Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 48: C48 Chương 48

24 tháng chạp là tết Táo Quân, tiệm cơm cũng không có tiếp tục buôn bán, đúng lúc nhàn rỗi, một nhà của cô tự nhiên cũng sẽ không ở trên trấn, đều trở về nhà.

Trong dân gian có quy củ năm cũ phải đi tế bái tổ tiên, năm rồi chỉ có cô cùng chị dẫn theo Tiểu Thượng đi, hiện tại thêm Tứ Bảo, cô vẫn là lần đầu dẫn theo nàng cùng đi.

Phần mộ tổ tiên Giang gia nằm phía sau bên cạnh rừng trúc, một phần đất to lớn như vậy, tọa lạc mấy ngôi mộ bé bé, có mới có cũ, nhưng đều rất sạch sẽ.

Chị ôm Giang Thượng đi phía trước, cô nắm tay đi theo phía sau chị, trên tay còn cầm theo nhang cùng nến.

" Chậm một chút không sao, chúng ta lập tức đến" Cô tự nhiên biết nàng muốn gì, nắm tay kéo người dẫn theo, để nàng đi bên cạnh, nhẹ giọng an ủi.

Tứ Bảo cũng không muốn cáu kỉnh với cô, chỉ có chút không quen mà thôi, bộ dáng cô dỗ nàng, nàng cảm thấy có chút xấu hổ.

" Ngươi đừng nói chuyện" Tứ Bảo xoay đầu, hờn dỗi nhìn cô.

Cái này làm cho cô có chút buồn cười, hiểu rõ sờ sờ đầu nhỏ đang xấu hổ.

" Được được được, ta không nói nữa"

Chị ở phía trước nhìn hai người liếc mắt đưa tình ở phía sau, trên mặt còn mang theo ý cười không quá rõ.

" Được rồi, Giang Nhị ngươi đừng có nháo với Tứ Bảo, thành thật đi đường khó vậy sao?"

" Không, chúng ta đi nhanh lên đi"

Cô thu rồi tay trên đầu nàng, lúc này mới nghiêm mặt, dẫn Tứ Bảo cùng chị đi. Chỉ trong chốc lát đã đến trước phần mộ cha mẹ cô.

Tổ tiên Giang gia cũng không phải ở trong Liên Hoa thôn, mà là nhiều năm trước, gia gia của cô từ nơi khác dời tới đây, các trưởng bối cũng không nói cụ thể là từ nơi nào dời tới, cho nên cô cũng không biết rõ lắm, dù sao chị và cô sinh ra đã ở nơi này, cha mẹ Giang sau đó qua đời cũng được chôn cất ở trong thôn, còn về phần mộ của Giang gia gia cô cũng không rõ được chôn ở đâu.


Bởi vì các cô căn bản chưa thấy qua, nghe nói lúc đó cha mẹ Giang còn chưa thành thân, vừa mới biết một chút thì đã qua đời, chị cùng cô là hai cháu gái ngoan cũng chưa có cơ hội thấy.

Dù sao cô không phải rất quan tâm những việc này, hằng năm đều đi theo tỷ tỷ thành thật tế bái lão nương cùng lão cha mình một chút, năm nay là lần đầu dẫn nàng dâu tới.

Hai ngôi mộ nho nhỏ nằm kề nhau, bởi vì mấy ngày liên tiếp tuyết rơi, bên trên mộ phần rơi đầy tuyết, lộ ra bên dưới loang lổ bùn đen. Cỏ dại xung quanh bị tuyết bao trùm, cô dùng tay nhỏ lên tiện tay ném qua một bên.

Ngược lại là Tứ Bảo đến trước mộ phần cũng không sợ, học theo động tác của cô dọn dẹp cỏ dại, không đầy một lát tay liền lạnh đến đỏ bừng.

Chị đưa Giang Thượng cho cô ôm lấy, còn mình thì ngồi xổm xuống trước một phần bày tốt nến cùng nhang ra, lấy ra cây châm lửa thắp lên, cuối cùng đốt tiền giấy.

Chị ôm Giang Thượng trở về, trước mộ cha mẹ Giang bái một cái, đè Giang Thượng nho nhỏ cũng làm theo. Sau đó chính là cô cùng Tứ Bảo, từ trước đến nay nàng thích học theo cô, cũng không đợi cô nói, nàng liền học theo động tác bái xuống.

Mấy người đứng dậy, cô giúp Tứ Bảo đập sạch sẽ tuyết đọng trên quần áo, chỉ vào hai phần mộ liền kề nói:" Bên này là cha, bên kia là nương, biết chưa?"

Tứ Bảo có chút không hiểu, không vội trả lời cô, mà nghĩ trong đầu qua một lần, nghĩ nghĩ Dư đại nương của mình cùng Dư lão hán dữ dằn kia, hậu tri hậu giác hiểu được, nhẹ nhàng gật đầu với cô.

" Là cha mẹ ngươi, cũng là Tứ Bảo, chúng ta"

" Ừm, chúng ta"

Cô nhìn hiện tại tư duy của Tứ Bảo đã rõ ràng hơn trước đây, càng có thêm nhiều suy nghĩ hỏi cô, trong lòng rất vui mừng, Tứ Bảo từng chút trưởng thành, cô đều nhìn thấy trong mắt.

Tuyết không ngừng rơi cuối cùng cũng dừng lại trong chốc lát, nhân cơ hội này cô nhanh chóng quay đầu dẫn Tứ Bảo cùng chị xuống núi trở về nhà.

Những ngày kế tiếp là bắt đầu chuẩn bị cho năm mới.


Ở trong nhà chị mang theo Tứ Bảo cùng Giang Thượng quét dọn, chuẩn bị đón năm mới, mà cô thì ở trên trấn mua đồ tết.

Những năm trước chỉ có hai tỷ muội cô cùng thêm một bé con chắp vá trôi qua, năm nay cô muốn một năm náo nhiệt, trực tiếp đi lên trấn tìm Lý Sở.

" Ngươi cùng muội ngươi hai người cũng sẽ ăn năm mới, còn lẻ loi vô cùng thảm, nếu không thì năm nay tới nhà tra cùng nhau ăn năm mới?"

Lý Sở nghe xong lời này trong lòng vô cùng cao hứng, từ khi tiệm cơm ngừng buôn bán, chị cũng không có đi lên trấn, tâm y đã sớm khó nhịn được ngứa ngáy, lúc này cô mời y cùng muội muội tới nhà cùng nhau ăn tết, cái này làm sao có thể cự tuyệt đây, không nói hai lời liền đồng ý.

Đồng ý xong cũng đi theo cô mua đủ loại đồ tết.

Cô sợ chị không đồng ý, liền đem Lý Niệm tới Giang gia trước, sau đó giải thích một chút việc cô mời Lý Sở tới nhà ăn tết, nói Lý Sở là một cô nương còn mang theo một tiểu cô nương Lý Niệm, hai người quá cô đơn cùng đáng thương như thế nào, nói một đống lớn.

Chị chỉ nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, chờ đến khi cô giải thích hơn nữa ngày mới phụt cười ra tiếng:" Tỷ ngươi lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Cùng nhau thì cùng nhau, ngươi lại chưa nói không được"

Có chị cho phép, đếm đó cô liền mang theo Lý Sở kéo một xe ngựa đầy đồ vật từ trên trấn chạy về, đồ vật mua rất nhiều, tới lui vài lần mới dọn toàn bộ vào trong sân.

Giang Thượng mới sinh ra vào năm trước, trước 30 tết một ngày là sinh nhật hai tuổi của Tiểu Thượng, người làm dì nỏ như cô mua một sọt pháo trúc từ trên trấn về, nói là làm cho Giang Thượng sinh nhật hai tuổi khó quên.

Đáng tiếc là Giang Thượng vẫn còn quá nhỏ, cầm bật lửa trong tay, bàn chân nhỏ đi theo sau lưng cô, cũng không dám đụng tới pháo trúc kia. Đương nhiên cô cũng không thật sự để nó chơi, chỉ vịn cánh tay thịt bé nhỏ châm lửa, liền nhanh ôm người chạy xa.

Bên kia chị cùng Lý Sở bận rộn trong bếp, chị bớt chút thời gian nhìn cô đang kéo nữ nhi cùng quậy phá trông vô cùng vui vẻ, cuối cùng chỉ cười bất đắc dĩ lắc đầu. Lý Sở cẩn thật đứng bên cạnh nhìn cũng không nói lời nào.

Ngoài sân cô mang theo Giang Thượng chơi đến quên trời đất, Tứ Bảo bị vắng vẻ liền không vui, dẫn theo Lý Niệm học theo cô dùng bật lửa, lén lấy hai cây pháo thật lớn từ trong sọt trúc ra đốt.


Hừ, không cho các nàng chơi, thì Tứ Bảo tự chơi một mình.

Ngày thường Lý Niệm quậy không quản được, nhưng đói với uy lực không nhỏ của pháo trúc nó vẫn sợ hãi, nhưng lại rất tò mò, cô cùng Giang Thượng đốt phát ra tiếng bùm bùm vang dội làm nó không nhịn được.

Tuy rằng Tứ Bảo chưa từng chơi pháo, nhưng cũng biết là đồ vật nguy hiểm, tay phải cầm một đoạn nhỏ mồi lửa, tay trái đem Lý Niệm tránh sau lưng, hai người cách pháo thật xa, lúc này mới dám châm lửa.

Đáng tiếc không giống cô cho Giang Thượng chơi pháo trúc nổ dài uy lực nhỏ, các nàng là lấy pháo lớn có kíp nổ dài chưa bằng ngón tay út, uy lực vô cùng lớn.

Lửa khó khăn lắm mới dính vào ngòi nổ, Tứ Bảo còn chưa kịp dẫn Lý Niệm lui về phía sau, trong nháy mắt sợi dây liến đốt hết," Phanh" một tiếng thật lớn, làm chấn động đến người trong phòng toàn thân run lên.

Người đầu tiên phản ứng là cô, cô bất chấp lỗ tai đang lùng bùng, buông Giang Thượng trong ngực ra, liền chạy qua, ôm Tứ Bảo bị dọa ngốc cùng Lý Niệm từ không khói lửa mù mịt ra ngoài.

" Không có việc chứ Tứ Bảo?"

Cô thật sự bị dọa sắp ngất rồi, ôm người mà trong lòng vô cùng hoảng sợ, Tứ Bảo dán trong lòng cô không một tiếng động, cũng không nhúc nhích, còn Lý Niệm bộ dáng ngơ ngác đứng bên cạnh cô, nhưng trên người không có sức mẻ chút nào.

Lý Sở cùng chị ở trong phòng chạy ra nhìn thấy tình cảnh này cũng bị dọa sợ. Lý Sở ôm muội muội nhà mình kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có việc gì mới quay qua nhìn Tứ Bảo, thật sự không tưởng tượng rõ đây là xảy ra chuyện gì.

" Đi vào trong trước, đừng đứng ngây ngốc ở chỗ này" Cô bế con gái bị đánh rơi lên, lại đưa tay vỗ nhẹ người cô, trên mặt vẫn còn chút trắng bệch.

Lúc này cô mới hoàn hồn, ôm Tứ Bảo vào phòng, đang chuẩn bị đem người đặt lên giường kiểm tra một chút, Tứ Bảo trong ngực liền động, hai cánh tay ôm cổ cô oa một tiếng liền khóc lên.

Nghe nàng khóc lúc này cô mới hòa hoãn cảm xúc lại, để tùy ý nàng trên người mình gào khóc.

Chị cùng Lý Sở cũng biết hơn phân nữa là không có gì trở ngại nữa, không ở trong phòng quá lâu, liền dẫn người ra ngoài tiếp tục làm việc của mình. Trước khi ra khỏi phòng còn hung hăng trừng mắt liếc cô đang ôm nàng, ngoài miệng im lặng không mắng cô một câu, sau đó lại ra hiệu cho cô dỗ nàng thật tốt.

Trong lòng cô vô cùng áy náy, tay vỗ nhẹ lưng nàng, nhìn chị ở cửa mà cười khổ, không có chút một tâm tư bất mãn nào.

" Tứ Bảo có bị đau ở đâu không?"


Tứ Bảo vẫn luôn khóc trong lòng cô, vào đông cô mặc áo bông dày cũng bị nước mắt của nàng thấm ướt, như vậy liền không được, dứt khoát hạ quyết tâm liền để Tứ Bảo xuống.

Khuôn mặt nhỏ bởi vì vùi trong ngực cô mà đỏ ửng, xung quanh đôi mắt cùng sống mũi cũng hồng hồng, cả người nhìn vô cùng đáng thương, nước mắt dính đầy mặt, mũi còn hít hít.

Cô không nhìn kỹ, lấy một cái khăn mềm ở bên cạnh, che trước mũi Tứ Bảo, nhẹ nhàng nắm

" Dùng sức, lau nước mũi rồi khóc tiếp"

Lần này Tứ Bảo còn khóc càng thảm hơn, đẩy tay cô ra nhào vào lòng ngực cô, không quản nước mắt cùng nước mũi, tất cả đều cọ lên quần áo cô.

Cô cũng không giận, ôm Tứ Bảo kiên nhẫn chờ nàng bình tĩnh lại.

Tứ Bảo đã nín khóc chỉ còn thút thít, còn có một chút nức nở, nhìn dáng vẻ này chắc toàn thân cũng đã đổ đầy mồ hôi, cô duỗi tay sờ sờ lưng nàng, quả nhiên sờ vào liền thấy ướt át, sau đó cũng không nói lời nào liền cởi toàn bộ quần áo trên người nàng, đem người nhét vào trong chăn.

Cô đút chút nước cho nàng rồi xoay người đi ra ngoài, chờ đến khi trở về trong tay còn bưng theo một chậu nước ấm cùng thuốc mỡ.

Tứ Bảo không đoán được tâm trạng của cô, cô chỉ cần không nói lời nào thì nàng liền có chút sợ, tuy rằng nàng mới bị dọa sợ, nhưng nàng cảm thấy mình có chút không đúng, cho nên nàng sợ cô sẽ tức giận, một đôi mắt sưng đỏ cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Cô nào biết nàng suy nghĩ cái gì, xụ mặt ngồi ở mép giường, đưa tay sờ sườn mặt của nàng:" Có đau không?"

Tứ Bảo bị cô đụng vào chỗ này có chút đau rát, vội vàng gật đầu, vừa rồi còn không có đau đâu.

Lúc đầu cô cũng không thấy đâu, nhưng lúc cởi quần áo nàng thấy, sườn mặt cùng bên cổ có chút sưng cao, nhìn cũng biết là do pháo hoa làm bị thương, cô nương ngốc chỉ lo khóc, trên người có chỗ nào đâu cũng không biết được.

Cái này làm lòng cô cảm thấy áy náy càng dữ dội hơn, thầm mắng chính mình vết thương rõ ràng như vậy cũng không thấy.

Thuốc mỡ mát lạnh được cô cẩn thận thoa đều lên vết thương, hiệu quả liền giảm bớt đau rát cho nàng.

Tứ Bảo nhìn mặt cô căng chặt trước mặt, đột nhiên liền ngửa đầu học theo bộ dáng của cô, hôn lên môi cô.