Trong khách sạn, hai bảo bảo ngủ thiếp đi, Một đêm này A Hương không có
cảm giác buồn ngủ . Lão đại và A Bưu đi ra ngoài cả đêm, hiện tại đã là
rạng sáng còn chưa có thấy người trở
lại.
A Hương không biết lão đại trở lại thành phố G để làm gì, tóm lại, cô cảm giác lần này trở về thành phố G rất nguy hiểm.
Đột nhiên cửa sổ có bóng đen chợt lóe, A Bưu xuất hiện tại đại sảnh, bộ mặt đầy máu……
“Lão đại đâu? Lão đại không có trở lại sao?” A Bưu không còn kịp nữa lau vết máu trên mặt, nóng nảy hỏi.
“Không có! Chuyện gì xảy ra? A Bưu anh nói chuyện gì đã xảy ra? Lão đại
thế nào không có đi chung với ngươi trở lại?” A Hương gấp gáp nước mắt
cũng mau rớt xuống.
“Chúng tôi bị người…… đuổi giết, toàn bộ sát thủ lợi hại nhất trong Hồ
Điệp Cốc đều điều động rồi, tổng cộng là sáu người, công phu trên người
các cô ta thật rất đáng sợ, lão đại không phải là đối thủ của bọn họ.” A Bưu nói đến sáu sát thủ trong Hồ Điệp Cốc giọng nói cũng run run.
Trong Hồ Điệp Cốc có bảy sát thủ lợi hại nhất, gọi là bảy con bươm bướm. Bươm bướm số một là Phạm Hiểu Hiểu, một mình đấu với sáu người liên
hiệp lại, Phạm Hiểu Hiểu không phải là đối thủ của các cô ta.
“Vậy…… Lão đại kia là bị họ mang đi?” A Hương nói tới chỗ này chân cũng hù dọa mềm nhũn.
“Không biết…… Tôi không biết…… A Hương, chúng ta cầu nguyện thôi……” A
Bưu không để ý dọn dẹp vết thương trên người, quỳ xuống trên nền nhà mà
lạy.
Nếu như lão đại bị sát thủ Hồ Điệp Cốc mang về, khẳng định như vậy là
lành ít dữ nhiều! Lão đại là muốn mình trở về Hồ Điệp Cốc, như vậy có lẽ sẽ còn cơ hội được sống!
A Bưu cùng A Hương hai người quỳ xuống trên nền nhà mãi cho đến buổi sáng bảy giờ đồng hồ, trời đã sáng rồi……
Đột nhiên nghe có âm thanh khóa cửa, A Bưu cảnh giác từ trên sàn nhà nhảy lên, ẩn thân ở phía sau cửa……
Cửa mở ra, đi vào là - Phạm Hiểu Hiểu!
“Lão đại, lão đại người trở lại, thật tốt!” A Bưu cùng A Hương thật chặt ôm Phạm Hiểu Hiểu, cực vui mà khóc. Mới vừa rồi hai người bọn họ quá lo lắng.
Mắt Phạm Hiểu Hiểu đã ươn ướt, cô không phải là một người dễ dàng cảm động, nhưng giờ phút này cô lại rơi lệ.
“A Bưu, A Hương, hiện tại sát thủ ở Hồ Điệp Cốc đã phát hiện ra tôi ở
thành phố G, họ lập tức sẽ tìm được tôi đấy, chúng ta không có thời gian thương cảm, hiện tại lập tức an bài hai đứa nhỏ cho tốt.” Phạm Hiểu
Hiểu tỉnh táo nói chuyện, tách A Bưu cùng A Hương ra.
“Lão đại, tôi muốn đi theo ngươi trở về Hồ Điệp Cốc!” A Bưu kiên quyết nói.
“Lão đại, hai đứa nhỏ kia tôi mang theo, tôi mang theo hai đứa nhỏ ẩn
cư, tôi sẽ không để bất luận kẻ nào tìm ra được chúng tôi, lão đại người yên tâm.” A Hương đã sớm suy nghĩ xong rồi, hai cái đứa nhỏ này cô sẽ
phụ trách.
Phạm Hiểu Hiểu thật rất cảm động…… Con người lúc còn sống, có thể có những bằng hữu này thật đáng giá!
“A Hương, cô và hai đứa nhỏ, tôi đã nghĩ xong, lập tức mang các người đi một chỗ, nhớ, A Hương, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô nhất định không thể
nói tôi đang ở tại Hồ Điệp Cốc, đặc biệt là đối với hai đứa nhỏ của tôi, ngàn vạn đừng tiết lộ ra một tia tiếng gió!” Phạm Hiểu Hiểu đặc biệt
dặn dò.
“Lão đại, tôi nhớ kỹ rồi, tôi thề, mặc kệ là ai, tôi đều sẽ không nói,
nếu như mà tôi A Hương nói ra lão đại ở Hồ Điệp Cốc, liền bị Thiên Lôi
đánh chết, bị vạn thiên đao chém chết, lão đại, tôi hiểu biết rõ Hồ Điệp Cốc cái chỗ này là không thể tùy tiện nói, tôi hiểu, lão đại người yên
tâm. A Hương chỉ muốn nhìn hai bảo bảo bình an lớn lên, mặc kệ lão đại
đem bảo bảo đặt ở bất kỳ địa phương nào, tôi đều sẽ cùng theo đi.”
“A Hương, cám ơn cô. Thừa dịp hai đứa nhỏ chưa có tỉnh lại, chúng ta lập tức lên đường!”
-- --
Tập đoàn Hoắc thị
A Hương mang theo hai bảo bảo đứng ở đại sảnh nơi tiếp đãi khách quý của Hoắc thị.
“Tiểu thư, xin chào, tôi muốn gặp Hoắc tổng giám đốc” Vẻ mặt A Hương bình tĩnh nói chuyện, một tay dắt một đứa bé.
“Xin hỏi có hẹn trước hay không đây?” Nhân viên trong đại sảnh nhón chân lên khom người nhìn hai đứa bé đáng yêu ở ngay trước mặt.
“Không có hẹn trước, nhưng mà tôi phải nhất định muốn gặp Hoắc tổng!” Vẻ mặt A Hương kiên định, giọng điệu nói chuyện cứng rắn.
“Không có hẹn trước thì không thể gặp được ngay được……”
Đại bảo trợn to con mắt tròn vo lấm lét nhìn trái phải, đột nhiên, bé tránh thoát tay A Hương, sải bước chạy tới cửa đại sảnh.
A Hương kinh ngạc quay đầu lại, theo Đại Bảo chạy bộ phương hướng nhìn
sang, cửa đại sảnh -- Hoắc Khải Địch anh tuấn trên mặt mang kính mắt
lớn, khí vũ hiên ngang sải bước đi vào đại sảnh……