Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 50: C50 Chương 50

Ngày thứ hai chính là ba mươi tết mà mọi người mong mỏi, khi trời chưa sáng đã theo thói quen thức sớm để chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.

Không gian lốp bốp tiếng pháo nổ, thực sự làm cho người không ngủ yên ổn.

Đêm qua có thể nói người Giang gia khổ không nói nổi, vừa qua sinh nhật, Giang Thượng cùng tiểu cô nương Lý Niệm, còn đang trong mộng liền trực tiếp bị tiếng pháo nổ hù dọa khóc thành tiếng.

Một bên khác cô nương ngốc Tứ Bảo cũng không khá hơn chút nào, đang ngủ ngon đột nhiên giật nảy mình, muốn khóc nhưng không khóc chui vào trong lòng cô.

Tập mãi thành quen cô ôm người Tứ Bảo, đôi tay che lỗ tai đỏ rực do ngủ của nàng, giúp nàng che đi tiếng điếc tai nhức óc kia.

Nhưng dù thế nào thì cũng không có tác dụng, Tứ Bảo vẫn không thể nào ngủ tiếp, lấy hai tay cô đang che ra, mang theo khí trước khi rời giường xoay trong chăn ngồi dậy, ngốc ngốc ngồi trên giường sinh hờn dỗi.

Cô biết nàng đang không vui, sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng ngồi dậy đem chăn gói kỹ nàng lại, cô đứng dậy mặc quần áo vào.

" Rời giường được không?"

" Không cần"

" Vậy tiếp tục nằm"

"Không cần"

"....." Cô không hỏi tiếp, hỏi đi hỏi lại sợ mình không nhịn được sẽ phát điên.

Mắt nhìn trời ngoài phòng, cô tính toán để Tứ Bảo một mình trong phòng cho tỉnh ngủ, còn mình thì đi ra khỏi phòng.

" Giang Nhị"

Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên Tứ Bảo ở trên giường kêu cô, ngữ khí vô cùng nóng nảy. Cô đành phải xoay người.

" Làm sao vậy, muốn ta làm gì sao?"

Cô càng hỏi, Tứ Bảo càng bực bội, nàng cũng không biết bị làm sao, chính là cảm thấy không hài lòng, cái gì cũng không như ý, cái gì cũng không tốt, nghĩ như vậy, nàng cũng không thèm nhìn cô, cơ thể nằm xuống giường, cọ lung tung trên giường.

" A a a, quá phiền a, ô ô ô"

Lúc sau liền khóc lên, lần đầu cô tiếp xúc gần gũi với nàng nháo khi mới rời giường, có chút ngốc, đứng tại chỗ không biết nên làm gì cho phải, ngơ ngác mà nhìn nàng, chờ đến khi nhận ra nàng khóc, lại vội vàng hoàn hồn, đêm người từ trên giường ôm vào trong lòng.


" Tốt tốt, không bực bội, ôm ngươi ra phía sau sưởi ấm được không?"

" Không tốt không tốt, ô ô, Giang Nhị ôm, ôm ta"

Cái gì Tứ Bảo cũng không muốn làm, nàng không phải cảm thấy đề nghị của cô không tốt, nàng chỉ là cảm thấy hiện tại làm cái gì cũng không tốt; cô thật sự không có cách, ôm Tứ Bảo lấy phân chuồng từ trong phòng ra.

Chăn bông còn quấn trên người Tứ Bảo, cô ôm nàng giống như trẻ con ở trước ngực, một tay nâng cái mông, một tay đặt ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, sau đó từ trong phòng chậm rãi đi lại.

Tuy rằng Tứ Bảo khóc, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng chân kẹp eo cô, ghé vào trên người cô, cảm xúc chậm rãi hòa hoãn xuống, không có ầm ĩ nữa.

Nghe tiếng ngoài phòng dần biến mất, cùng với tiếng Tứ Bảo hít thở dần ổn định, cô hơi hơi cử động cánh tay nhức mỏi của mình, nhưng động tác cũng không dám quá mạnh.

" Tứ Bảo?"

Cô không xác định Tứ Bảo ngủ chưa, đành thử gọi nàng.

" Ân?" Tứ Bảo mơ màng trả lời cô, tuy rằng không ngủ, nhưng cũng lim dim sắp ngủ rồi.

Cô đành phải ôm nàng đi hai vòng, cuối cùng Tứ Bảo cũng hoàn toàn ngủ say, lúc này mới yên tâm thả nàng lên giường.

Vừa mới buông người ra, cô vung hai cánh tay thật mạnh trong không trung, ý đồ muốn giảm bớt nhức mỏi.

Tứ Bảo ngủ say không hề hay biết, cô tức giận nhéo rồi bóp mặt nàng, lại sợ đánh thức nàng, không dám dùng quá sức, Tứ Bảo cảm nhận được tay cô, cọ cọ vào tay cô.

Cô thật sự không chịu nổi, ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay, chạy thật nhanh ra ngoài.

Ngoài phòng chị cùng Lý Sở đều đã tỉnh, buổi sáng hai đứa nhỏ cũng náo loạn một lúc, lúc này không có tiếp tục ngủ nữa, mà đi theo hai người lớn ở trong sân thu dọn đồ vật.

" Tứ Bảo tỷ tỷ đâu?"

Đôi mắt Lý Niệm sưng đỏ, thấy cô, vội tiếng lên hỏi.

Cô nhìn đôi mắt nhỏ kia, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng rất nhanh đã nhịn xuống, nghiêm túc mở miệng:" Suốt ngày cứ tìm Tứ Bảo tỷ tỷ, còn Giang Nhị ta trong mắt ngươi chính là để trưng bày phải không?"

"A?" Cái này làm Lý Niệm có chút khó chống đỡ, mặt đỏ ửng giải thích:" Không phải Giang Nhị tỷ tỷ, ta chỉ muốn chơi cùng Tứ Bảo tỷ tỷ...."


Bên kia chị nhìn thấy tiểu nha đầu kia đỏ mặt nghiêm túc giải thích với cô, liền im lặng nhéo cánh tay cô một cái.

" Ngươi làm khó nàng làm gì, vừa sáng sớm đã rảnh đến không có việc gì để làm?"

" Ách..."

Lần này tới cô nghẹn lời, cô nhìn tỷ tỷ mình, còn người chưa nói một câu, chị cúi đầu đi đến bên cạnh Lý Sở đang nén cười, âm thầm dùng sức bấm một cái vào đùi y.

" Ta, ngô!!!" Lý Sở ngây ngốc, có quan hệ gì với mình sao?

Xoa đùi bị nhéo đau, Lý Sở giận mà không dám nói gì hơn là đi ôm muội muội mình, một hơi này, y phải nhịn.

Cái này làm cô vui sướng, ở một bên vui vẻ ôm cháu nhỏ của mình.

Ở sau nhà có một thùng sắt lớn, cô nhàn rỗi không có việc gì làm, liền dẫn theo Giang Thượng cùng đi ra sau dọn dẹp một chút, di chuyển ra một chỗ đất trống, đem thùng sắt đặt ở giữa, lại lấy thêm nhiều củi tới, đốt thành một đống lửa lớn.

Lửa lớn hừng hực bị bao vây trong thùng sắt, lửa nóng bốn phía, Giang Thượng đứng ở khá xa, nhưng mặt cũng bị nung đến đỏ bừng.

Cô thừa dịp lửa cháy lớn, từ trong bếp ôm ra mấy củ khoai lang.

Buổi trưa Chị cùng Lý Sở chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, buổi sáng cô dỗ Tứ Bảo, nên cũng không có ăn cơm, chị tính toán nấu cho cô một chén mì, nhưng lại bị cô cự tuyệt.

Mặt khác Tứ Bảo còn trong phòng ngủ đến trời đất tối tăm, cô không đói bụng, nhưng sợ nàng đói, vẫn quyết định đi đánh thức nàng dậy.

Bởi vì nướng khoai, đôi tay cô nóng hừng hực, trực tiếp cho tay vào trong chăn, dán lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa.

" Tỉnh ngoan a, tỉnh cho ăn ngon"

Cô nhắm mắt ghé vào trên người Tứ Bảo, trong miệng lười biếng kêu nàng.

Tứ Bảo bị làm ồn đã có chút mất kiên nhẫn, người cũng không tỉnh, híp mắt dùng tay bắt được tay của cô ở trong chăn, lung tung đẩy ra bên ngoài, sau đó ở trong chăn vội vàng trở mình, ý đồ muốn tránh xa cô.

Cô cũng xoay người theo nàng, một gương mặt đẹp cọ cọ phía sau đầu nàng, cọ tới đầu tóc Tứ Bảo càng rối bời hơn lúc đầu.


Có lẽ bị ép đến đau, Tứ Bảo trở tay đánh một cái, đánh thẳng lên má phải của cô. Tiếng "Ba" trong trẻo vang lên trong không gian an tĩnh nghe càng rõ ràng hơn.

Tứ Bảo cũng nghe thấy, đột nhiên tỉnh táo lại, liền vội vàng xoay người ôm lấy người có chút giật mình kia, đem đầu cô gắt gao ôm vào trong ngực.

" Thực xin lỗi, Giang Nhị đừng nóng giận, ta sai rồi"

Một tay còn đang ở trên mặt cô nhẹ nhàng xoa, hiển nhiên là bị phản ứng thô lỗ vừa rồi của mình dọa rồi.

Nàng sợ cô tức giận, bởi vì Dư đại nương từng nói, đánh người không thể vả mặt, huống chi người giống cô, vả mặt chính là không tôn trọng, nói rõ chính là vô cùng chán ghét người đó.

Tứ Bảo không nghĩ tới sẽ đánh mặt cô, nàng cũng không có chán ghét cô, cho nên nàng sợ cô tức giận, sợ cô chán ghét mình, cho nên thời điểm bạt tay liền theo bản năng làm ra loạt hành động này.

Nếu đổi là người khác, cô có khả năng đã sớm chặt cánh tay người kia, nhưng đây là vợ của mình, càng đừng nói là do mình ầm ĩ làm người thức dậy, cô làm sao có thể tức giận, lúc này còn được Tứ Bảo ôm trong lòng ngực, đầu óc liền trở nên mê mang, đây là cái tiếp xúc hoàn hảo gì đây?

Trên mặt cảm giác mềm mại, cùng với hương thơm láng thoáng quanh chóp mũi, cô cảm thấy mình có chút say, nhưng cô còn không đến mức trực tiếp choáng váng.

" Không có chuyện gì, không trách ngươi, ngươi đừng sợ"

Cô lưu luyến rời khỏi ngực Tứ Bảo ngẩng đầu, vuốt vuốt cái đầu nhỏ đang tự trách, nhẹ giọng an ủi.

Tay nàng vẫn ở trên mặt cô, giống như là không nghe cô, đầu lắc nhẹ, giọng nói rất nhỏ:" KHông phải cố ý, thật xin lỗi, không nên tức giận"

Cô có chút đau đầu, biết nàng đang chìm vào cảm xúc bên trong của mình, dỗ cũng không được, cô liền nâng cằm Tứ Bảo.

" TIếp tục xin lỗi ta liền tức giận, hiện tại mặt ta rất đau, nhanh thổi cho ta"

Nghe được cô kêu đau, Tứ Bảo lập tức liền tiến lại gần thổi cho cô, bộ dáng cẩn thận vô cùng đáng yêu. Cô nhân lúc nàng tiến gần thổi mặt cô, liền hôn lên môi mềm mại của nàng.

" Ngô"

Tứ Bảo bất ngờ bị cô hôn không kịp chuẩn bị, nhưng tay nàng vẫn còn trên mặt cô, giống như nàng hôn lên mặt cô vậy.

Tứ Bảo có chút thẹn thùng, giống như bị lửa cháy bén nhanh chóng buông tay, muốn lui về phía sau, cô tựa như một con sói thấy thịt, tay cấp tốc che sau đầu nàng, đột nhiên hôn sâu, dùng môi lưỡi làm cho Tứ Bảo đáng yêu phải liên tục thở dốc.

Nụ hôn kết thúc, cô thỏa mãn liếm môi, buông Tứ Bảo ra, nhân tiện còn hôn lên mặt nàng một cái.

" Ta thật sự không giận ngươi, tự mình mặc quần áo được không?"

Nói cũng không đợi nàng phản ứng, đã giúp nàng đi lấy quần áo tới.

Tứ Bảo không còn cách nào, đành phải ai oán trừng mắt nhìn cô, ngồi ở trên giường chậm rãi mặc quần áo.


Cô thừa dịp Tứ Bảo mặc quần áo đã nhanh chân đi ra sau nhà, hai tiểu nha đầu Lý Niệm cùng Giang Thượng thập phần nghe lời ngồi trên băng ghế, cách xa đống lửa trong thùng sắt, không đến mức bị đông lạnh cũng sẽ không bị nóng.

" Giang Nhị tỷ tỷ, khoai lang chín chưa?"

Nhìn thấy cô đi tới, Lý Niệm cũng không ngại chuyện hậu đậu lúc trước của mình, nhỏ giọng hỏi.

Cô không vội trả lời, cầm lấy đồ gắp than bới đống lửa hai lần, lăn ra mấy củ đen xì, sau đó chọc lên, lúc này mới gật đầu.

" Có thể, hiện tại còn quá nóng, đợi một lát nữa mới có thể ăn"

" Vậy được rồi"

Tiểu cô nương nghe được chưa thể ăn thì có chút mất mát, ôm Giang Thượng nhỏ hơn một vòng ngoan ngoãn ngồi trở về băng ghế.

" Chờ ta dẫn Tứ Bảo ra liền có thể ăn" Cô thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, khó được nhiều thêm một câu.

" Được, đợi Tứ Bảo tỷ tỷ cùng nhau ăn"

Lý Niệm liền vui vẻ ra mặt.

Cô về phòng nhìn Tứ Bảo đã mặc quần áo xong, vẫn không nhịn được giúp nàng rửa mặt, Lúc này nước bọt của Lý Niệm đều chảy ra rồi cô mới dẫn Tứ Bảo qua.

" Tứ Bảo tỷ tỷ!"

Lý Niệm trong thấy Tứ Bảo ở xa kích động hơn nhiều so với thấy cô, nhưng lúc này cô cũng không so đo, cầm hai khăn lau những củ khoai lang một lần, tận lực lau hết tro phía trên.

Sau đó dùng đũa gạch tạo thành một miệng nhỏ, để lên một cái muỗng nhỏ.

Ba cô nương từ nhỏ tới lớn ngồi một hàng, mỗi người ôm lấy một củ khoai lang nướng, ăn đến thơm ngào ngạt.

Rốt cuộc Giang Thượng tuổi cũng còn nhỏ, tự mình ôm khoai lang học theo động tác của Tứ Bảo và Lý Niệm, nhưng cuối cùng cũng không có một muỗng nào tới miệng, cô bất đắc dĩ, đoạt muỗng nàng bắt đầu đút.

Nàng đút Giang Thượng, Tứ Bảo ở một bên liền nhìn chằm chằm cô.

Chờ đến đút nửa củ khoai, lúc này cô mới chú ý tới Tứ Bảo đang nhìn mình, động tác trong tay có chút hoang mang, đút đến Giang Thượng không ăn nổi nữa, cô lập tức buông đồ vật trong tay, tiếp nhận khoai trong tay nàng chuẩn bị đút nàng.

" Ta tự mình ăn"

Nhưng Tứ Bảo không chút do dự cự tuyệt nàng, ôm khoai lang không nhìn cô.

Cô cũng không giận, ôm Giang Thượng đi nhà trước, đem người giao cho chị đang nấu cơm.