Hôm nay có rất nhiều việc cần làm, phải mua mắt kính mới, phải điều tra Ngô Xuyên.
Hứa Tâm An nhờ Cầu Tái Ngọc giúp đỡ.
Đầu tiên là dựa vào tướng mạo và họ tên của Ngô Xuyên, mong sao “Ngô Xuyên” tên thật, đáng tiếc hôm qua cô không nghĩ đến chuyện chụp lén anh ta,
bây giờ chỉ có thể dựa vào lời kể để phác họa nhân vật. Hứa Tâm An còn
kể cho Cầu Tái Ngọc nghe về tên tài khoản “Như Hổ Hàng Ma” của Ngô Xuyên trên diễn đàn “Không Hề Thần Bí”, cả só điện thoại anh ta để lại. Cầu
Tái Ngọc hứa sẽ điều tra rõ ràng, bảo Hứa Tâm An yên tâm sợi tin tức của cô nàng.
Đo xong kính, Hứa Tâm An lại gọi điện thoại cho Ngô
Xuyên, kết quả chỉ nghe thấy âm báo “Số điện thoại hiện không liên lạc
được”. Hứa Tâm An thấy không thể gọi vào số này được nữa, có thể đây là
số điện thoại anh ta mua để đối phó cô. Sau khi ra tay, bất luận thành
công hay thất bại anh ta cũng sẽ bỏ nó.
“Nhất định là anh ta đã
có âm mưu từ trước.” Hứa Tâm An nói với Tất Phương: “Nói không chừng hôm trước thấy bài đăng của tôi, anh ta liền suy tính tìm cách gài bẫy tôi, nên đã mua sẵn sim điện thoại đó.”
“Dĩ nhiên là có âm mưu rồi, những kết giới liên hoàn đó không thể bố trí trong một hai ngày được.” Tất Phương nói.
“Cái gì?” Hứa Tâm An kinh ngạc: “Một hai ngày không được sao? Nếu hôm trước
thấy bài đăng, lập tức đi giăng kết giới, ngày đêm miệt mài cũng không
kịp sao?”
“Không kịp. Tôi không tìm thấy cô trong phạm vi từ cao
ốc Kim Mộc ở đường Viễn Đại đến đường Tây Đình, sau đó tôi chạy đến ngôi nhà bỏ hoang ở thành phố G. Nếu lúc đó cô không kịp nhảy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị dịch chuyển đến một nơi khác. Nghĩa là, hắn ta đã chuẩn bị
ít nhất bốn chỗ, khoảng cách giữa chúng rất xa. Mỗi địa điểm đều phải
căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh để sắp xếp, giữa các địa điểm với nhau
cũng cần khí mạch liên thông mới có thể tạo ra cục diện liên hoàn.
Chuyện này không thể hoàn thành trong một hai ngày được. Tôi đoán nhé,
chỉ là đoán thôi, vì tôi cũng không nắm rõ khả năng của hắn ta. Nhưng
chắc chắn hắn ta có đồng bọn, cũng có thể bọn họ đã chuẩn bị ít nhất một tháng rồi.
“Một tháng sao?” Hứa Tâm An chau mày: “Anh đến đây còn chưa được một tháng.”
Hôm nay là ngày Hai mươi ba tháng Một, Hứa Tâm An nhớ rất rõ ngày Tất
Phương bắt đầu tới đây là Ba mươi mốt tháng Mười hai, đúng là chưa đến
một tháng.
“Tôi chỉ đoán thôi. Nếu hắn có nhiều đồng bọn thì
việc tìm kiếm địa điểm, bố trí kết giới cũng nhanh hơn, chắc không tới
một tháng.”
“Có cần tốn công sức đối phó với một người không biết gì như tôi không chứ, hai cửa tiêm ở thành phố C và D dường như cũng
không tốn công sức như thế”
Tất Phương nghĩ một lúc: “Có lẽ bọn
họ không làm để đối phó với cô đâu. Nếu thành phố này là cứ điểm của họ, hoặc bọn họ cần chuẩn bị trước cho một kế hoạch quan trọng nào đó. Vừa
hay gặp cô nên tiện thể xuống tay.”
Đúng lúc về đến tiệm, Hứa Tâm An vừa lấy chìa khóa vừa chau màu: “Nghe anh nói như thể chủ tiệm Tìm
Cái Chết có năng lực linh hồn mạnh mẽ tôi đây không quan trọng chút nào, lại còn sẵn tiện ra tay nữa chứ.”
“Vốn dĩ là thế mà.” Tất Phương biểu lộ sự khinh thường: “Nghiệp dư thì thôi đi còn ngốc nữa. Người ta
nói cô làm gì thì làm đó, sập bẫy còn tưởng mình gặp may. Sẵn tiện ra
tay là coi trọng cô lắm rồi, biết chưa?”
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta, quyết định mở cửa xong lập tức phải chụp lấy cây chổi.
Khi cửa vừa mở thì Hứa Tâm An liền ngây ra, trộm đột nhập vào tiệm sao? Hình như trên giá bớt đi khá nhiều món hàng.
Tất Phương bày vẻ mặt đắc ý ta đây, Hứa Tâm An nhìn dáng vẻ của anh ta, hồ
nghi mở máy tính xem máy tính tiền và lịch sử bán hàng: “Không ngờ anh
lại bán được nhiều như vậy!”
“Đúng đó.” Tất Phương hống hách
cười: “Hai giờ tôi ở đây coi tiệm còn bán nhiều hơn doanh thu hai tuần
của cô. Tôi còn đi một chuyến qua thành phố bên cứu người về nữa. Có
phải thấy tôi vừa đẹp trai vừa tài giỏi không?”
Đúng là rất giỏi, nhưng cách anh khiến người khác chẳng muốn khen tẹo nào.
“Mau khen tôi đi nào.” Không ngờ thần cũng tính toán như thế.
“Được thôi, anh thể hiện rất tốt, cứ thế mà phát huy. Buổi tối cho anh thêm đùi gà.”
Tất Phương nghe nửa câu đầu thì tỏ ra dè bỉu, nhưng sau khi nghe nửa câu
còn lại thì gật đầu vừa ý. Hứa Tâm An trông thấy vậy chẳng biết nên nói
thế nào.
Tất Phương nghiêng người qua: “Hắn ta không thành công
nên bây giờ cô trở nên quan trọng hơn rồi. Kẻ đó nhất định sẽ ra tay,
hơn nữa sẽ không đơn giản như lần trước nữa đâu.”
Bàn tay đang gõ của Hứa Tâm An chợt dừng lại. Chúa ơi! Hôm qua còn đơn giản sao? Nó mà phức tạp thì thế nào đây?
Tất Phương đoán được suy nghĩ của cô: “Lúc đầu, hắn ta tưởng rất đơn giản,
chỉ cần đưa cô đến văn phòng, ngồi một lát là có thể đoạt được hồn phách của cô. Không ngờ cô lại lợi hại như thế, liên lạc được với tôi nên hắn ta buộc phải dùng đến kết giới liên hoàn. Bây giờ có lẽ bọn chúng đang
rất hối hận đó.”
“Hối hận không nên ám hại tôi?”
”Hối hận sao lúc đó không bóp chết cô cho rồi.”
”…”
“Đẹp trai, tài hoa không phải người nào cũng có, không nhìn kĩ đối thủ của
mình là ai.” Tất Phương mỉm cười: “Bây giờ chắc đám người đó đã thấu
hiểu nỗi đau thương này.”
“…” Hứa Tâm An chẳng biết phải nói gì.
Nghe có vẻ đang khen cô tài giỏi, nhưng kiểu gì cũng thấy anh ta đang tự khen bản thân mình vừa đẹp trai lại tài hoa thì đúng hơn.
“Vậy đối thủ là tôi sao?” Hứa Tâm An thăm dò.
Tất Phương bày ra bộ mặt “Đùa à, không ngờ cô lại tưởng bở như thế.” Hứa
Tâm An cạn lời. Haizz, người ta chẳng có ý khen cô đâu, người ta đang tự khen bản thân mình mà.
Muốn tìm cây chổi quá đi thôi.
“Này, này, cô phải đối xử tử tế với tôi chứ.” Tất Phương nhìn thấy ánh mắt
của cô hướng về phía cây chổi, liền nói: “Bây giờ tôi là người cống hiến nhiều nhất trong tiệm, cô phải trả ơn tôi đấy. Tôi đã cứu được chủ
tiệm, còn giúp cô kiếm được không ít tiền.” Tất Phương ngẩng cao đầu,
ưỡn ngực đầy kiêu ngạo, bày tư thế từ nay ta đây không còn là người ăn
chực nữa rồi.
“Đúng đó, anh bán kiểu gì hay thế?” Hứa Tâm An
không thèm chấp. Một số người có bản lĩnh, có thành tích song lại khiến
người ta ghét cay ghét đắng, vừa khéo có một kẻ như vậy đang đứng trước
mặt cô. Chỉ là trong chuyện này những điều anh ta nói đều đúng, nên tối
nay cô quyết định cho anh ta thêm hai cái đùi gà xem như lời cảm ơn.
Cô vừa hỏi vừa lướt web, thì ra căn nhà đổ nát ở ngoại ô thành phố G là
một căn nhà ma có tiếng, rất nhiều người hiếu kì thích mạo hiểm chạy đến đó để gặp ma. Nếu hôm qua cô chết trong căn nhà ma đó liệu cảnh sát có
đưa ra kết luận như thế này không nhỉ: Người này chết do trượt chân té
ngã khi vào tham quan ngôi nhà ma.
“Thì tôi nói với những người khách đó rằng: ‘Thứ này rất hợp với bạn đấy’, ‘thứ đó không hợp với bạn đâu’.”
Tất Phương cũng nghiêng người tới trước màn hình máy tính xem, tỏ vẻ không quan tâm tới vấn đề ngôi nhà ma.
Trả lời như không, tuy nhiên Hứa Tâm An cũng hiểu ra vấn đề: “Người đến mua hàng toàn là con gái đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Giọng điệu vô cùng tự tin.
“Tất Phương anh thấy thế này được không, mỗi cuối tuần chúng ta sẽ tổ chức
hoạt động ‘ngày nam nhân viên độc thân bán hàng’ để cải thiện doanh số
thảm hại của tiệm nhé.” Hứa Tâm An vẫn tiếp tục lên mạng tìm kiếm xem
gần đây có vụ án kỳ lạ nào không.
“Nam nhân viên không thích độc thân.” Tất Phương trả lời.
“Chẳng phải anh ta vẫn luôn độc thân đó sao?”
“Điều đó chứng tỏ anh ta thích độc thân. Quan trọng là không thích độc thân
bán hàng. Không đúng, không độc thân, cũng không thích bán hàng, không
có hứng thú với công việc.”
Hứa Tâm An liếc xéo anh ta, sao anh
không chết vì lười cho xong luôn đi. Nhưng nói đến “vẫn luôn độc thân”,
cô liền hiếu kì: “Tất Phương, anh từng có vợ chưa?”
Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Cô yêu tôi rồi sao?”
Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: “Ai thèm yêu tên thần kinh vừa muốn tìm
chết vừa ham ăn chứ?” Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu: “Còn lười
nữa.”
Tất Phương không phản bác cũng không đáp lại. Hứa Tâm An
hơi chột dạ, ái ngại không dám nhìn anh ta mà ngó chăm chăm vào màn
hình, vờ như đang bận. Trong lòng thầm kiểm điểm bản thân là mình nói
hơi quá đáng. Thật ra Tất Phương cũng không tệ, ví như… ừm, nhất thời cô không nghĩ ra ưu điểm gì cả.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên cô cảm giác có vật gì đó quàng lên cổ mình.
Hứa Tâm An giật bắn người, cúi đầu nhìn, thì ra là sợi dây chuyền. Mặt sợi
dây chuyền là một phiến lông màu nâu đỏ rất đẹp, Tất Phương đứng sát
vào, giúp cô cài khóa dây chuyền.
Tim Hứa Tâm An đập liên hồi,
thấy mặt mình nóng ran, trong đầu đột nhiên ong ong rối tung rối mù. Nếu bây giờ Tất Phương hỏi: “Có phải em yêu anh rồi không?”, cô nên cầm
chổi đánh anh ta hay lập tức giả vờ ngất lăn ra để tránh anh ta nhìn
thấy cô xấu hổ thì tốt hơn?
Đối phương chắc chắn sẽ ra tay với cô lần nữa, trong khi chúng ta lại không biết dùng cách nào để tâm ý tương thông với nhau, cũng không biết tại sao sau khi bị kích động cô lại
phóng thích được năng lượng, thế nên cứ thận trọng thì hơn. Cô đeo sợi
dây chuyền này thì bất luận tới đâu tôi vẫn có thể tìm ra.”
“…”
Tai của Hứa Tâm An đỏ bừng, ngại quá, đúng là rất ngại, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Hứa Tâm An cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để hỏi: “Đây là hệ thống định vị GPS của yêu quái sao?”
“Là thần, cảm ơn.” Tất Phương lạnh lùng đáp.
Hứa Tâm An khẽ chạm vào phiến lông, nó dài bằng ngón trỏ của cô, màu sắc bắt mắt, trơn mịn mềm mại.
Cô quay lại nhìn anh ta: “Phiến lông này ở bộ phận nào thế?”
Đầu cô bị gõ thật mạnh.
Cô ôm đầu không phục: “Câu hỏi rất thuần khiết mà, chỉ là tò mò chút thôi.” Lần này đúng là cô đâu có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi.
Lại bị gõ mạnh thêm lần nữa.
Mẹ ơi, muốn tạo phản à, không ngờ còn dám dùng vũ lực với đầu bếp vĩ đại
này, Hứa Tâm An liếc anh ta, sau đó phát hiện “A, có phải anh xấu hổ rồi không? Anh xấu hổ thật đó à?”
“Cô nghĩ nhiều quá đấy.” Thần cũng biết thẹn quá hóa giận nữa cơ.
Không ngờ Tất Phương lại đánh trúng tâm lý ngại ngùng “nghĩ quá nhiều” của cô. Con người này cũng biết thẹn quá hóa giận nha.
“Lông có rụng không? Có phải thay định kỳ không?” Cô cố tình chọc anh ta.
“Không tặng cô nữa.” Tất Phương vờ như muốn lấy lại.
Hứa Tâm An cười ha ha, cô thấy đúng là người này đang xấu hổ thật, bèn nắm
chặt phiến lông vũ trước ngực không cho anh ta lấy đi. Hai người đang
đùa giỡn thì tiếng chuông cửa “kính coong” lại vang lên.
“Kính
chào quý khách.” Hứa Tâm An vừa cất tiếng đón khách vừa đẩy Tất Phương
ra, trừng mắt nhìn anh ta. Nghiêm chỉnh đi! Có khách vào kìa!
Người bước vào là một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi. Tóc ngắn, dáng người mảnh khảnh, môi mỏng, mặc một bộ đồ bó sát, xem ra rất chú trọng giữ
gìn vóc dáng. Bà ta bước đến liền đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh
rồi lại đi thẳng tới quầy tính tiền.
Là một phụ nữ rất có khí chất.
Tất Phương đứng phía sau véo nhẹ vào lưng cô, nhỏ giọng nói: “Là pháp sư hàng ma.”
Hứa Tâm An lập tức đứng thẳng người, cảnh giác hơn. Người phụ nữ này là
pháp sư hàng ma sao? Chẳng lẽ đây là đồng bọn của Ngô Xuyên?
Bà ta đi đến trước quầy tính tiền, nhìn Hứa Tâm An một lúc.
Hứa Tâm An mỉm cười: “Chào dì, dì cần mua gì ạ? Chỗ chúng tôi có đủ loại
nến và phụ kiện, với nhiều công dụng như đốt hương, chiếu sáng, trang
trí…”
“Cô là người lên mạng hỏi thăm chuyện cửa tiệm Tìm Cái Chết đúng không?”