc nhìn Nhiếp Viễn Thanh, mỉm cười nói:
- Nói như vậy, Nhiếp đại nhân đã chẳng còn sợ hãi gì rồi?
- Chính là như thế! Hoàng thượng là thiên hạ đệ nhất, nhưng bản quan cũng là Tự Châu đệ nhất! Cái đó chính gọi là cường long bất áp địa đầu xà, lão nhân gia người cho dù tới địa bàn Tự Châu của ta, chuyện lớn chuyện nhỏ gì nơi đây cũng đều không giấu được ta, vậy người đã chẳng còn là người nữa rồi, thiên hạ đệ nhất cũng phải nhường cho Tự Châu đệ nhất ta! Trong địa giới mấy trăm dặm của Tự Châu phủ, tất cả đều phải trông vào lời nói của bản quan! Ta kêu ngươi sống thì ngươi sẽ sống, kêu ngươi chết thì ngươi tất phải chết!
Hắn nói đến đoạn sau thì nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hung quang lấp lánh, vung mạnh tay ra, lớn tiếng thét:
- Quan quân Tự Châu đâu?
Tiếng thét này vừa truyền ra, nơi vách núi liền truyền tới từng loạt những tiếng rống lớn, tầng tầng lớp lớp binh sĩ Tự Châu tay mang đại đao trường thương, giơ cao bó đuốc từ bốn phía điên cuồng đổ ra, số lượng trước mắt nhiều phải tới cả ba bốn ngàn. Đám người này đều là những quan binh đã được huấn luyện chính quy, tuy chiến lực còn xa mới bằng được quân thủy sư của Lô Châu nhưng cũng là lực lượng võ trang quan trọng nhất ở Tự Châu này, có bọn họ ở đây, còn ai dám phản kháng chứ?
Trát Quả cùng đám Hắc Miêu binh sĩ vốn bị ngăn cản bên ngoài không thể cựa quậy gì được, lúc này vừa thấy quan quân đi tới, thần sắc liền lập tức trở lên hưng phấn, đắc ý vô cùng, nhất tề vung đao vung thương cất tiếng hò hét. Hắc Miêu vệ đội, lại thêm quan quân Tự Châu, phải tới hơn năm ngàn người, đao thương sáng quắc, khí thế bừng bừng, hai bên tụ thành một đạo, vây quanh tất cả những bách tính Miêu tộc đang tham dự Hoa Sơn tiết, ép dần về phía trung tâm.
Trát Quả sắc mặt đỏ bừng, điên cuồng hét lớn:
- Thánh cô! Xin nàng hãy gả cho ta đi, ta sẽ thỉnh cầu Nhiếp đại nhân! Tên a Lâm ca đó không bảo vệ được nàng đâu!
- Trát Quả, đây là ngươi tự chuốc lấy diệt vong đó!
An Bích Như lặng lẽ thở dài, nhìn về phía Nhiếp Viễn Thanh lạnh lùng quát lên:
- Đến cả Hoàng thượng cũng không để vào mắt, phủ doãn đại nhân, ngươi rõ ràng là công nhiên tạo phản rồi?
- Tạo phản?! Ta làm gì có cái gan lớn như vậy?
Hắn cười quỷ dị nói:
- Trên Hoa Sơn tiết, hai bè phái của Miêu tộc bởi vì tranh quyền mà phát sinh nội chiến kịch liệt, dẫn đến đánh nhau máu chảy đầu rơi, Lâm Nguyên soái bị rơi vào bên trong cuộc chiến. Bởi vì Nguyên soái còn chưa bộc lộ thân phận, hạ quan không biết lão nhân gia người đang ở trong cảnh giới Tự Châu, đợi đến khi ta nghe tin mà đến ứng cứu thì đã quá muộn, Nguyên soái đã bị gian nhân làm hại, hạ quan chẳng còn cách nào, chỉ đành bắt lấy tất cả đám Miêu tộc về quy án, vì Nguyên soái mà báo thù… Thánh cô, người thấy ta làm như thế mà còn có thể nói ta tạo phản được sao?
"Tên cẩu tặc này, không ngờ đã tính toán hết tất cả rồi! Hắn ở Tự Châu phủ một tay che trời, nói đen là đen, nói trắng là trắng, cho dù tiểu đệ đệ gặp nạn ở Tự Châu, đó cũng là do nội loạn của Miêu tộc gây nên, chẳng liên quan gì đến hắn cả!" An Bích Như trong mắt lóe lên một tia băng giá, khinh bỉ nói:
- Nhiếp đại nhân! Ngươi tâm tư hay lắm, thủ đoạn giỏi lắm! Nếu để ngươi được đắc ý thì đúng là ông trời không có mắt rồi!
- Thánh cô quá khen rồi!
Nhiếp Viễn Thanh ôm quyền hướng về phía Lâm Tam hắc hắc nanh ác nói:
- Tại hạ cũng là có được sự dạy dỗ của Thành Vương gia, đối với loại nhân vật như Lâm đại nhân thì duy chỉ có cách là tiên hạ thủ vi cường..., nếu chậm, chắc chắn không tránh khỏi tai ương!
Lâm phò mã đã đến Tự Châu, tất cả đều chẳng thể che giấu được nữa, nếu bị động quỳ xuống van cầu cũng chẳng có chỗ nào tốt, không bằng chủ động gây biến, ra sức đánh một đòn, như vậy không chừng còn có chút hy vọng sống sót. Tự Châu phủ doãn này đích xác cũng là loại nhân vật có dã tâm!
Thấy Lâm Tam trầm ngâm không nói, Nhiếp Viễn Thanh ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mau chóng vung tay ra, binh sĩ Tự Châu và Hắc Miêu vệ đội như lang như hổ lao đến gần hắn.
- Đã đến lúc này rồi mà còn có thể tỉnh táo như vậy, quả nhiên không hổ là Lâm Tam ca danh trấn thiên hạ, Nhiếp mỗ bội phục!
Nhiếp Viễn Thanh ôm quyền hi ha cười nói, khuôn mặt đầy vẻ mỉa mai châm chọc.
Lâm Tam gật gật đầu, nhìn hắn thản nhiên nói:
- Nhiếp đại nhân cũng không kém mà, đem cả cái Tự Châu này kinh doanh cứ như là vườn hoa sau nhà mình vậy, muốn cái gì là lấy cái đó, có thể có đảm lượng như vậy, cũng có thể tính là loại nhân vật hàng đầu! Chỉ là ta có một chuyện không hiểu, ta và ngài trước nay chưa từng tương kiến, tại Hoa Sơn tiết này cũng là lần đầu gặp nhau, nhưng không biết Nhiếp đại nhân nhận ra ta bằng cách nào thế?
Vấn đề này Cao Tù và An Bích Như cũng rất muốn biết, Nhiếp Viễn Thanh cất tiếng cười lớn:
- Lâm phò mã, người được thiên hạ công nhận là thông minh đệ nhất mà cũng có lúc mê muội vậy sao? Hạ quan cảm thấy cực kỳ vinh hạnh! Kỳ thực nói đến thì cũng chẳng thể trách người khác, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách ngài quá xuất sắc mà thôi!
"Quá xuất sắc!" Lý do này thực sự là rất đặc biệt và độc đáo! Lão Cao khó hiểu lắc đầu, Lâm Tam chỉ híp mắt cười không nói.
- Lâm đại nhân chắc thừa hiểu, tại Đại Hoa ngài là nhân vật có quyền thế cực lớn, hạ quan tuy chưa từng thấy qua ngài, nhưng chuyện giữa ngài và Thành Vương, trong triều có ai là không biết, có ai là không hiểu? Hạ quan có ngu ngốc hơn nữa, đối với chuyện người lật đổ ân sư, sao có thể không nghe không hỏi chứ? Ít nhất, đối với tướng mạo đặc trưng của ngài cũng nên biết một chút. Khi đua ngựa, lần đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt ngài thì đã cảm thấy quen quen rồi.