Bác sĩ riêng của La gia trước tiên đến cấp cứu cho La Ký rồi ngay sau đó hắn được trực thăng đưa đến bệnh viên tư nhân tiến hành thải trừ tất cả phần độc tố còn sót lại.
Lâm Phong cũng theo đến bệnh viện. Trên trực thăng, ý thức La Ký vẫn còn chút thanh tỉnh, đại khái vì rung lắc khi vận chuyển, hắn mở mắt, tầm mắt mơ hồ đảo xung quanh như tìm kiếm điều gì đó.
Bác sĩ tâm phúc liền đoán được tâm tư hắn, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Cậu Lâm đâu?”
“Em ở đây.”
La Ký hướng phía thanh âm Lâm Phong quay lại, sau một lúc lâu mới hơi hơi cười cười, vươn tay ra.
Lâm Phong bắt lấy tay hắn, La Ký hé miệng, thanh âm đứt quãng hỏi: “Em…….em không sao chứ?”
Lâm Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Em tốt lắm.” rồi cho hắn một nụ cười thản nhiên.
La Ký thấy vậy mới buông tay, khép lại mi mắt.
Lâm Phong ngồi bên người hắn, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt khinh đạm. Một lát sau cậu nhẹ nhàng buông tay ra, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ tâm phúc của La gia vừa vặn điều chỉnh dụng cụ, quay đầu nhìn cậu một cái. Thiếu niên tú lệ này đang lặng lẽ nhìn ra ngoài khoảng thiên không, những đám mây trong ráng chiều lướt qua vùn vùn phản chiếu trong đôi mắt cậu, sâu thẳm, u vọng không thể tả.
Hắn đột nhiên cảm thấy thiếu niên này tựa hồ hoàn toàn không đem người đang cận kề sinh tử bên cạnh mình là La Ký để vào lòng, cậu giống như chỉ chăm chú nhìn khoảng không giữa bầu trời, hết thảy thế sự nhân hòa xung quanh, thậm chí cả La Ký, đều chưa từng đọng lại trong ánh mắt.
Hắn từng nghe La Ký đã dung túng, đã khen ngợi cậu thiếu niên này có bao nhiêu đáng yêu, có bao nhiêu đơn thuần, có bao nhiêu quyến luyến đối với mình, mặc dù có đôi khi hơi phiền toái nhưng hầu như lúc nào cũng ấm áp, mềm mại, tựa như một chú mèo nhỏ lúc nào cũng thích cuộn mình lại.
Nhưng giờ phút này hắn lại đột nhiên phát hiện, Lâm Phong không giống như những gì La Ký nói. Khi cậu ngồi kia tạo cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời, giống như một người tự tách biệt với thế giới bên ngoài, tách biệt với mọi người, rời xa hết thảy những rối loạn, những chuyện tình, tựa như nếu lúc này La Ký có chết……cậu cũng sẽ không coi trọng mà liếc mắt lấy một cái.
“………Là ảo giác của mình thôi.” Bác sĩ cúi đầu nói, kiệt lực đem lực chú ý của mình vào hồng quang phát ra từ dụng cụ điều chỉnh cho La Ký.
Bênh viện đã làm tốt công tác chuẩn bị, khi La Ký vừa đưa xuống đã ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Tất cả những món ăn trong bữa tối đều bị mang đi phân tích, kết quả nhanh chóng được đưa ra, cả món bít tết và tô cháo đều có độc, hơn nữa chất độc cũng có trên dụng cụ ăn uống như dao, nĩa, thìa.
“Xem ra đúng là do tên đầu bếp kia gây nên a.” Lâm Phong cầm báo cáo phân tích, thấp giọng cười rộ lên.
Đại khái là bị loại thái độ này của cậu làm kinh sợ, trong lòng mấy tên bảo vệ có chút sợ hãi: “Nhưng cậu Lâm, tình hình cụ thể ngày hôm đó trong nhà chính đều sẽ được sắp xếp để điều tra, cho nên hiện tại tốt nhất nên đem tất cả mọi người giam lại, chờ sau khi La tiên sinh tỉnh lại rồi từng bước thẩm vấn.”
“Tôi không cho là như vậy.” Lâm Phong tao nhã khép lại bản báo cáo, ngẩng đầu nhìn chăm chú người bảo vệ, “Trên thực tế, vì e ngại thẩm tra ra chủ mưu phía sau, người hạ độc rất có thể sẽ có khả năng tự sát hoặc bị giết người diệt khẩu. Để đề phòng hung thủ phía sau thủ tiêu nhân chứng, chúng ta phải lập tức trở về nhà chính, nghiêm túc thẩm vấn tên đầu bếp kia mới đúng.”
“Nhưng cậu Lâm, không có lệnh của La tiên sinh, chúng tôi không thể…..”
“Sẽ không để anh chịu trách nhiệm.” Lâm Phong mỉm cười vỗ vỗ vai viên bảo vệ, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười rộ lên: “Các anh ở lại đây, một mình tôi trở về nhà chính, rất nhanh sẽ quay lại thôi.”
Bảo vệ cả kinh: “Nhưng La tiên sinh rất nghiêm khắc yêu cầu chúng tôi bảo vệ cậu an toàn…….”
“Tôi không sao. Nha, đây là lệnh của tôi.”
Lâm Phong lướt qua người bảo vệ, bước ra khỏi cửa.
Tuy rằng yêu cầu của La tiên sinh bọn họ phải tuân thủ nhưng trước mắt tình huống rối loạn như vậy ai có thể có quyền lực mạnh mẽ chế trụ Lâm công tử đang được nuông chiều vạn phần này a…….bảo vệ nhìn đám đồng nghiệp đang chạy tới chạy lui trên hành lang, chỉ dám từ chối trong chốc lát cuối cùng vẫn là trơ mắt nhìn Lâm Phong rời khỏi bệnh viện.
La gia không lưu lại bao nhiêu người, đầu bếp tạm thời bị giam trong một căn phòng nhỏ, Lâm Phong không tốn nhiều công phu, không kinh động bất cứ kẻ nào, không để bất cứ ai nhìn thấy cậu.
“Thiết, thật đúng là thô bạo a……”
Lâm Phong lầm bầm lầu bầu, dùng hai ngón tay rút ra miếng vải nhét trong miệng, quăng sang một bên. Đầu bếp tay bị trói quặt sau lưng nằm trên mặt đất, lúc nhìn thấy cậu hắn hơi run run một chút, ngay sau đó liền hướng tới một góc sáng sủa mà lui lại.
“Không cần làm bộ dáng sợ hãi tôi như vậy, tôi cũng không bắt buộc ông chuyện gì, tất cả đều do ông lựa chọn đi.”
Lâm Phong lui nửa bước, tấm lưng gầy tựa vào bức tường phía sau, từ trên cao nhìn xuống đầu bếp, “Vài tuần trước lúc ông bắt đầu hạ độc vào thức ăn của tôi, vừa vặn nhận được thù lao không nhỏ từ Dư Lệ San…….Nếu không phải bị tôi phát hiện, có khi giờ đây tôi đã vì thân thể trúng độc mà suy kiệt, một bước nữa là chết.”
Mỗi người đều có khả năng tiếp xúc với độc tố, nhưng trúng độc mà còn cầm cự được đến hôm nay là đã phi thường hiếm thấy. Loại độc tố mãn tính này có chu kì phát sinh rất ngắn, trong vòng ba tuần khi trúng độc sẽ xuất hiện hiện trạng lông tóc rụng dần, chi dưới vô lực, phần bụng đau đớn, cản trở việc vận động. Trong cơ thể nếu tích lũy quá mười hai gram độc tố nhất định sẽ chết.
Lâm Phong cũng không biết vì sao, trước đây cậu không hề ham ngủ như vậy, nhưng gần đây càng ngày cậu càng muốn ngủ, thân thể đau đớn đến chết lặng, đôi khi thần kinh còn sinh ra một loại cảm giác tê liệt. Cảm giác không khỏe này chỉ là mơ hồ hoặc thậm chí có thể nói Lâm Phong không hề phát giác ra có gì lạ thường. Nhưng La Ký, hắn luôn cảm thấy lạ vì sao dạo gần đây cậu lại luôn buồn ngủ như vậy. Khi ngủ, cậu ngủ rất lâu, không muốn hoạt động, chán ghét ánh mặt trời. Hắn vốn nghĩ tên tiểu tử này bỗng nhiên mắc bệnh lười nên chỉ hay đùa giỡn, tiện thể nhắc nhở. Nhưng Lâm Phong vì thói quen nghề nghiệp mà đối với tình huống cơ thể mình vô cùng mẫn cảm, cho nên nhờ lời nhắc nhở của La Ký mà phát hiện tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Cậu phát hiện ngón tay mình xuất hiện những đường cong màu trắng, nếu nhìn lướt qua sẽ không thấy rõ ràng, nhưng nếu nhìn kĩ có thể nhận ra. Đường cong này trong y học gọi là “thước thị tuyến”, là dấu hiệu xuất hiện đầu tiên khi bị trúng độc
Diệp Liên là một chuyên gia y học. Hắn đối với bí mật thân thể của con người rất có hứng thú, cũng thường xuyên nhắc nhở đệ tử của mình những hiện tượng quỷ dị khi trúng độc. Khi trúng độc nguy hiểm nhất là bị chẩn đoán nhầm lẫn hoặc hiểm ác nhất là các loại độc dược mãn tính. Thước thị tuyến là dấu hiệu bên ngoài đặc biệt duy nhất, ở lớp học đã từng được nhắc qua rất nhiều lần.
Lâm Phong phát hiện trên ngón tay mình xuất hiện thước thị tuyến ngay lập tức liền biết được chuyện gì sắp xảy ra. Cậu mỗi ngày đều cùng La Ký cùng ra cùng vào, những người cùng tiếp xúc hàng ngày cũng đều giống nhau, điểm khác nhau duy nhất chính là đồ ăn. La Ký lớn lên ở Mĩ nên hắn thường ăn cơm Tây mà Lâm Phong thường thích những món điểm tâm ngọt cho nên đó chính là cơ hội để Dư Lệ San hạ độc.
“Lợi dụng chất độc làm thần kinh người ta mất dần sự cân đối…..loại phương pháp này thật sự rất ác độc.” ánh mắt Lâm Phong chuyển về phía người đầu bếp: “Ông không nghĩ tới nếu vạn nhất mình bị phát hiện thì sẽ phải nhận kết quả tàn nhẫn đến thế nào sao?”
Đầu bếp chấn động một chút, khàn khàn nói: “Tôi không còn cách nào khác……Từ thời cha tôi rồi đến tôi đều theo gia đình phu nhân phục vụ, tôi ở nhà còn có vợ con, tôi không thể từ chối……..Phu nhân nói cho tôi biết sau một tháng cậu nhất định sẽ chết, tôi nghĩ….trong một tháng, có lẽ sẽ không có ai phát hiện…..”
“Uhm, tính ra cũng đã qua một tháng.” Lâm Phong thở dài.
Đầu bếp đột ngột thở dài: “Thiếu gia, van cầu cậu nó cho tôi biết, tôi mỗi ngày đều ở trong thức ăn của cậu hạ độc, nhưng vì sao cậu vẫn…….cậu đến bây giờ còn…..”
“A, vấn đề này….”
Lâm Phong đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu của đầu bếp.
“Nếu là người bình thường, đích thực sau một tháng nhất định độc phát, bất qua Dư Lệ San không biết tôi từng được giải phẫu cải tạo, từng sợi cơ bắp cùng nội tạng, khí quan đều có độ cảm nhận cực mạnh. Nói ví dụ, xương cốt của tôi từng được thay thế bằng hợp kim đặc thù, độ cứng cùng cường độ chịu đựng đều rất khác với người bình thường, cho dù là rơi từ tầng mười xuống cùng lắm là chỉ gãy mấy cái xương mà thôi.” (=”=)
Đầu bếp ngây dại: “Vì sao? Nói vậy, cậu…….”
“Bởi vì tế bào của tôi có sự trao đổi chất với tốc độ rất nhanh, một chút độc tố trong thời gian đầu còn chưa kịp phát tác đã bị tế bào mới nhanh chóng thay thế…..Do đó giảm bớt hiệu quả khi độc tính phát tác.”
“Nói cách khác, cậu căn bản là không có…..không có trúng độc?”
“A, cũng không hoàn toàn là như thế.”
Lâm Phong đứng lên, không muốn giải thích nhiều.
Số lần tế bào phân bào trong cuộc đời con người là cố định, tốc độ tế bào thay thế nhanh hơn, theo nghĩa nào đó mà nói chính là tự mình cắt ngắn thời gian sống sót của tế bào, do đó…….cũng chính là đẩy nhanh quá trình tử vong của bản thân.
Vì trở thành thí nghiệm ưu tú nhất của Diệp Liên, hoặc là nói, vì quán triệt một ý niệm hay tín ngưỡng của Diệp Liên, hy sinh là điều không thể tránh khỏi.
“Nha, nói ngắn gọn, vì báo đáp ông, tôi sẽ đưa vợ con ông ra khỏi nhà Dư Lệ San, đến một nơi an toàn. Tuy rằng tôi không phải là người có tiền, bất quá sinh hoạt phí nửa đời sau của bọn họ tôi đã chuẩn bị một tài khoản.”
Đầu bếp quỳ xuống:“…… Cám ơn cậu.”
Lâm Phong không nhìn hắn, xoay người, hướng cửa đi đến.
“Như vậy, tôi không quấy rầy ông nữa. Dư Lệ San cũng không phải là người dễ đối phó, ông ở trong này tốt nhất nên suy nghĩ xem nên nói gì cho phải, chờ khi nào gặp được La Ký, biểu hiện cho tốt vào.”
Cửa phòng bếp lại mở ra, trong không gian tĩnh lặng phát ra những tiếng cùm cụp rất nhỏ.
Trong căn phòng không một bóng người, đầu bếp quỳ rạp trên mặt đất, phát ra tiếng khóc khàn khàn. Ngẫu nhiên có thể nghe thấy một hai cái tên mơ hồ, làm hắn đau khổ nhớ đến vợ con mình.
Kỳ thật hắn đã không còn đường lui, từ ngày đầu tiên hắn xuống tay hạ độc. Điều đáng mừng duy nhất là căn bệnh mãn tính lâu nay của vợ hắn đã có cơ hội chữa trị thật tốt, hai đứa nhỏ chắc chắn cũng sẽ được đưa tới một trường học thật tốt. Lâm Phong sẽ thay thế hắn chiếu cố bọn họ, so với người chồng, người cha như hắn sẽ tốt hơn nhiều.
Mà chủ nhân Dư Lệ San của hắn, cuối cũng cũng sẽ theo hắn đi xuống địa ngục.
Lâm Phong xuyên qua đình viện không một bóng người của La gia, đi đến góc sáng sủa nhất phía sau hậu viện.
Phía bên kia hồ lớn còn có gian nhà gỗ nhỏ dùng để chứa củi, thật lâu trước kia dùng để giam giữ con cháu trong gia tộc phạm lỗi, sau này trở nên hoang vu. Từ khi La Ký lên nắm quyền hắn chưa từng đi qua nơi đó, thật giống như đó là nơi đã bị lãng quên.
Bàn chân đặt trên hành lang phủ đầy bụi mờ, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Lâm Phong rút ra chìa khóa mở ra chiếc khóa lớn trước cửa.
“Chi nha” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một luồng ánh sáng chiếu vào căn phòng đã lâu không còn thấy ánh mặt trời, vài giây sau bên trong truyền đến một giọng nữ cật vấn: “……Là ai?”
Lâm Phong đẩy cửa ra, bước chân có thể nói là vô cùng tao nhã, tiêu sái bước vào căn phòng thấp bé ẩm ướt, thanh âm vững vàng lãnh đạm, khách khí tựa như cự nhân vu ngàn dặm.