Mà dưới bốn danh hiệu kia, còn có hai danh hiệu khác, nhìn hai danh hiệu này, Diệp Hiểu Hạ
rốt cuộc nhớ ra từ danh hiệu này cô đã nghe thấy ở đâu. Khóe miệng của
cô lộ ra một độ cong cứng ngắc, quả nhiên là không chịu nổi chuyện cũ
a... Ngẫm lại, chỉ là chuyện xảy ra mười mấy giờ trước, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Quả thực thật dọa người ...
Cô cư nhiên ở tình huống kia đạt được danh hiệu. Diệp Hiểu Hạ một bên nhìn hai danh hiệu kia, một bên đầu đầy hắc tuyến. Cô lúc đó còn có thể tiểu bạch hơn nữa không? Cô lúc đó còn có thể ngu ngốc hơn nữa không... Mà ở tình huống đó đạt được danh hiệu, chẳng phải là muốn gánh vác sỉ nhục
cả đời?
Làm cô cả đời đều phải sống chung với danh hiệu nhắc nhở
cô ngu ngốc thế nào, còn không bằng giết cô. Nhưng mà, nhưng mà, hai
danh hiệu này có thuộc tính thật bá đạo, thật nghịch thiên, thật dập dờn a...
Chọn có cốt khí có mặt mũi, hay là chọn chuyện cũ không biết xấu hổ... Đây quả nhiên là một lựa chọn gian nan.
Túy Trong Khêu Đèn kỳ quái nhìn Diệp Hiểu Hạ. Hắn chính là bảo cô xem xem
danh hiệu, không có bảo cô làm chuyện khác, tại sao giờ phút này cả
người cô âm trầm như bị âm u bao phủ. Là hắn nhìn lầm rồi sao? Một người thế nào khả năng trên người đều bị âm trầm bao phủ, đây là trò chơi,
không phải truyện tranh.
Hắn chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn người
trước mặt. Quả nhiên, mặc kệ ánh nắng tươi sáng bên ngoài, mặc kệ ánh
mặt trời chói mắt mà nóng rực kia theo khe hở trên nóc nhà bắn xuống,
nhưng vẫn không đánh tan được âm trầm bao phủ trên người Diệp Hiểu Hạ,
cô ngồi ở kia, một bộ dáng rối rắm như bị táo bón làm người ta ấn tượng
sâu sắc.
Quên đi, mặt mũi trị giá bao nhiêu tiền a? Do dự một
hồi, Diệp Hiểu Hạ quyết đoán không chọn cái trước. Cô híp mắt, mặt không biểu cảm, mình đang nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn, là người
nghèo siêu cấp, muốn mặt mũi cái gì a. Đầu năm nay, không biết xấu hổ
mới được ăn no.
Không rối rắm chuyện này nữa, Diệp Hiểu Hạ lại bắt đầu rối rắm một chuyện khác, cô nên chọn dùng danh hiệu nào thì tốt đây?
Nữ thần chinh phục: mục tiêu công kích, tỉ lệ bạo dẫn vật phẩm tăng 50.
Nữ thần chọc giận: tăng thuộc tính bản thân 100%.
Hai cái đều thử một chút, chỉ có ‘Nữ thần chọc giận’ làm thuộc tính biến
hóa. Mà ‘Nữ thần chinh phục’ tăng bạo dẫn 50% thật sự có chút gân gà đi, ví dụ như bạo dẫn trang bị là 0. 2, kia tăng 50% không phải là 0. 3?
Bạo dẫn hư vô mờ mịt như vậy, có hay không cũng không khác nhau nhiều.
Suy tính một hồi, Diệp Hiểu Hạ cuối cùng vẫn chọn dùng danh hiệu ‘Nữ
thần chọc giận’.
Bởi vì Túy Trong Khêu Đèn không giấu cô về
thuộc tính của danh hiệu, Diệp Hiểu Hạ cũng không giấu hắn thuộc tính
của ‘Nữ thần chọc giận’. Về phần ‘Nữ thần chinh phục’, cô cảm thấy là
thuộc tính gân gà, nên không nói với hắn.
Lúc Túy Trong Khêu Đèn
nghe thấy thuộc tính này, biểu cảm giật mình giống như đúc Diệp Hiểu Hạ
khi nghe thấy thuộc tính danh hiệu của hắn, không, phải nói là chỉ có
hơn chứ không có kém. Hắn cũng không hỏi thăm Diệp Hiểu Hạ xem danh hiệu từ chỗ nào đến, chỉ là không ngừng thở dài, thế giới này quả nhiên là
trời thương tiểu bạch, danh hiệu cường đại như vậy cư nhiên làm người
mới lần đầu chơi trò chơi nhặt được. Hắn cười khổ: "Nếu không phải hôm
nay gặp được tôi, khi nào thì cô mới có thể phát hiện danh hiệu biến
thái này?"
Quả thật là, nếu không gặp Túy Trong Khêu Đèn cô đại khái không có cơ hội biết đến danh hiệu kia.
Tính tính thời gian, bây giờ đã là ba bốn giờ sáng, hai người thấy đối
phương không buồn ngủ, dứt khoát tiếp tục đi lục sắc rừng rậm một vòng,
hiện tại thuộc tính này của bọn họ, chỉ cần mang dược thủy, đi sâu vào
trong rừng cũng không có vấn đề gì.
Hai người tổ đội đi đến lục
sắc rừng rậm. Đây là lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ cùng người khác tổ đội,
cô có một cảm giác mới mẻ xa lạ, trên đường đi đem bảng tổ đội ra xem,
nguyên lai Túy Trong Khêu Đèn giống cô, mới cấp 10, bất quá, sức mạnh
vừa rồi một chút cũng không giống người cấp 10, Diệp Hiểu Hạ còn cho là
Túy Trong Khêu Đèn ít nhất phải hơn cô 2 cấp cơ.
Lúc cô còn đang
suy nghĩ vấn đề râu ria đó, liền thấy Túy Trong Khêu Đèn bỗng nhiên hỏi
không đầu không đuôi: "Cô nói với tôi như vậy, không sợ tôi lừa cô sao?"
"Cái gì?" Nhất thời cô không phản ứng kịp, ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nam
nhân đi ở phía trước. Vóc người hắn rất cao, lưng cũng thật lớn, trên
lưng có hai thanh kiếm vĩ đại càng tăng thêm vài phần kiên cường. Bước
chân của hắn rất dài, nhưng không loạn, mỗi bước đi đều thật ổn trọng,
áo choàng Trung Quốc theo bước chân của hắn phập phồng bay lên, ôn
nhuyễn cực kỳ.
"Tôi nói chuyện danh hiệu." Túy Trong Khêu Đèn
không quay đầu, âm thanh của hắn cũng không quá lớn, nhưng ở trong lục
sắc rừng rậm yên tĩnh, Diệp Hiểu Hạ cũng nghe được rõ ràng. Cô không
khỏi sửng sốt, đúng vậy, cô tin tưởng hắn sao? Mà hắn thật sự đáng giá
cô tin tưởng sao?
Trong đầu mạc danh kỳ diệu nhớ tới Bạch Thiên
Minh, người kia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn không phải là không chịu
trách nhiệm, không quan tâm đến hậu quả, đem cục diện rối rắm vứt cho cô sao. Mà nam nhân trước mắt này, nhận thức không quá một tiếng, chính
mình vì sao lại muốn nói cho hắn biết thuộc tính danh hiệu? Chẳng lẽ
không sợ lại chọc đến phiền toái không cần thiết sao? Suy nghĩ một hồi,
Diệp Hiểu Hạ lại nở nụ cười: "Không sợ."
Diệp Hiểu Hạ cười hắc hắc hai tiếng, đi qua Túy Trong Khêu Đèn, đi đến phía
trước đi: "Có người nói với tôi, người đi đứng ổn trọng, tâm địa không
xấu." Nói xong cô quay đầu về phía Túy Trong Khêu Đèn cười cười: "Anh đi giống như thật ổn trọng nga."
Túy Trong Khêu Đèn sững sờ ở nơi
đó, thấy Diệp Hiểu Hạ càng chạy càng xa, mới chạy nhanh đi lên, tới bên
cạnh cô, hắn hừ hừ cái mũi: "Vì lý do nhàm chán như vậy liền tin tưởng
người khác?"
"Thì sao?"
Túy Trong Khêu Đèn nghiêng mặt đi, nhìn Diệp Hiểu Hạ ngẩng mặt nhìn hắn, chính hắn cũng không phát hiện,
khóe miệng của hắn lộ ra một chút ôn nhu: "Ngu ngốc." Sau đó bước nhanh
đi trước cô.
Diệp Hiểu Hạ cũng cười.
Thế giới này lạnh như vậy, nếu chỉ vì đã bị lừa gạt, người mà năng lực tín nhiệm đều mất đi, có phải sẽ bị đông lạnh chết không?
Ngu ngốc thì như thế nào? Ai biết ngu ngốc có phải nội tâm rét lạnh hay không?