Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 42: Làm Chút Gì Đó

Buổi tối minh tưởng, sáng sớm đánh quyền, ban ngày đi làm, buổi tối khu trừ Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh.

Vài ngày sau đó, cuộc sống của Diệp Phàm cứ như thế mà trôi qua.

Bởi vì hắn quá rảnh rỗi mà mọi người xung quanh lại bề bộn nhiều việc.

Nhất là Dương Miêu Miêu, mỗi ngày nàng đều phải làm thêm giờ.

-Trợ lý Dương, nếu cô cứ tiếp tục như thế thì sớm hay muộn thân thể cũng sẽ gặp chuyện không may.

Mấy ngày nay thấy Dương Miêu Miêu luôn uống cà phê để bản thân tỉnh tháo thì Diệp Phàm hảo tâm nhắc nhở.

-Đa tạ Diệp thần y quan tâm.

Dương Miêu Miêu cười cười, nói:

-Tô tổng có ơn tri ngộ đối với tôi, tôi chỉ có thể cố gắng làm việc để báo đáp nàng, huống chi gần đây công ty lại đang tham gia vào một vụ làm ăn lớn.

-Lát nữa tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc, cô uống vào sẽ khỏe hơn một chút.

Tiếp xúc mấy ngày, ấn tượng đối với Dương Miêu Miêu cũng không tệ, lúc này thấy trong lúc vô tình đối phương nói ra tiếng lòng thì Diệp Phàm

-Cảm…Cảm ơn anh.

Mặc dù Dương Miêu Miêu không biếty thuật của Diệp Phàm inh đến cỡ nào nhưng ở nàng xem ra Diệp Phàm có thể trị được quái bệnh của Tô Vũ Hinh, tuyệt đối y thuật của hắn sẽ không tầm thường. Lúc này nghe Diệp Phàm muốn kê đơn thuốc ình thì nàng liền kích động.

-Không sao, tiện tay mà thôi.

Diệp Phàm cười cười, tiếp tục lên 4vn, mà Dương Miêu Miêu thì lại làm việc.

“Cốc…Cốc”

Một lúc sau, coi như lúc Diệp Phàm đang chém gió từng bừng với Góp ka trên 4vn thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

-Mới vào.

Diệp Phàm cũng không có dừng tay.

“Két”

Cửa phòng mở ra, một gã thanh niên mặc tây trang Armani đẩy cửa vào.

Hả?

Thấy được Diệp Phàm vẫn đang onl, không ngó đến mình thì thanh niên này hơi ngẩn ra.

-Xin hỏi anh có chuyện gì không?

Coi như khi thanh niên này ngẩn người thì Diệp Phàm ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi.

-Chào anh, trợ lý Diệp, tôi là phó phòng tổng hợp, Lâm Chí Bình.

Lâm Chí Bình nhướng mày, mơ hồ có chút khó chịu nhìn Diệp Phàm, nói:

-Trợ lý Diệp, công ty quy định trong lúc làm việc không thể chơi game, sao anh lại…?

-Oh, phó phòng Lâm, tôi đang phối trí lại máy tính, anh đừng có để ý.

Thấy được Lâm Chí Bình tỏ ra khó chịu thì Diệp Phàm cười giải thích một câu.

Lâm Chí Bình nghe vậy, muốn dạy dỗ Diệp Phàm hai câu, nhưng nghĩ lại Diệp Phàm là trợ lý của Tô Vũ Hinh, cũng chưa tới phiên hắn giáo huấn.

Nghĩ tới đây một chút, Lâm Chí Bình chịu đựng tức giận, trầm giọng nói:

-Trợ lý Diệp, làm phiền anh giúp tôi xin chỉ thị của Tô tổng, tôi có chuyện muốn tìm cô ấy.

-Được.

Diệp Phàm gật đầu, cầm lấy điện thoại rồi bấm điện thoại làm việc của Tô Vũ Hinh.

-Chào cô, Tô tổng, phó phòng tổng hợp Lâm Chí Bình nói có chuyện muốn báo cho cô.

Điện thoại được chuyển, Diệp Phàm nói, chẳng là là đem chữ “ Ngài” trong miệng Dương Miêu Miêu biến thành “ Cô”

Chi tiết này làm chân mày Lâm Chí Bình càng nhíu chặc hơn.

-Oh.

Đầu bên kia điện thoại, Tô Vũ Hinh nghe Diệp Phàm nói thế thì dở khóc dở cười, nói:

-Diệp thần y, anh nói với anh ấy là 5’ sau hãy đến phòng làm việc tìm tôi.

-Được.

Diệp Phàm đáp một tiếng, cúp điện thoại, rồi nói với Lâm Chí Bình:

-Tô tổng nói 5’ nữa anh hãy đến phòng làm việc của nàng.

"Hừ!"

Lâm Chí Bình vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc.

5’ sau, Lâm Chí Bình đến phòng làm việc của Tô Vũ Hinh.

-Tô tổng.

-Phó phòng Lâm, anh tìm tôi có chuyện gì sao?

Tô Vũ Hinh để tài liệu trong tay xuống, nhẹ tay vuốt huyệt Thái Dương, vẻ mặt nghiêm túc.

-Vũ Hinh, là như vậy, anh có một người bạn từ Trường Bạch sơn đến, người bạn này tặng cho anh một quả nhân sâm thượng đẳng, để lát nữa anh đưa cho em để em bồi bổ thân thể.

Lâm Chí Bình mỉm cười rồi nói, cũng không có gọi Tô Vũ Hinh là Tô tổng, mà là thân thiết gọi Vũ Hinh, mặc dù hắn chỉ là một phó trưởng phòng nhưng mà hắn là con của một vị Phó tổng trong công ty, mà vị Phó tổng này lại là nguyên lão của tập đoàn Lục Hồ, là mạc nghịch chi giao với Tô Hồng Viễn.

Sau khi du học ở nước ngoài trở về, Lâm Chí Bình liền phát động thế công với Tô Vũ Hinh, mặc dù chưa bắt được trái tim của Tô Vũ Hinh nhưng hắn vẫn không từ bỏ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn sinh ra địch ý với Diệp Phàm.

-Phó phòng Lâm, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhân sâm thì tôi không cần.

Tô Vũ Hinh nhíu nhíu mày, nhắc nhở:

-Mặt khác, bây giờ là giờ làm việc.

-Vũ Hinh, nhân sâm kia rất quý, có thể bồi bổ….

-Phó phòng Lâm, tôi vừa mới nói lúc này là giờ làm việc, nếu không có việc gì thì sau khi tan việc chúng ta sẽ nói tiếp.

Tô Vũ Hinh lạnh lùng cắt ngang.

Lâm Chí Bình nhịn không được mà nói:

-Tô tổng, cô có chuyện không biết, vừa rồi tôi thấy trợ lý Diệp đang chơi game, đây không phải là vi phạm nội quy của công ty sao?

-Chuyện này tôi sẽ xử lý, anh có thể đi ra ngoài.

Giọng nói Tô Vũ Hinh phát lạnh, thậm chí không thèm nhìn mặt Lâm Chí Bình nữa, cầm lấy tài liệu mà xem.

Lâm Chí Bình giận đến mức khóe mắt run lên, nhưng không nói gì, cố nén giận mà đi ra.

1h sau.

Dương Miêu Miêu trở lại phòng làm việc, thấy Diệp Phàm vẫn đang lên mạng, nàng muốn nói cái gì nhưng lại thôi.

-Trợ lý Dương, có việc gì sao?

Thấy được vẻ khác thường của Dương Miêu Miêu, Diệp Phàm hỏi.

Dương Miêu Miêu giải thích:

-Diệp thần y, là thế này, cũng không biết người nào lén nói trong lúc làm việc anh lại chơi game, lúc này đã đồn khắp công ty….

-Có phải chuyện này sẽ mang đến phiền toái cho Tô tiểu thư không?

Diệp Phàm nghe vậy, trong đầu liền nhớ đến Lâm Chí Bình, mặc dù hắn không quan tâm người khác nói mình, nhưng mà hắn lại không muốn gây thêm phiền toái cho Tô Vũ Hinh.

-Tô tổng nói nàng không sao, chỉ sợ ngài không thoải mái.

Vẻ mặt Dương Miêu Miêu có chút cổ quái:

-Nàng còn nói, vì để sau này không ai thấy anh chơi trò chơi, nàng đã đổi chỗ của tôi cho ngài.

-Được.

Diệp Phàm cười khổ gật đầu, đối với hắn mà nói nếu không không lên 4vn chém gió thì hắn không biết làm gì khi ở công ty này.

Giống như lời của Dương Miêu Miêu, buổi trưa sau khi đến phòng ăn thì thái độ của mọi người liền xoay chuyển 180 độ, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy khinh thường, khó chịu.

Trong đó, các nữ nhân khinh thường Diệp Phàm vì thượng vị mà phải làm trai bao cho Tô Vũ Hinh, ở trong mắt các nàng đó chính là biểu hiện của sư vô năng.

Các nam nhân thì cảm thấy Tô Vũ Hinh bao nuôi Diệp Phàm quả thật là mắt chó đuôi mù, nhưng hận không thể đi lên thế chỗ của Diệp Phàm.

Đối với mọi chuyện, Diệp Phàm cũng không thèm để ý, nếu Tô Vũ Hinh đã không quan tâm thì hắn để ý cái gì?

Bởi vì cuộc đấu thầu cho hạng mục “ Tân Hà khu nhất kỳ” sắp tới cho nên ban đêm, Tô Vũ Hinh muốn Diệp Phàm tự lái xe về trước, nàng ở lại công ty để làm thêm.

Diệp Phàm nghe xong nói Tô Vũ Hinh không nên làm việc quá sức, nhưng Tô Vũ Hinh không yên lòng, muốn ở lại làm.

Bất đắc dĩ, Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là ở lại chờ Tô Vũ Hinh, thẳng đến 9h tối 2 người mới rời đi.

-Thật xin lỗi Diệp thần y, làm phiền anh rồi.

Trên đường trở về, vẻ mặt Tô Vũ Hinh tỏ ra xin lỗi, nàng biết bất tri bất giác nàng đã thiếu Diệp Phàm quá nhiều rồi.

Nói xong, Tô Vũ Hinh vô cùng mệt mỏi mà dựa vào ghế.

Thông qua kính phản quang, Diệp Phàm có thể thấy được khuôn mặt vốn xinh đẹp, mê người của Tô Vũ Hinh lúc này bỗng trở nên tái xám, hốc mắt mơ hồ biến thành màu đen, vành mắt đầy tia máu, cả người vô cùng tiều tụy.

Giờ phút này, nàng giống như là một đóa cỏ đuôi chó ỉu xìu.

Thấy vậy, Diệp Phàm không khỏi có vọng động muốn che chở Tô Vũ Hinh, bất cuối cùng không có đem vọng động biến thành hành động, mà là thở dài nói:

-Tôi không sao cả, bất quá nếu cô cứ tiếp tục mệt nhọc như thế, thân thể càng ngày sẽ càng suy yếu, có thể khiến bệnh tình trở nên nặng thêm.

-Tôi biết, nhưng mà lần đầu thầu này rất quan trọng.

Tô Vũ Hinh vô cùng mệt mỏi, nói:

-Cẩu Vĩ cùng Tô Phi Vũ, một người thì ngồi 10 năm, một người thì ngồi 3 năm trong tù. Hà gia lợi dụng chuyện này để châm ngoài ly gián, nói Cẩu gia bị Tô gia chúng ta chơi xấu. dưới cơn nóng giận Cẩu Chí Phong liền vạch mặt với Tô gia, cùng bỏ qua những vụ làm ăn với tô gia, gia nhập vào trận doanh Hà gia.

-Điều này đã làm cho Tô gia rơi vào khốn cảnh, lần đấu thầu này Hà gia liền phát toàn lực để cạnh tranh với Tô gia, nếu để cho Hà gia được như ý thì Tô gia không chỉ mất đi công trình có giá hơn 100 tỷ, mà Hà gia cũng sẽ không ngồi yên, lợi dụng chuyện này để giẫm lên Tô gia.

Nói tới đây, Tô Vũ Hinh không nhịn được mà nắm chặt 2 đấm, vẻ mặt vô cùng kiên định:

-Cho nên vô luận như thế nào, Tô gia phải giành lấy thắng lợi trong vụ đấu thầu này.

Hà gia?

Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện ngày đó của Từ Vĩ Trạch, mơ hồ nghĩ đến Hà thiếu trong miệng Từ Vĩ Trạch là người của Hà gia.

Suy đoán này để cho chân mày Diệp Phàm nhíu lại.

Mặc dù hắn không hiểu rõ việc làm ăn nhưng cũng biết nếu như Từ Vĩ Trạch là nội gia của Hà gia tại Tô gia, như vậy vụ đấu thầu này sợ rằng Tô Vũ Hinh sẽ thua cuộc.

Mà lấy quyết tâm của Tô Vũ Hinh đối với cuộc đấu thầu này, nếu đ một màn này trở thành sự thật thì Tô Vũ Hinh sẽ chịu lấy đả kích vô cùng lớn.

Đến lúc đó, không chỉ bệnh tình của Tô Vũ Hinh tái phát mà nàng còn có thể mất mạng.

Thân là bác sĩ cho Tô Vũ Hinh, hắn tuyệt đối không cho phép bệnh nhân chết trong tay mình.

Huống chi ở trong lòng hắn đã xem Tô Vũ Hinh là bạn của mình.

-Xem ra chính mình phải làm chút gì đó rồi.

Nhìn thấy áp lực nặng nề của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm khẽ nheo mắt.