Trong Bạch đế thành có Thục trung tùng sơn trùng điệp, cả tòa thành cũng dựa vào tạo thế, tạo thành rất nhiều hẻm nhỏ.
Một bóng dáng nho nhỏ chạy vào một hẻm nhỏ sâu thẳm u ám, nó trốn bên cạnh
tạp vật, lấy ra một cái túi nhỏ, vừa mở ra nhìn, lập tức bĩu môi: "Người nào vậy, thấy ăn mặc cũng không tệ, cư nhiên chỉ có hai trăm kim tệ,
còn không nhiều bằng tiền của ta!"
Nó vừa nói, vừa đưa tay vào
trong quần áo của mình bắt đầu lấy túi tiền, tính toán bỏ "Thu
hoạch" không nhiều lắm này vào túi tiền của mình. Nhưng, nó sờ trái lại sờ phải, căn bản không phát hiện túi tiền của mình.
"Túi tiền của mình đâu?" Thằng nhóc này lục lọi khắp trong quần áo, nhưng vẫn không thấy bóng dáng túi tiền.
Diệp Hiểu Hạ đuổi theo bóng dáng đứa bé kia, xuyên phố qua hẻm, nhưng Bạch
đế thành này thật sự rất phức tạp, chạy một hồi, cô vậy mà đánh mất
thằng nhóc kia. Cô đứng giữa một cái hẻm nhỏ thở phì phò.
Không phải đâu, cứ như vậy mà đánh mất thằng nhóc kia sao !
Cô nhìn mấy cái ngõ nhỏ rất sâu, trong khoảng thời gian ngắn không biết
nên đi vào cái nào. Do dự một hồi, cô thở dài một hơi, chỉ có thể tính
là do mình xúi quẩy. Mở túi ra, tính toán xác nhận lại số lượng kim tệ,
chỉ hy vọng cô không nhìn lầm.
Quả nhiên là thiếu hai trăm kim
tệ. Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy trái tim đang nhỏ máu, vừa định đóng caiq
túi mang cho người ta vô hạn chua xót này, lại phát hiện trong một ô
trống có nhiều hơn một túi tiền cũ. Cô giống như không có cái này mà?
Kích mở nó, cô phát hiện một thông báo: vũ khí của bạn phản xạ công kích
thành công. Thì ra là thuộc tính trên Vô Hoạn Châu giúp cô phản xạ trộm
đạo của thằng nhóc kia.
Lấy túi tiền ra, Diệp Hiểu Hạ mở nhìn, ngoan ngoãn, bên trong cư nhiên có bốn năm trăm kim tệ, cô không khỏi cười ra tiếng.
Thằng nhóc nghe thấy bên ngoài có người chạy tới, nó lặng lẽ nhìn, phát hiện
đúng là nữ nhân bị mình trộm, không khỏi vội vàng lui thân thể ra sau
tạp vật, cẩn thận giấu mình cho Tốt, để tránh bị phát hiện. Nữ nhân kia
ngừng một hồi ở lối vào hẻm nhỏ, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Ha, thật sự là Tái ông mất ngựa không biết họa phúc, đã đánh mất hai trăm kim, lại thật không ngờ hơn nhiều như vậy!"
Lỗ tai thằng nhóc dựng thẳng lên, cũng bất chấp có phải sẽ bị phát hiện
hay không, thò đầu ra, quả nhiên trong tay nữ nhân kia cầm là túi tiền
của nó, nó lập tức xông ra ngoài, gọi lại nữ nhân đã xoay người rời khỏi kia: "Uy! Đó là tiền của tôi!"
Diệp Hiểu Hạ xoay người nhìn
thằng nhóc đứng ở đầu ngõ, nó đang lườm mình thở phì phì, biểu cảm kia
như người bị trộm bóp tiền là nó mới đúng.
Đột nhiên, phảng phất
nó lại ý thức được cái gì, vội vàng bưng kín miệng, xoay người muốn
chạy, lại thật không ngờ mới quay người lại, đã bị người cầm cổ áo nhấc
lên, nó tập trung nhìn, chỉ thấy một hắc y nam nhân mặt không biểu cảm
nhìn nó, mà cổ áo nó thật khéo đang bị nam nhân này cầm chặt.
"Tiền của nhóc ?" Diệp Hiểu Hạ nhíu mày: "Sao tiền của nhóc có thể ở trên tay chị chứ ?"
Đứa trẻ này xoay mặt đi kiên quyết không nhìn Diệp Hiểu Hạ, cũng không nhìn Tố, một bộ dáng vô cùng quật cường, có khí thế "Đánh chết ta cũng không nói cho ngươi".
"Nó giống như không muốn quan tâm cô." Vi Lam
Tháng Sáu Như Ảnh Tùy Hình rất đúng lúc phát biểu ý kiến bản thân. Nhưng nhận được là hai người xem thường không nhìn, cô hắc hắc cười gượng hai tiếng, lại vội vàng nói: "Muốn làm nó mở miệng, chuyện này còn không dễ dàng sao. Chúng ta đi Bạch đế thành quan phục kích trống minh oan, trên đại đường kia, đừng nói đứa trẻ này, ngay cả lợn chết cũng mất một tầng da."
Lời nói của Vi Lam Tháng Sáu làm hai người Diệp Hiểu Hạ và
Tố lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, nữ nhân này cũng quá ăn nói lung
tung, đứa trẻ này là NPC, người chơi có thể kiện NPC sao?
Nhưng,
thật không ngờ là, thằng nhóc kia nghe xong ngôn luận của Vi Lam Tháng
Sáu, lập tức oa oa kêu lên: "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận tôi trộm
tiền của chị, như vậy có thể không đi quan phủ không!" Nó chối một chút, cũng không thấy Tố buông tay, đành phải tội nghiệp nhìn xem Tố: "Em sẽ
không chạy, anh không cần nắm em như vậy có được không ?"
Tố nhìn nhìn nó, sau đó thả nó ra, nhưng lại gắt gao nhìn nó, khiến nó không
thể động đậy. Nó sợ hãi lấy cái túi trong quần áo ra, đưa cho Diệp Hiểu Hạ nói: "Tôi trả tiền cho chị, chị cũng tiền lại cho tôi, như vậy có
thể chứ. Sau đó chúng ta ai đi đường nấy, chị coi như không có nhìn thấy tôi là được rồi."
Tuy Diệp Hiểu Hạ không muốn buông tha cho mấy
trăm kim đã tới tay, nhưng nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của thằng nhóc
lại cảm thấy mình có chút rất xấu xa. Vì thế sau khi nhận bóp tiền, tính cứ như vậy trả tiền lại cho đứa trẻ này, cũng không nghĩ bị Vi Lam
Tháng Sáu cầm tay lại. Cô cười gian trá với thằng nhóc: "Chúng tôi lại
không trộm bóp tiền của nhóc, sao phải trả lại."
"Uy!" Thằng nhóc vừa nghe lời này, tóc ngắn ngủn đều giống như dựng đứng lên, kêu to như gà chọi: "Tôi cũng đã trả lại bóp tiền ! Các người không thể vô sỉ như
vậy, không thể không giữ chữ tín! Các ngươi lấy tiền của một thằng nhóc
còn là người sao?"
Cư nhiên mắng cô vô sỉ... Mệt cô còn còn muốn
trả tiền cho nó, đứa trẻ này thực không làm cho người thích. Diệp Hiểu
Hạ mị mị ánh mắt, không sai, cô lại không có trộm bóp tiền, vì sao phải
trả cho ?
Cô thuận tay bỏ túi tiền kia bỏ vào trong túi mình, xoay người chuẩn bị đi: "Tôi cũng không nhớ được đã nói cái gì."
Ba người chuẩn bị rời đi, không quan tâm tên móc túi nhỏ tuổi NPC này nữa. Mới đi hai bước, Diệp Hiểu Hạ phát hiện đùi mình bị người ôm lấy, cô
nhìn lại, đầu đầy hắc tuyến. Chỉ thấy tên móc túi nhỏ tuổi ôm cô đùi
khóc lóc nức nở, chỉ kém không lăn lộn trên đất."Trên trời dưới đất xinh đẹp nhất thiện lương nhất cao quý nhất tiên nữ tỷ tỷ, chị trả bóp tiền
lại cho em đi, trả lại cho em đi, em cam đoan không bao giờ làm việc này nữa, chị trả lại cho em đi, em trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có em trai em gái chờ em nuôi sống..."
Nếu không phải nơi này là hẻm
nhỏ sâu thẳm, không có bao nhiêu người chơi đi qua, bằng không Diệp Hiểu Hạ thật sự cũng bị tình huống như vậy làm xấu hổ chết. Biết là cô bị
NPC ôm lấy, không biết còn tưởng rằng cô khi dễ con nít.
Ngõ nhỏ này tuy yên lặng ít người chơi, cũng không đại biểu không có.
Lúc này vừa vặn có mấy người chơi đi qua, thằng nhóc kia xa xa thấy, ánh
mắt hạt châu vừa chuyển, lại duỗi tay ra ôm lấy đùi Tố, gào khóc lên:
"Ba mẹ, hai người không thể không muốn con! Sau này con nhất định sẽ
nghe lời! Nhất định buổi sáng thức dậy làm điểm tâm cho hai người, giữa
trưa quét dọn vệ sinh, buổi tối rửa chân chủy chân cho hai người. Con
không bao giờ nói con muốn ăn bánh bao, chỉ cần hai người đừng bỏ con,
con cái gì cũng làm..."
Oa oa oa... Giống như có vô số con quạ đen bay qua trên trời, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người đều biến thành tượng đá hắc tuyến .