Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 41: C41 Chương 41

Giang Thụ Hân, nhất định là điên rồi.

Người trước mắt có chút dại ra, lại không có đẩy cô ra. Được một tấc lại muốn tiến một thước tùy ý từng chút xâm nhập.

Nghiền áp cánh môi Tứ Bảo, khiến cho hô hấp nàng có chút nặng nề, thân mình có chút ngăn không được run rẩy, cô cảm nhận được, đem hô hấp mình thả nhẹ, ôn nhu m út m út môi nàng rồi liền lui ra.

Lui ra trước mặt, cô đánh giá sắc mặt của nàng, trừ bỏ có chút ngốc, gương mặt có chút hồng, ánh mắt có chút mê ly, môi có chút hồng nhuận, vẫn chưa xuất hiện bất kỳ cảm xúc chán ghét nào, cái này làm cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

"Về nhà thôi."

Nghe cô nói, Tứ Bảo tự nhiên là gật đầu đồng ý, sau đó vô thức li3m li3m bờ môi có chút đau nhói của mình, trong lòng có chút trách cứ Giang Nhị, hôn làm mình đau chết, không hề giống ôn nhu hôn mặt.

Nhìn thấy động tác của nàng, hô hấp cô trì trệ, mất tự nhiên quay đầu không còn dám nhìn nhiều.

Hai người về đến trong nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, Giang Thụ Hân không có lại trì hoãn, đi vào phòng bếp nấu nước chuẩn bị rửa mặt. Mà nàng bị để lại ở trong nhà chính cũng không có việc gì làm, chị ôm hài tử đi vào, thấy nàng, vô tình thấy môi đỏ đỏ, nghi ngờ một chút.

Tứ Bảo đương nhiên không biết Giang Thục Vân đang nhìn cái gì, chỉ ngoan ngoãn hô: "Đại tỷ."

Rốt cuộc thì tia sáng quá mức u ám, Giang Thục Vân cũng không nhìn kỹ, hướng phía Tứ Bảo nhẹ gật đầu, dặn dò nàng sớm đi nghỉ ngơi liền dẫn hài tử trở về phòng nghỉ ngơi.

Bên kia Giang Thụ Hân mặt không đổi sắc nhìn tỷ cô rời đi, xách theo một thùng lớn nước nóng đi vào phòng của mình, Tứ Bảo cũng không cần nàng kêu, liền đi theo sau lưng cô.

Trong phòng còn chưa kịp thắp nến, ngược lại cô vô cùng thân thuộc đi đến bên cạnh thùng tắm đem nước nóng rót vào, nàng sợ đụng phải cái gì đó liền không dám đi, đứng chờ cô ở cửa.

Không thấy người theo vào, cô liền biết là chuyện gì xảy ra, lấy ra cây châm lửa thắp sáng ngọn nến bên trong phòng, tiếp theo chờ Tứ Bảo tự mình ngoan ngoãn vào phòng.

"Đi lấy y phục của chính mình." Giang Thụ Hân không để nàng nhàn rỗi, sai sử người đi đến tủ quần áo lấy quần áo cho cô: "Còn có cũng lấy quần áo ta tới đây."

Nói xong cũng không đợi Tứ Bảo cầm quần áo đi tới, liền tự mình bước vào thùng tắm tắm rửa.

Tứ Bảo gật đầu đáp ứng, chậm rãi đi đến tủ quần áo trước mặt, ánh nến vàng ấm áp, nghiêm túc tìm kiếm quần áo trong tủ; đầu tiên là tìm của cô, rõ ràng được xếp được chỉnh tề,


nàng không biết làm sao nắm ống tay áo lôi ra ngoài, làm rơi lả tả trên đất.

Nàng cũng không để ý, ở trong đống quần áo rớt đầy đất lấy y phục cho cô, vội vàng treo lên bình phong cho cô, sau đó nhanh chóng đi trở lại tìm quần áo cho mình.

Sau đó tìm được rồi lại chạy treo lên, sau đó lại chạy trở lại đem quần áo trên mặt đất ôm lên, vỗ một cái phủi tro bụi rồi nhét tất cả vào trong tủ quần áo.

Nếu để cho cô thấy một màn này thì không chừng đã đem cái đầu nàng gõ cho nở hoa rồi.

Nhưng cũng may, cô cũng không có cơ hội trông thấy.

Bên kia cô tắm xong lại đổi qua một thùng nước, nàng c ởi quần áo ra đi vào, bàn chân nhỏ vừa đụng mặt nước, liền co lại, nhỏ giọng hô: "Nóng!"

Nóng hay không đương nhiên cô biết rõ, bởi vì nàng còn cảm lạnh chưa khỏe, hôm nay nước so với ngày bình thường có chút nóng hơn, dù nói thế nào cũng không đến nỗi nóng thành cái dạng này.

Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, ôm người bỏ vào thùng tắm, lại ấn bả vai nàng xuống, trực tiếp ấn nàng trong thùng tắm, giữ lại một cái đầu nhỏ ở ngoài.

"Nóng!" Nàng có vẻ hơi khó chịu, kháng cự muốn đi ra, một bên đẩy cô một bên lầm bầm: "Nóng nóng nóng!"

"Không nóng." Cô làm sao có thể để nàng đi ra, ấn lấy nàng dụ dỗ nói: "Ngoan một chút, nhịn lập tức liền không nóng."

"Ta không muốn."

Đương nhiên nàng không chịu, vẫn như cũ nhích tới nhích lui.

Cô tránh không được nhìn thấy thân thể của nàng, cảm thấy mình hô hấp đều nhanh nóng hơn nước kia.

"Chỉ một lát, ngươi càng động thì càng khó thụ, không tin ngươi thử xem."

Đến cùng là không lay chuyển được cô, nàng hàm chứa nước mắt ngồi trong nước, một đôi tay nắm chặt lấy cổ áo cô, không còn dám động.

Chờ một lúc sau, da thịt trắng nõn đã thích ứng hơi nóng nhiệt độ nước, bắt đầu nổi lên màu hồng, cô cũng thấy, cổ họng hơi động một chút, hỏi nàng: "Còn nóng không?"


Cái này làm Tứ Bảo có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói không nóng.

Nếu đã như vậy cô liền dự định rời đi trước, để nàng ở đây ngâm nước nóng một lát, trừ đi hàn khí trong cơ thể.

Làm sao nàng chịu, lúc này cứ nắm cô không buông, còn để cô giúp nàng tắm rửa.

Cô tâm tình tốt chờ nàng ngâm một chút, lại lấy bồ kết ở trên kệ chà lung tung lên người nàng, sau đó tận lực thả nhẹ lực giúp nàng lau chùi thân thể, giọt nước ấm áp trượt từ trên đầu vai xuống, cô cố gắng hít sâu một hơi, lập tức kéo màn trướng của nàng qua, đem người gói kỹ liền đưa người tới trên giường.

Áo ngủ còn chưa kịp mặc.

Tứ Bảo nằm trên giường không hiểu, nàng bị quấn trong màn trướng nhìn cô, hỏi:" Y phục đâu?"

Nghe vậy cô lại lấy quần áo đưa cho nàng, còn cô thì bưng ấm trà đã nguội kia uống một chén.

Nhìn bóng lưng cô bĩu môi, nàng cầm áo ngủ tự mặc vào, mặc xong rồi cũng không kêu cô, để cô đứng một mình ở đó, còn nàng thì chui vào ổ chăn.

Chờ đến khi cô xoay người lại, trên giường loạn thành một đoàn, nàng nằm trong chăn không vui vẻ nhìn xem cô. Nước tắm cũng không có tâm tình đi đổ, cô tắt đèn lên giường.

"Không muốn ôm ta." Cô giống ngày thường đưa tay muốn ôm Tứ Bảo, lại bị nàng trốn đi, giống như cá nhỏ bướng bỉnh, lui ra rất xa.

Cô có thể hiểu cảm xúc nhỏ kia của nàng, nhưng đêm nay không có tâm tư cùng náo loạn với nàng, cứng rắn kéo nàng ôm vào ngực, đem đầu nàng vùi vào cổ cô, ngữ khí lười biếng:" Mau ngủ thôi, không cho phép lại cáu kỉnh, đều là lỗi của ta"

Thái độ nhận sai lần này nhanh hơn trước, nàng không biết nên làm cái gì, liền ngây người, chần chờ một chút, dứt khoát dựa vào người cô.

"Sẽ có Bảo Bảo sao?"

Đột nhiên, nàng trong chăn níu lấy lỗ tai cô bò dậy, ghé vào bên tai cô do dự hỏi ra một câu như vậy.

Cô bị câu hỏi không đầu không đuôi của nàng làm cho mơ hồ:" Cái gì bảo bảo?"


Thấy cô không hiểu ý của mình, nàng liền lấy tay để lên trên bụng mềm mại của mình, sau đó sốt ruột nói:" Hôn môi, bụng lớn, sinh bảo bảo"

Cô vuốt bụng mềm mại của nàng, vừa nghe nàng nói, sao có thể không hiểu nữa, lần trước chưa kịp giải thích rõ ràng với nàng vấn đề này, lần này lại tạo ra một hiểu lầm lớn như vậy.

"Sẽ không, không có Bảo Bảo, bụng cũng sẽ không thay đổi thành lớn."

Xoa bụng của nàng, cô giải thích từng chữ với nàng, lại chụp ót nàng kéo đến trước mặt, khẽ hôn môi nàng, nói:" Vô luận hôn ngươi như thế nào thì vĩnh viễn đều sẽ không có"

"Thật sao?" Nàng không kịp chuẩn bị đã bị cô hôn một cái, ảo não che lấy môi của cô nhỏ giọng hỏi.

Giang Thụ Hân mượn cơ hội hôn lòng bàn tay nàng một cái, thành thật nói:" Đương nhiên là thật, không tin thì chúng ta chờ xem"

Lần này Tứ Bảo mới miễn cưỡng tin, bàn tay không tự giác khép lại, muốn tránh môi cô; cô cũng có lòng tốt, liền ôm người đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lý Sở vội vàng đánh xe ngựa tới Giang gia, Cô vội vàng ra biển thu lưới, cũng không đoái hoài tới Lý Sở, nói một chút nơi cất giữ ngó sen rồi liền đi ra biển.

Lý Sở giúp Thục Vân đem toàn bộ ngó sen lên sau xe ngựa, lại không ngừng đánh xe đi ra bờ biển, tiếp đó cất kỹ sọt cá của cô, hai người cùng nhau đi lên trấn.

Bận rộn cả một buổi sáng, hai người mới đưa toàn bộ đồ bán hết, còn lại một chút không tốt lắm hai người phân phân chuẩn bị mang về nhà. Những ngó sen này mặc dù không có gì mới mẻ, nhưng cũng bán được sạch sẽ.

Cô nhìn chằm chằm ngôi nhà có diện tích không nhỏ của Lý Sở, trong lòng nghĩ cái gì đó.

"Nghĩ gì thế?"

Một bên Lý Sở bưng một chén nước đường từ quầy bán hàng rong đi tới, uống vô cùng vui vẻ, thấy cô đứng ở kia nghiêm túc suy nghĩ, không khỏi hỏi.

Cô liếc nhìn y một cái, lại nhìn những quán bán hàng rong to nhỏ bên đường, lắc đầu nói:" Không có gì, chính là đang suy nghĩ, bề ngoài nhà ngươi to như thế, chỉ bán chút hải sản, tựa hồ có chút có lớn mà không biết dùng"

"A, có sao?" Lý Sở quan sát tỉ mỉ một phen đại đường nhà mình, trống rỗng, đối diện chính là đường phố người đến người đi, hình như là có chút như vậy, "Vậy ngươi có suy nghĩ gì không?"

Giang Thụ Hân không có trực tiếp mở miệng, trước tiên cứ nói, cô tạm thời cũng không có ý nghĩ gì hay.

"Ngươi để ta suy nghĩ thật kỹ."

Gặp nàng còn đang suy nghĩ, Lý Sở nói lời kinh người: "Muối cũng là một thứ bán chạy."


Giang Thụ Hân nghe vậy liếc y một cái, ngữ khí lạnh: "Nổi điên đừng kéo theo ta."

Lý Sở liền trách mình một trận, đen đủi phi vài tiếng. Muối là vật triều đình quản vô cùng nghiêm ngặt, tự mình bán muối là tội lớn rơi đầu. Nghèo đến điên cũng nên nghĩ tới thứ này, Lý Sở cũng là nhất thời nhanh miệng nói ra.

Cô đối với những lời nói không suy nghĩ của y cũng đã quen, cũng lười nhìn y nhiều thêm một cái. Nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bất ngờ nhìn về phía Lý Sở đang bị cô ghét bỏ.

"Ngươi không phải biết làm cơm sao? Mỗi lần đến nhà ta đều ân cần như vậy."

"Ách, cái này." Lý Sở có chút tạm ngừng, nàng tránh nặng tìm nhẹ dò hỏi: "Ngươi muốn cho ta mở quán cơm?"

Nói đến cái này, cô ngồi thẳng người, suy tư gật gật đầu.

"Cũng là không phải không được, nhưng là đây không phải việc nhỏ. Thương lượng trước cho tốt, chuẩn bị kỹ càng lại rồi tính đến tiếp theo."

Đối với việc mở quán cơm, ngược lại Lý Sở là cảm thấy có thể thực hiện, tuy y không có bản lĩnh nào khác, nhưng có thể làm ra thức ăn ngon, thuở thiếu thời cha y chê nàng quá ầm ĩ, liền đem y ném cho một lão hữu học làm đồ ăn, đi theo sau lão sư phó học nhiều năm, về sau lão sư phó nhiễm bệnh qua đời, Lý Sở liền đem thủ nghệ này cho ném sau ót.

Vừa lúc Lý lão đầu qua đời, chỉ giữ lại một tòa nhà lớn cho y, lúc này chính là cô đưa ra ý kiến bán hải sản, lúc đầu là hai người cùng ra biển, nhưng mà Lý Sở lên thuyền đánh cá liền chóng mặt buồn nôn, bất đắt dĩ đành phải thành thật ở nhà mở quán bày bán hải sản.

Hôm nay ngược lại là lần đầu đưa ra chủ ý với đại đường này.

"Tay nghề ta có, chính là lo lắng không ai nguyện ý tới cửa dùng tiền a."

Mặc dù Lý Sở không phản đối đề nghị này, nhưng khó tránh sẽ lo lắng.

Đương nhiên cô cũng có thể nghĩ tới những thứ này, cô hơi suy tư nhân tiện nói: "Trước không vội mà mở tiệm, đầu tiên muốn làm chính là để người nếm thử tay nghề của ngươi."

Về phần như thế nào để có người nếm, cái này có rất nhiều loại phương pháp. Lý Sở suy đi nghĩ lại, rốt cuộc có một cái ý nghĩ.

Mỗi ngày tới cửa đều khách quen, mỗi lần tới chỉ muốn mua một chút nguyên liệu về nấu ăn, cứ như vậy, đã nói ra rắng đây là một nguyên liệu để làm ra món ăn.

Hôm nay, cũng giống hôm qua, cô xuất hiện bắt hải sản đưa lên trấn, Lý Sở mở quầy hàng bán, một a bà lớn tuổi đi tới, cười tủm tỉm mua hai con cá trích, Lý Sở lấy tiền thuận miệng hỏi.

"Bà, ngươi mua cá này chuẩn bị làm gì a?"

A bà nghe nàng hỏi, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp liền nói: "Ai, lão đầu nhà chúng ta, cả ngày lẩm bẩm, muốn ăn cá trích, nhưng ta liên tiếp làm mấy ngày, hắn luôn nói không được."