Đi ra khỏi Trà Hương
lâu Diệp Hiểu Hạ nhịn không được thở dài một hơi, thuận tay lau trán.
Tuy trên mặt không có gì, nhưng cô vẫn cảm thấy trên mặt đều là mồ hôi
lạnh. Cô còn nghĩ là việc gì to lớn đâu, chỉ là bảo cô vào hội thôi, tạo thanh thế to như vậy, dọa chết cô.
Mấy người này không biết là
từ khi bị một đám người đòi nợ, cứ nhìn thấy trận thế lớn như vậy cô lại đổ mồ hôi. Sửa sang quần áo trên người, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thời tiết không tệ, bây giờ tốt xấu gì cô cũng là người có tổ chức a.
Chân vừa ra khỏi Trà Hương lâu, Diệp Hiểu Hạ đã thấy bóng dáng màu đen kia
tựa vào cửa Trà Hương lâu, trong lòng cô lại căng thẳng, nhịn không được nhíu mày. Không thể nào, người này lại đến Bạch đế thành, chẳng lẽ hắn
có việc gì trùng hợp đến đây sao?
Đứng ở đó, Diệp Hiểu Hạ nhìn
Tố, cố gắng khuyên bản thân, thực ra người này căn bản không nhìn thấy
cô, cô chỉ cần làm bộ như không nhận ra hắn, quay đầu đi là được. Đúng,
cứ làm như vậy là được.
Có đôi khi, khi muốn làm việc gì thì phải lập tức làm luôn, bằng không sẽ hối không kịp. Diệp Hiểu Hạ bây giờ
chính là như vậy, cô chỉ do dự một chút, Tố đã ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dưới ánh mắt sắc bén kia, Diệp Hiểu Hạ thật sự không có biện pháp làm
như không thấy, vì thế cô chầm chậm lê tới bên cạnh Tố, cười gượng.
Tố chỉ lẳng lặng nhìn cô, khiến Diệp Hiểu Hạ phải đem nụ cười gượng kia
nuốt vào bụng. Cô giật giật khóe miệng, túm tóc: "Chuyện hôm đó tôi
không cố ý, thực ra là hôm đó, thực ra, tôi không nhằm vào anh, cái
kia... Định đánh quái, ha ha, ha ha, ha ha..."
Nhìn biểu cảm lạnh lùng của Tố cuối cùng Diệp Hiểu Hạ cũng thấy chột dạ, cô cũng không làm chuyện gì xấu, tại sao lúc này cô có cảm giác như bản thân mình đã làm
chuyện xấu nhỉ?
"Kia, muộn rồi, tôi muốn logout đi ngủ, ngày mai
tôi còn có việc." Diệp Hiểu Hạ càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, cuối
cùng, dứt khoát lấy ra logout đại pháp lúc nào cũng đúng.
Tố gật đầu: "Được."
Diệp Hiểu Hạ lập tức chuẩn bị logout, trước lúc bóng cô bóng biến mất, cô bỗng nghe thấy Tố nói: "Tôi chờ cô."
Gì, gì, gì? Con tôm? Cô nghe lầm đi. Nhìn CG xuất hiện liên tiếp sau khi
logout, Diệp Hiểu Hạ không ngừng nói với bản thân, cô nhất định là nghe
lầm.
Tuy rằng tiền bán trang bị có thể đã được mười vạn, nhưng cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với bọn người hung thần ác sát đó. Diệp Hiểu Hạ vẫn không ngủ được, cô nằm trên giường, không buồn ngủ, đợi đến lúc
trời sáng hẳn, cô rốt cuộc không làm khó bản thân đứng dậy. Mang một đôi mắt thâm quầng đến ngân hàng rút tiền, rút mười vạn đồng tiền mặt, nơm
nớp lo sợ về phòng, chờ đám người kia đến lấy tiền.
Cô mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, cô có một thân trang bị cực phẩm, cấp bậc siêu cao, đứng trên tường thành của Bạch đế thành, quăng một hỏa
cầu ra phía Tố âm tình bất định kia, hắn bị đánh bay ra thật xa. Diệp
Hiểu Hạ đứng ở trên tường thành cười vô cùng đắc ý, đó gọi là sảng
khoái, chỉ là dưới chân tường thật không an phận, sao lại bị rung? Cô
tung người từ trên tường thành xuống, động tác tuyệt đẹp, thân thủ nhanh nhẹn, khiến toàn bộ người vây xem đều nhiệt liệt vỗ tay.
Chỉ là
lúc rơi xuống đất, sao lại có thể dẫm vào một cái vỏ dưa hấu?Một bộ dạng chó ăn ***, Diệp Hiểu Hạ chật vật ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy xung quanh
không còn người vây xem, không còn ở Bạch đế thành, cách đó không xa chỉ thấy Tố khiêng hỏa tiễn hét to với cô: "Ta muốn đại diện ánh trăng tiêu diệt ngươi!"
Này, đây là cái gì a!
Hoả tiễn ầm ầm rung
động, Diệp Hiểu Hạ hai tay vung loạn xạ xông ra ngoài. Cô hét to một
tiếng, đột nhiên mở to mắt. Lại phát hiện hai tay cô đang vung loạn,
cũng may đây cũng không phải chỗ trời xanh mây trắng gì, mà là giường
cô. Ở trong phòng khách truyền đến tiếng đập cửa vĩ đại, giống như định
phá tan cửa phòng chống trộm.
Cùng với tiếng đập cửa là tiếng Dì Lưu gọi: "Hiểu Hạ, cháu có nhà không? Có nhà không?"
Thế là, Diệp Hiểu Hạ giật mình, từ trên giường bật dậy, theo bản năng sờ sờ túi tiền dưới gối đầu, xác nhận tiền vẫn còn, mới vừa trả lời vừa đi mở cửa.
Có lẽ là Diệp Hiểu Hạ mở cửa nhanh quá, cũng có lẽ là Dì
Lưu quá chuyên chú đập cửa, không nghe thấy Diệp Hiểu Hạ trả lời, nên
khi Diệp Hiểu Hạ mở cửa, thân thể tròn vo của Dì Lưu cũng đổ xuống. Nếu
không phải Diệp Hiểu Hạ nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy người bà, đoán chừng,
hôm nay Dì Lưu có thể sẽ gãy hai cái răng cửa.
"Ai ui, Dì Lưu, dì đây là..." Diệp Hiểu Hạ không kịp nói gì, nhìn thấy người ngoài cửa,
mặt cô không khỏi trắng bệch ra. Hôm nay không có nhiều người đến giống
lần trước, chỉ có hai tên, một là tên ngậm tăm, một tên khác là người
trẻ tuổi. Bọn họ một thả lỏng suy sụp đứng, một lười biếng dựa vào lan
can.
"Hiểu Hạ. Hiểu Hạ!" Dì Lưu vừa đứng ổn, liền kéo tay Diệp
Hiểu Hạ, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người kia nói: "Bọn họ nói đến tìm cháu! Làm sao có thể! Cháu xem, cháu làm sao có thể nhận thức người lai lịch không rõ như vậy!"
"Lão thái bà chết tiệt, bà còn tiếp tục nói bậy, cẩn thận tôi đánh bà đấy!" Tên ngậm tăm cau mày, vô cùng kiêu ngạo uy hiếp.
Dì Lưu lại anh dũng không sợ, thậm chí muốn xắn tay áo cùng hắn lý luận,
nếu không phải Diệp Hiểu Hạ ngăn bà, đoán chừng trận chiến nước miếng
này là không thể tránh né."Dì Lưu, bọn họ tới lấy đồ của Bạch Thiên Minh để lại, không có việc gì."
"Như vậy?" Dì Lưu thoạt nhìn rất nghi ngờ, bà nhìn Diệp Hiểu Hạ lại nhìn hai tên đó, lại quay đầu nhìn Diệp
Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ a, chúng ta là xã khu văn minh..."
"Dì, cháu
biết, thật sự là đến lấy đồ, không có gì đâu." Diệp Hiểu Hạ rất sợ cứ
tiếp tục kéo dài sẽ làm lộ chuyện nợ nần ra, nếu như vậy, có khi chủ nhà sẽ đến đuổi cô ra khỏi nhà. Nếu thật sự như vậy... Quỷ mới biết còn có
thể xảy ra chuyện gì. Vì thế cô vội vã đánh gãy lời Dì Lưu nói.
Dì Lưu thấy Diệp Hiểu Hạ đã nói như vậy, không khỏi lại giáo huấn hai tên một chút, phẫn nộ không vui rời đi.
Mắt thấy Dì Lưu đã đi xuống lầu, Diệp Hiểu Hạ mới thở dài một hơi, giải
quyết một phiền toái, chỉ là phiền toái chân chính còn ở trước mặt. Cô
nghiêng người, nói với hai cái người: "Mời vào."
Tên ngậm tăm đắc ý cười, cũng không đi vào, mà hướng về phía người trẻ tuổi cười cười, mời hắn vào trước.