Bình thường thì tôi không bao giờ quan tâm đến chuyện này, nhưng hôm nay Lẫm Lẫm và tên xấu xa họ Thần kia đến công ty con thị sát, khi tôi định đi theo, thì tên họ Thần kia đã phun vào mặt tôi một tràn: “Cậu biết thị sát là phải làm gì không hả?”
Câu nói ngắn gọn ấy thiếu điều làm tôi văng ra phía sau. Thằng bé Lẫm Lẫm hư hỏng cũng không chịu nói giúp ba nó một tiếng!
Thị sát! Thị sát! Không phải là nhìn tứ phía thôi sao? Tôi có mắt, đương nhiên là biết nhìn rồi!
Cho nên, tôi dư tiêu chuẩn để đi thị sát!
Cứ như vậy, tôi oai phong đi xem xét trụ sở chính của công ty.
Khi tôi bước vào cửa đã thấy Tiểu Đào ngồi trên ghế, không biết đang xem cái gì, miệng cười tươi như hoa.
Tôi đi đến, hỏi to: “Cô đang xem cái gì thế?”
Tiểu Đào căn bản là không ngờ đến sự xuất hiện đột ngột của tôi, tỏ ra vô cùng hoảng hốt, ánh mắt cứ dáo dác nhìn nhìn phía sau tôi.
Tôi quay đầu ra sau. Nhìn cái gì chứ?
Tiểu Đào thấy sau lưng tôi không có ai, tự nhiên thở dài nhẹ nhõm, rồi nhìn tôi cười toe toét.
Tôi chả hiểu mô tê gì.
Cô ta hỏi tôi: “Khi Kh… Ơ… Tổng giám đốc. Anh có biết vì sao một miếng thịt bò chín một phần ba và một miếng thịt bò chín một phần sáu khi gặp nhau trên đường lại không chào nhau không?”
Tôi động não suy nghĩ… Tại sao?
Nghĩ tới nghĩ lui… Không biết!
Cô ấy nhìn vẻ mặt đăm chiêu của tôi, liền nói: “Ngốc! Bởi vì tụi nó không quen nhau!” (*)
Ờ ha! Tôi gật đầu thông suốt, thì ra là do không quen!
Nhưng lát sau cơ mặt lập tức giật giật…
Cô ta đưa cho tôi một quyển sách, bảo tôi tự mình xem đi. Sau đó không nói gì thêm mà ném tôi ra ngoài, nói tôi đừng có mà làm phiền cô ta nữa.
Tôi bị đẩy ra cửa như thế đấy.
Tôi thật sự muốn nói cái gì đó, nhưng động não mãi mà không nghĩ ra phải nói cái gì, nên chỉ biết cầm quyển sách có tên “Không cười chết bạn cũng nhạt chết bạn!” (*) trở về phòng làm việc của mình.
Mới ngồi xuống một lúc, đã có người gõ cửa.
Tiêu rồi! Là tên xấu xa họ Thần, hắn không phải là đã đi thị sát rồi sao? Làm thế nào lại quay về nhanh như vậy?
Tính sao bây giờ? Tính sao bây giờ? Nếu hắn trông thấy quyển sách này, hình tượng đẹp đẽ cao quý vĩ đại của tôi sẽ bị phá hủy mất.
Đúng rồi, tài liệu! Tôi nhanh chóng nhét quyển sách xuống phía dưới xấp tài liệu.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa thì tên họ Thần đã bước vào, trên tay còn cầm một ít giấy tờ.
Tôi tằng hắng vài tiếng nghiêm túc rồi cao giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Liếc mắt nhìn tôi một cái, hắn ta vẫn cười cười, ánh mắt cứ nhìn tới lui trên bàn tôi.
Tim tôi đập như điên. Hắn thấy rồi sao?
Tay tôi không khỏi lúng túng đẩy quyển sách vào sâu hơn trong mớ tài liệu. Ha! Thế này thì trời cũng không thấy được!
Sau một hồi, hắn cũng bắt chước tôi tằng hắng mấy tiếng, nói: “Cậu xem rồi giải quyết hết đi. Yêu cầu đã ghi đầy đủ bên trong rồi!”
Tôi “ừm” một tiếng, nhận lấy xấp giấy tờ, nhưng vẫn thấy hắn đứng sờ sờ ra đấy.
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn cười cười, gian manh không gì sánh được.
Hắn nói: “Tài liệu đều xem xong rồi à? Để tôi giúp cậu đem đi nhá!”
Làm sao mà để tên xấu xa ấy đem đi được! Tôi vội vàng nói: “Không cần, lát nữa tôi sẽ bảo Diệp Tử đem đi!” Diệp Tử là thư ký của tôi.
“Là tiện thể thôi mà!” Vẫn là hắn nhanh hơn một bước.
Tài liệu được cầm lên, đương nhiên là mấy thứ bên trong cũng bị hắn thấy cả, từ cái bìa sách hài hước cho đến nội dung bên trong.
Tôi không thèm quan tâm. Thấy cũng đã thấy rồi! Tôi sợ hắn sao?
Tôi nhìn hắn, nói từng chữ rõ ràng vào cái bản mặt đáng ghét của hắn: “Trưởng phòng Thần, còn chuyện gì nữa không?”
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, bình thản phun ra hai chữ: “Trẻ con!”
Hắn… Tôi thật sự phát điên!
Trẻ con cái gì? Tôi chính là Tổng giám đốc gương mẫu quan tâm đến đời sống tinh thần của nhân viên, chăm chỉ đọc sách thu nhặt tri thức!
Hắn dám nói cấp trên của hắn trẻ con! Tôi sẽ… tôi sẽ… đuổi việc hắn!
Chắc chắn! Nhất định! Tôi phải đuổi việc hắn!
…
…
Tối hôm đó.
Tôi đang ngồi trên ghế salon đọc báo. Cơ thể có chút mệt mỏi nên ngả lưng xuống ghế chợp mắt một chút.
Còn Lẫm Lẫm thì đang chuẩn bị cơm nước trong nhà bếp.
Không hổ là con trai tôi! Vừa rời văn phòng, đã lăn vào bếp. Đúng là một người đàn ông lý tưởng của thời đại a!
Ý thức tôi dần dần mơ hồ.
Trong lúc chả còn biết trời đất gì, liền cảm thấy Lẫm Lẫm lắc nhẹ người mình: “Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Tôi mới đi một lát mà đã ngủ rồi sao?”
Tôi chả thèm quan tâm, trở mình tiếp tục ngủ.
Lắc càng ngày càng mạnh: “Ăn cơm trước rồi hẵng ngủ!”
Bất hiếu! Dám cản trở đấng sinh thành ngủ nghê sao?
Chờ khi ba ngủ no giấc, sẽ xử lý con sau!
…
Nhưng thoáng cái tôi đã bị lôi thẳng đến bàn ăn. Trong tay còn bị nhét 2 cây đũa.
Tôi bị quấy phá nghiêm trọng, có hơi tỉnh một chút. Cầm đũa chọt chọt chén cơm.
Hình như hôm nay cơm nấu rất tơi nha, tôi đâm riết sinh nghiện.
Nhưng Lẫm Lẫm ngồi bên cạnh càng lúc càng nhịn không nổi.
Lập tức giật phắt đôi đũa trong tay tôi, thay vào đó là một cái muỗng.
Một miếng thức ăn rồi hai miếng cơm. Lẫm Lẫm đút cơm rất từ tốn. Tôi ăn rất ngon lành. Đến khi ăn được hơn phân nửa thì tôi cũng hoàn toàn tỉnh táo, lập tức nhớ đến chuyện quan trọng hôm nay…
Tôi nói: “Lẫm Lẫm, chúng ta sa thải tên họ Thần xấu xa kia có được không?”
Nó nhìn tôi, nói: “Không được”, sau đó tiếp tục đút cơm.
“Sao lại không được!” Tôi đẩy muỗng của nó sang một bên.
“Hắn chọc giận anh phải không?” Lẫm Lẫm tiếp tục nhét cơm đầy miệng tôi.
“Hắn dám nói ba trẻ con!” Nhớ tới thôi đã tức điên lên rồi!
“Thì anh vốn rất trẻ con mà!” Chú ý, câu nói của thằng bé là câu… khẳng định.
Im lặng…
Im lặng…
.
…
…
…
A~~~ Tôi tức!
Ngay cả Lẫm Lẫm cũng nói tôi như vậy! Tôi chạy về phòng mình, khóa cửa lại!
Đêm nay cho nó ngủ ngoài luôn!
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Dùng ngón chân để đoán cũng biết là đứa con bất hiếu Lẫm Lẫm kia rồi.
“Mở cửa ra!” Một chút giọng điệu kích động, lo lắng, hoang mang cũng không có. Tôi tức đến mức nghiến răng ken két. Thậm chí một mẩu sốt ruột cũng không ư?
Tôi chả là gì với nó hết sao !?
“Không mở! Con ngủ bên ngoài đi!” Đánh chết tôi cũng không mở cửa.
“Thật sự không chịu mở?” Giọng nói không hề thay đổi.
“Không mở!” Kiên quyết gào lên.
“Anh chịu được sao?” Sao câu hỏi của nó lại giống hệt câu khẳng định thế này? Tôi ghét nhất là mấy câu khẳng định!
“Tại sao lại không chịu được?” Tôi thú nhận là có hơi do dự một chút. Đúng là có chút không muốn, nhưng chỉ là một chút thôi, một chút xíu xìu xiu thôi
Thoáng cái đã không còn nghe bất kì âm thanh nào nữa.
Tôi lầm bầm trong miệng vài câu rồi cất giọng: “Chúng ta chỉ cần đuổi hắn đi, hay giáng chức cũng được!”
“Không được! Hắn vốn không làm gì sai cả!” Thì ra vẫn còn chưa đi à!
Tôi tức! Vậy không lẽ ba nó sai sao? Tức chết tôi mà.
Tôi đi về phía chiếc giường yêu quý của mình, cầm một cái gối lên, mở cửa, ném ra ngoài.
Rống lên: “Trước khi ba hết giận, con ngủ ngoài cửa đi!”
Sau đó thừa khi nó chưa kịp phản ứng, đóng rầm cửa lại.
A, hành động vừa nãy của tôi thật là oanh liệt, oai phong a!
Nằm trên chiếc giường đáng yêu của mình, lăn qua lăn lại, tự nhiên cảm thấy cái giường hôm nay rất rộng.
A, nhất định là thiếu cục cưng của tôi nên mới thế.
Thằng bé thật sự rất to, ôm rất thích!
Tôi bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Nhưng không hiểu sao không thể ngủ được. Nhớ hồi trước, cả hai từ nhỏ đêm nào cũng ngủ chung với nhau. Chỉ trừ cái lần thằng bé đi du học nước ngoài ba năm. Thân thể đã quen với hơi ấm của Lẫm Lẫm. Ba năm nó không có nhà, tôi lúc nào cũng mất ngủ. Chỉ có mấy đêm thằng bé gọi điện thoại về nhà mới ngủ được một giấc đàng hoàng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình như đêm nay rất lạnh… Vậy… bên ngoài có lạnh không nhỉ?
Quên đi! Mặc kệ nó.
Tôi bắt đầu đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu…
Sàn nhà có cứng lắm không nhỉ? Có khi nào nó ngủ ở phòng khách không?
Ba con cừu, bốn con cừu…
Lạnh như vậy… Hình như hồi nãy tôi quên đưa mền cho thằng bé?
Mười con cừu, mười một con cừu…
Đó là lỗi của tên xấu xa họ Thần kia, có liên quan gì đến Lẫm Lẫm nhà tôi đâu? Tại sao lại đổ hết lên đầu Lẫm Lẫm chứ? Ngày mai tôi nhất định phải xử tử tên họ Thần kia mới được.
Vậy thì… Tôi có thể mở cửa cho thằng bé được rồi.
Thế là tôi xăm xăm leo khỏi giường.
Khi tôi mở cửa, đã thấy thằng bé dựa vào cửa, ngủ mất rồi.
Cũng đúng, hôm nay nó đã mệt gần chết mà.
Đột nhiên có chút đau lòng. Lẫm Lẫm của tôi vốn nghe lời như vậy. Tôi bảo nó ngủ ngoài cửa thì nó ngoan ngoãn ngủ ngoài cửa. Nó không chịu sa thải tên họ Thần kia cũng bởi vì hắn ta đã quen biết chúng tôi từ nhỏ. Năng lực làm việc không tồi, chỉ là hơi hư hỏng một chút thôi. Nó nhất định là lo tôi sau này hối hận…
Tôi ngồi xổm xuống, khẽ lay nó: “Lẫm Lẫm, dậy đi, lên giường mà ngủ!”
Tôi lay mãi, lay mãi, nhưng sao vẫn không tỉnh thế này?
Tôi tiến lại gần, định bụng sẽ gào vào tai nó gọi nó dậy, nhưng lại phát hiện lông mi của Lẫm Lẫm rất dài, rất tinh tế, rất đẹp. Mũi cũng rất thẳng, miệng cũng rất…
Tôi lắc lắc đầu. Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tự hào. Lẫm Lẫm, đứa nhỏ của tôi, bây giờ đã thật sự trưởng thành rồi. Không những vậy còn rất ưa nhìn nữa!
Nhìn thấy nó ngủ ngon lành như vậy, nếu đánh thức nó thì đúng là hành vi vô nhân đạo!
Con trai à, nhìn ba ba của con mà học hỏi này. Khi người khác đang ngủ thì không nên phá hỏng mộng đẹp của người ta.
Tôi ôm lấy nó, nhưng sao ôm mãi là không nhấc dậy được.
Tôi cố đứng lên! Đúng là trưởng thành rồi có khác! Nặng quá đi!
Ôm không dậy được, vậy thì dìu chắc được.
Đặt tay nó vòng qua vai tôi. Cứ tưởng dìu một lát nó sẽ đứng dậy, nhưng nó vẫn nằm y nguyên ra đấy.
Nhìn lại cánh tay mảnh khảnh của chính mình, tôi không khỏi cảm thán vài câu. Nếu biết trước có ngày nay, tôi đã chăm chỉ luyện tập thể hình rồi!
Ôm không đứng dậy, dìu cũng không dậy. Vậy phải làm thế nào đây?
Sờ sờ cằm suy tư. A! Vậy kéo vào là được rồi!
Nắm lấy hai tay nó, tôi dùng hết sức kéo nó vào bên trong. Cũng may cuối cùng thằng bé đã chịu nhúc nhích.
Tôi kéo kéo, nó vẫn ngủ say sưa.
Kéo hai cái, tôi nghỉ một cái. Người nhìn không mập mà sao nặng thế này?
Sau một hồi vất vả nỗ lực, rốt cục cũng kéo nó đến được bên giường. Tôi cố gắng ném thằng bé lên trên. Nhưng tôi không nghĩ đến, một khi trọng tâm không ổn thì sẽ nảy sinh rất nhiều thứ tai hại. Thế là tôi liền ngã xuống. Cằm gác lên thứ gì đấy. Muốn chết nhất là… môi tôi lại đường hoàng rơi xuống khóe miệng của Lẫm Lẫm.
OH! MYGOD. Tôi vội vàng đứng dậy.
Trời ơi! Không phải là con muốn làm gì con trai con đâu nha! Chỉ là tai nạn thôi mà!
Vất vả lắm mới ném được con voi con ấy lên giường, tôi cũng thở phào nằm xuống bên cạnh. Vừa ngả lưng, tay chân của Lẫm Lẫm đã quấn lấy tôi. Tôi quay sang, muốn đá nó sang một bên. Nhưng nhìn thấy gương mặt say ngủ của thằng bé, không biết làm gì hơn ngoài việc thả lỏng, từ từ chui vào trong lòng nó.
Trong mũi tràn ngập mùi vị của Lẫm Lẫm, khiến tôi nhớ đến tai nạn ban nãy. Hai má thoáng cái đã nóng bừng bừng, tim thì đập bùm bùm, không sao bình ổn trở lại nữa…
Tôi phải làm sao bây giờ???
=====
Chú Thích:
(*) Thịt bò chín: Ở đây là lối chơi chữ, đồng âm ( đồng cách viết ) nhưng khác nghĩa.
“Thục” ( 熟 ) trong tiếng Trung có nghĩa là “chín” cũng có nghĩa là “quen biết”.
Vì thịt bò chưa “chín” ( cũng có nghĩa là chưa “quen” ) nên không chào hỏi nhau ^^.
(*) “Không cười chết bạn, cũng nhạt chết bạn” : nhằm chỉ những mẩu chuyện ngắn ( cực ngắn) có khả năng gây cười. Đa phần có tính ngớ ngẩn đến mức người đọc phải bật cười.
Sau đây là một mẫu chuyện minh họa:
“Một ngày, phát hiện điện thoại di động biến mất. Tìm mãi, tìm mãi mà không thấy đâu. Cuối cùng, tuyệt vọng, đành rút điện thoại trong túi ra mà nhắn tin cho mẹ: “Mẹ à, điện thoại di động của con mất rồi!”
Truyện nhạt như thế, đúng là “nhạt chết bạn” thật =)). Cô Tiểu Đào đó ném cho Khi Khi quyển ấy, chả khác nào đưa kẹo cho con nít bảo nó đi chỗ khác chơi =)).