Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý

Chương 46

Chỉ một câu nói của Thời Yến đã khiến giọt lệ bên hốc mắt của Trịnh Thư Ý chảy ngược vào trong, đồng thời hóa thành một ngọt lửa, nhanh chóng cháy bừng lên rồi bốc hơi trong cơ thể cô.

Ban đầu cô còn ngẩn ra, cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Nhưng câu nói đơn giản như thế… làm sao cô có thể nghe nhầm cho được?

Trong nháy mắt, mọi chua xót hay tâm tư thầm kín gì đó đều tan biến hết, trong đầu cô chỉ còn lại tiếng ong ong.

Không đúng, sao tự dưng anh lại nói câu này?

Trịnh Thư Ý há hốc mồm, mắt mở trừng trừng nhìn mặt tường một lúc lâu, sau đó lại quay sang nhìn Thời Yến.

Vẻ mặt anh vô cùng hờ hững, ánh mắt bình tĩnh nhìn tấm áp phích treo trêи tường, dường như anh không hề nhận ra mình nói sai điều gì, cũng không hề thấy không đúng lúc.

Trịnh Thư Ý có muốn đa cảm cũng không thể đa cảm nổi.

Cô ngơ ngác nhìn anh vài giây, sau đó mới dời tầm mắt.

Vì đang sốt nên người cô rất nóng, nóng đến nỗi vết ửng đỏ trêи mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Anh… em…”

Thấy cô ấp úng một buổi trời mà không nói được một chữ, Thời Yến nghiêng đầu, thản nhiên nói, “Tôi nói không đúng à?”

Tuy lời vừa rồi của anh chỉ là lời nói trong lúc tức giận, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không phải là không có lý.

Nam nữ trưởng thành, lúc này nên làm gì?

Nắm tay nhau xem phim à?

Dựa theo kế hoạch trước đó của cô, tốc độ tiến triển như thế có vẻ hơi lãng phí sức lực.

Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý bằng ánh mắt mỉa mai.

Cả người cô đang sốt, đầu óc không nhanh nhạy, đã thế hiện tại Trịnh Thư Ý còn bị anh làm cho hết hồn, chỉ thấy lời nói của anh rất có lý, choáng váng gật gật đầu.

Nhưng thế thì sao, mọi điều kiện để thành lập giả thiết đều vỡ tan cả rồi.

“Ừ, anh nói đúng đó.”

Thời Yến, “…”

Nhưng vừa dứt lời, bầu không khí như khẽ chấn động.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Qua cuộc nói chuyện ngắn gọn này, bọn họ đã moi ra một vật cản ngăn cách mà cả đôi bên đều biết rõ nhưng vẫn cứ luôn chôn giấu.

Lời cô mang ý thừa nhận rõ ràng,khiến tình trạng hiện tại càng thêm lúng túng.

Có một luồng khí lạ vô hình chặn ngay giữa cổ họng của Trịnh Thư Ý, cô không biết nói gì thêm.

Hành lang yên lặng lại vắng vẻ, bầu không khí cũng trở nên nặng nề.

Trịnh Thư Ý dựa lên tường, không biết phải làm thế nào.

Loa thông báo phát lại một lần nhắc nhở, Trịnh Thư Ý giật mình hoàn hồn lại, vội vàng chạy đến ô cửa trả kết quả.

Sau khi cầm kết quả xét nghiệm, cô đứng trước ô cửa hít thở thật sâu, rồi mới xoay người đi về phía Thời Yến.

“Em có kết quả xét nghiệm rồi, em đi tìm bác sĩ đây.”

Thời Yến “Ừ” một tiếng, không nói gì, cũng không có ý định đi cùng cô.

Trịnh Thư Ý đến phòng khám bệnh một mình.

Bác sĩ xem giấy xét nghiệm, vừa gõ máy tính vừa nói với cô, “Bạch cầu tăng cao, chắc là nhiễm vi khuẩn, nhưng tình trạng hiện tại của cô không nghiêm trọng, tôi cho cô uống thuốc trước. Nếu ngày mai vẫn còn sốt thì cô phải vào viện truyền dịch, về nhà đừng thức khuya, cố gắng nghỉ ngơi nhé.”

Trịnh Thư Ý gật đầu, “Dạ vâng ạ.”

Khi cầm toa thuốc do bác sĩ kê đi ra khỏi phòng bệnh, Trịnh Thư Ý nhìn hành lang vắng vẻ, trong lòng chợt thấy nặng nề.

Đi được hai bước, cô trông thấy bóng lưng Thời Yến ở ngoài sảnh, không hiểu sao trái tim lại như được lấp đầy.

Xếp hàng lấy thuốc xong, Trịnh Thư Ý xách cái túi nhỏ đi đến sau lưng Thời Yến.

Cô muốn kéo tay áo của anh, nhưng mãi vẫn không dám nhấc tay.

Trịnh Thư Ý đứng yên, cái bóng hắt lên sàn nhà cũng không động đậy.

Tiếng bước chân của cô vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi phải mất vài giây sau, Thời Yến mới phát hiện ra có người đang đứng sau lưng mình.

Anh xoay người nhìn dáng vẻ yên lặng của Trịnh Thư Ý, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt trắng bệch.

Ngón tay mảnh khảnh cầm túi nilon buông thõng bên chân, bị ánh đèn hắt lên trông rất lạnh lẽo.

Không hiểu sao Thời Yến lại muốn nắm lấy tay cô, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô, chút thương tiếc bỗng hóa thành bực bội, rối rắm giằng co khiến người ta không biết phải làm sao.

Thời Yến, “Em câm rồi à?”

Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi, “Dạ? Sao anh?”

Thời Yến, “Đi thôi.”

Trịnh Thư Ý cúi đầu lí nhí đáp, “Vâng.”



Trêи đường về, Thời Yến bình tĩnh lái xe, không nói không rằng.

Hiện giờ Trịnh Thư Ý vô cùng mệt mỏi, còn rất buồn ngủ.

Hơn nữa cô lại không hợp phong thủy với ô tô, xe mà chạy nhịp nhàng là cô lại dễ buồn ngủ.

Thế nhưng tối nay cô lại không tài nào ngủ được, tỉnh táo đến mức cô có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của Thời Yến.

Nhưng cô lại không biết phải nói gì, bầu không khí hiện giờ không có chỗ để cô phát huy, chỉ biết lẳng lặng tì lên cửa sổ xe, trái lại trông cô giống như đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Chí ít là Thời Yến nghĩ như thế.

Từ góc độ của anh nhìn sang, Trịnh Thư Ý không những đã thϊế͙p͙ đi mà còn ngủ rất say, không hề cục cựa.

Vì thế khi đến trước cổng khu chung cư, Thời Yến chậm rãi đạp phanh, tay khoác lên tay lái, im lặng không nói gì, cũng không có động tác kế tiếp.

Trịnh Thư Ý không biết vì sao Thời Yến lại không gọi cô dậy.

Còn cô chỉ muốn giả vờ nằm ngủ mãi như thế.

Ít nhất là cô có thể ở cạnh anh thêm một lúc, vì cô không biết lần tiếp theo gặp nhau sẽ là lúc nào.

Trong xe yên tĩnh đến độ chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Mấy sạp hàng nhỏ ven đường đã bắt đầu dọn hàng, từng ngọn đèn dần dần được tắt đi, vài người tăng ca về khuya mệt mỏi lê bước chân đi về nhà, bóng dáng lướt qua cửa sổ xe.

Trịnh Thư Ý nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, giác quan lại trở nên nhạy cảm hơn bình thường.

Tuy cô không nhìn thấy, nhưng mỗi một động tác của Thời Yến đều hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

Chỉ cần ngồi cách nhau nửa mét trong cùng một chiếc xe là cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng thời gian yên lặng thế này cũng trôi qua thật nhanh.

Hai mươi phút đã trôi qua, mà Trịnh Thư Ý lại cảm thấy chỉ trong chốc lát.

– – Nếu như không phải điện thoại Thời Yến có tin nhắn thoại, có lẽ cô sẽ tiếp tục giả bộ.

Là tin nhắn thoại của Quan Tế, Thời Yến bấm vào, đồng thời tháo dây an toàn, nới lỏng cà vạt.

Quan Tế, “Tôi hỏi cậu cái này, tối mai cậu rảnh không?”

Thời Yến gõ chữ sang, “Sao thế?”

Vài giây sau, giọng Quan Tế lại vang lên trong xe.

“Dĩ nhiên là chuyện tốt rồi. Cậu có nhớ cô gái tên Fiona lần trước không, không phải cậu nhìn người ta mấy lần à? Hình như người ta cũng có ý với cậu đó. Tối nay cô ấy đại diện công ty dự tiệc, tiện thể hỏi thăm cậu với tôi, ý cô ấy là muốn làm quen cậu, vừa hay ngày mai cô ấy được nghỉ, cho nên người ta hỏi cậu ngày mai có rảnh để hẹn gặp nhau không?”

Lúc Thời Yến bấm mở tin nhắn thoại cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở loa ngoài.

Nhưng khi nghe được nội dung tin nhắn, anh nhíu mày, vô thức nhìn sang Trịnh Thư Ý.

Cô vẫn đang ngủ, không có phản ứng gì.

Thời Yến thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không thể giải tỏa chút bực bội đang nghẹn ở trong lòng, vì thế anh không có ý định trả lời Quan Tế.

Song, Quan Tế lại gọi điện đến, không chờ Thời Yến mở miệng, anh ta đã bắt đầu lải nhải, “Tôi nói này, con gái vừa giỏi vừa đẹp lại còn độc thân như cô ấy không còn nhiều đâu. Nếu không phải vì tôi từng quen với bạn của cô ấy một thời gian thì tôi cũng muốn theo đuổi cô ấy đấy.”

Thời Yến, “Cậu rảnh lắm hả?”

“Không rảnh, tại hôm nay uống hơi nhiều nên tôi mới nói nhiều thôi.” Quả thật Quan Tế uống không ít, giọng thì lè nhè, nói chuyện không có logic, “Không giỡn cậu đâu, cậu chỉ trả lời một câu thôi, ngày mai có muốn đi ra gặp mặt làm quen nhau không? Nếu cậu không muốn thì để tôi.”

Thời Yến lắc lắc cái cổ, đổi điện thoại sang tay phải, cất giọng chế giễu, “Vừa nãy không phải cậu nói cô ta là bạn của bạn gái cũ sao? Trói buộc đạo đức của cậu mất tác dụng nhanh thế à?”

“Tôi nghĩ lại rồi, tôi cũng đâu có phạm pháp.” Quan Tế nói một câu rõ ràng, “Phật nói, người say mê ɖâʍ ɖu͙ƈ cũng giống như cầm một bó đuốc đi ngược chiều gió, thể nào cũng bị họa cháy tay.”

Nghe thấy thế, tầm mắt của Thời Yến chợt khựng lại, ánh mắt hờ hững dần dần tập trung lên kính chắn gió.

Không nhận ra Thời Yến đang trầm mặc, Quan Tế ở bên kia tiếp tục cười nói, “Cái họa cháy tay kia, tôi nghĩ tôi có thể gánh được.”

Tối nay anh ta quả thật đã uống say, tâm trạng thoải mái, nhưng cũng không hẳn cố ý muốn tới làm bà mai.

Anh ta nghiêm túc để ý một cô gái, làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác được. Cuộc điện thoại này chẳng qua chỉ nể mặt Fiona mà thôi, đồng thời cũng xác định Thời Yến không rảnh đến nỗi dành thời gian để gặp một cô gái chỉ vừa gặp mặt một lần.

Trò chuyện thêm vài câu, Quan Tế cũng chịu cúp điện thoại.

Thời Yến cúi đầu nhìn điện thoại một hồi, bỗng nhiên anh cảm nhận được có một ánh mắt đang dán chặt trêи người mình.

Vừa quay đầu, anh liền nhìn thấy Trịnh Thư Ý đang mở to hai mắt nhìn anh.

“Dậy rồi à?”

Trịnh Thư Ý gật đầu.

Thời Yến thu hồi tầm mắt, gài chặt dây an toàn, nổ máy xe.

Động tác này của anh mang theo ý tứ rất rõ ràng, sao Trịnh Thư Ý lại không nhận ra.

Nhưng cô không hề bước xuống xe, chỉ nắm chặt dây an toàn, dè dặt nhỏ giọng hỏi, “Ngày mai anh đi thật hả?”

Thời Yến dừng động tác, quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý.

Một lát sau, anh đã hiểu ý của cô.

“Em nghe thấy à?”

Trịnh Thư Ý gật đầu.

“Em nghe được một chút.”

Thời Yến chống lên tay lái, mỉm cười nhìn ánh đèn đường phía trước.

“Ngay cả chuyện này mà em cũng muốn quản ư?”

Được rồi.

Trịnh Thư Ý biết hiện tại mình không có tư cách hỏi chuyện này.

“Em không có ý muốn xen vào chuyện của anh, em chỉ hỏi vậy thôi.”

Cô nói xong, nhanh chóng tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xe.

Vừa đặt một chân xuống đất, cổ tay bỗng nhiên bị Thời Yến nắm chặt.

“Em hy vọng tôi sẽ đi ư?”

Trịnh Thư Ý đưa lưng về phía anh, dù cho tay cô bị anh giữ chặt.

Cô giằng co mấy giây rồi mới xoay người lại.

Sao cô lại mong anh đi được chứ?

Vừa nghĩ đến chuyện Thời Yến đi hẹn hò với cô gái khác thì cơn sốt này của cô e rằng không thể hạ được.

“Không.” Cô lắc đầu, “Dĩ nhiên là em không muốn anh đi rồi.”

Nhưng đáp án này của cô lại nằm trong dự đoán của Thời Yến, anh cũng không bất ngờ mấy.

Có lẽ là do cô đã từng nói rất nhiều lời như thế, bây giờ nghe được anh lại thấy thật mỉa mai.

Thời Yến không buông tay cô, ngược lại bàn tay càng nắm chặt thêm.

Nhưng khi ánh mắt anh rơi lên trêи mặt cô, đã bị cô nhìn thấy vẻ giễu cợt trong đó.

“Trịnh Thư Ý, bây giờ em đang lấy thân phận gì để nói câu này?”

Trịnh Thư Ý, “…”

Trịnh Thư Ý rất tự giác tự kiểm điểm lại bản thân.

Cô quả thật không có tư cách, cũng không có lập trường gì để nói như thế.

Nhưng Thời Yến nói vậy đúng là có hơi hung hăng.

Bắt buộc phải đâm vào tim nhau thế à?

Trịnh Thư Ý hít một hơi thật sâu, cô dồn hết sức rồi nói, “Vì hoàng lịch bảo ngày mai anh không nên ra đường.”

Thời Yến, “…”

Trịnh Thư Ý, “Anh sẽ gặp một kiếp nạn lớn.”

Thời Yến, “…”

Khóe môi anh run run, bỗng nhiên buông tay cô ra, lạnh lùng nói, “Về ngủ đi.”

Trịnh Thư Ý cầm túi xách của mình lên, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Thời Yến, lớn tiếng nói, “Thật đấy, ngày mai anh phải cẩn thận một chút.”

Thời Yến, “…”

Đạp thẳng chân ga, Thời Yến chẳng thèm bật xi nhan mà chạy xe đi luôn.



Tối nay, dĩ nhiên Trịnh Thư Ý mất ngủ.

Cô lật qua lật lại ở trêи giường, đến khi bên ngoài cửa sổ bắt đầu hiện lên tia sáng, cô mới thấy buồn ngủ.

Sáng hôm sau, dậy muộn là chuyện đương nhiên, đồng thời cô cũng cảm giác cả người không còn sức, nhiệt độ cơ thể không những không giảm mà ngược lại càng cao.

Trịnh Thư Ý ngồi trêи giường một lúc, sau đó mới gọi điện đến công ty xin nghỉ phép, cầm theo giấy xét nghiệm hôm qua đến bệnh viện.

Bác sĩ tối hôm qua vẫn còn trong ca trực, thấy Trịnh Thư Ý mệt mỏi bước tới, ông cũng không bất ngờ lắm.

Ông kê đơn thuốc cho cô rồi bảo cô đến phòng cấp cứu chờ truyền dịch.

Vì Trịnh Thư Ý đến sớm nên trong phòng cấp cứu chỉ có lác đác vài người.

Mọi người đều là bệnh nhân, chẳng ai có tinh thần để tám chuyện, nên trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ, cộng thêm mùi thuốc sát trùng khiến mọi người xung quanh càng cảm thấy lạnh lẽo.

Đặc biệt là Trịnh Thư Ý.

Đối với một người đi làm xa nhà, một mình đi làm, một mình sinh hoạt, lúc ốm đau bệnh tật cũng chỉ lủi thủi một mình đến bệnh viện, không có gì cô đơn hơn chuyện này.

Hơn nữa cô còn sắp phải tự mình đối mặt với một chuyện mà mình sợ nhất.

Người đến truyền dịch càng lúc càng nhiều, chỉ một lát sau, phòng cấp cứu đã đầy người.

Khung cảnh như thế càng phóng đại vẻ cô độc của Trịnh Thư Ý.

Cô tùy tiện nhìn lướt một vòng, phát hiện con gái đến đây một mình hình như chỉ có mỗi mình cô.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Mấy người đến sau đều mang theo luồng không khí lạnh lẽo.

Trịnh Thư Ý nhìn tin nhắn công việc trong điện thoại hết một tin rồi lại một tin, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực đến thế.

Cô dụi dụi mắt, đang định tắt điện thoại thì Tần Thời Nguyệt bỗng gửi tin nhắn đến.

Tần Thời Nguyệt: Chị Thư Ý, chị đang bận hả?

Trịnh Thư Ý: Không em.

Tần Thời Nguyệt: Vậy chị cho em hóng một chuyện nha.

Trịnh Thư Ý: Em nói đi.

Tần Thời Nguyệt: Cái anh họ Dụ chiều qua á, là đối tượng hẹn hò mà lúc trước chị nói có đúng không?

Trịnh Thư Ý: Ừ.

Cô nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm: Là do trong nhà ép thôi, hai người bọn chị chỉ là bạn bè bình thường.

Tần Thời Nguyệt: Thật không? Hai người không có ý gì với nhau hả?

Tần Thời Nguyệt: Anh ấy cũng không có ý với chị hả?

Trịnh Thư Ý: Dĩ nhiên là không rồi.

Tuy Trịnh Thư Ý chưa bao giờ theo đuổi người khác, nhưng cô lại thường xuyên được đàn ông theo đuổi.

Với kinh nghiệm của cô thì một người đàn ông như Dụ Du, nếu anh ấy có ý với một cô gái, nhất định sẽ chủ động ra trận, chứ không tốn thời gian chơi trò vòng vo.

Mà lần đầu tiên gặp nhau, anh cũng đã nói, hiện tại anh không có ý yêu đương.

Chuyện này thì Trịnh Thư Ý không nghi ngờ, nói chuyện với anh vài lần, cô có thể nhận ra anh có rất nhiều mục tiêu muốn thực hiện, hoàn toàn không có thời gian dành cho tình yêu nam nữ.

Trịnh Thư Ý: Tự dưng em hỏi anh ấy làm gì?

Tần Thời Nguyệt: Không có gì, em hỏi vậy thôi.

Trịnh Thư Ý cầm điện thoại, im lặng một hồi, sau đó nhắn tin hỏi cô nhóc với vẻ mặt mong đợi: Cậu em bảo em hỏi hả?

Tần Thời Nguyệt:?

Tần Thời Nguyệt: Mắc mớ gì tới cậu ấy, ổng đâu có rảnh đến vậy.

Trịnh Thư Ý: Ồ…

Tần Thời Nguyệt: Là em có ý với anh ấy.

Trịnh Thư Ý:?

Trịnh Thư Ý:???

Tần Thời Nguyệt: Đáng sợ lắm hả?

Tần Thời Nguyệt: Chị, chị không thấy toàn thân em đều tỏa ra mùi độc thân sao?

Trịnh Thư Ý: Không phải, tại chị thấy anh ấy không hợp với em.

Tần Thời Nguyệt:?

Tần Thời Nguyệt: Tại sao?

Trịnh Thư Ý: Anh ấy trước mắt không có dự định yêu đương.

Tần Thời Nguyệt: Ha ha, Tần Thời Nguyệt em không tin chuyện hoang đường này của đám đàn ông.

Trịnh Thư Ý:…

Tần Thời Nguyệt: Chị ơi, chị giúp em nha?

Trịnh Thư Ý: Giúp thế nào?

Tần Thời Nguyệt: Chị giúp em hẹn anh ấ, còn em thì đi theo chị.

Trịnh Thư Ý: Thế cũng được, nhưng anh ấy rất bận, chị không chắc ảnh rảnh lúc nào.

Tần Thời Nguyệt: Không sao đâu chị, em không gấp.

Tần Thời Nguyệt: Chị hỏi thử xem tối nay anh ấy có rảnh không?

Trịnh Thư Ý: “…”

Đúng là không sốt ruột một tí nào.

Trịnh Thư Ý: Hôm nay thì không được rồi.

Tần Thời Nguyệt: Sao thế chị?

Trịnh Thư Ý: Chị bị bệnh.

Vài giây sau, Tần Thời Nguyệt gọi điện thoại sang.

“Chị bệnh hả? Sao rồi? Chị bệnh có nặng không?”

Trịnh Thư Ý: “Chị không sao, chỉ hơi sốt thôi.”

Tần Thời Nguyệt: “Chị đi khám bệnh chưa?”

“Ừ.” Trịnh Thư Ý đáp, “Chị đang truyền dịch ở bệnh viện.”

Tần Thời Nguyệt: “Phải truyền dịch mà chị bảo không nặng hả?! Có ai đi cùng chị không?”

“Không sao đâu, bệnh vặt thôi mà.”

Trịnh Thư Ý vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện túi truyền dịch đầu tiên của mình sắp hết, cô bèn nói, “Chị phải gọi y tá đây, cúp trước nhé.”

“Dạ vâng, chị dưỡng bệnh cho khỏe nhé.”



Lúc đổi túi thuốc thứ hai, Trịnh Thư Ý đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng cô không dám ngủ, một mình ở đây, nếu như cô ngủ rồi thì không có ai gọi y tá giúp cô hết.

Khoảng mười phút sau, cô thật sự không chịu nổi nữa, đầu óc sốt đến chập mạch cuối cùng cô cũng nghĩ ra một cách.

Cô dự đoán thời gian truyền hết túi thuốc này, sau đó đặt báo thức, bấy giờ mới an tâm dựa vào ghế chợp mắt.

Rất nhanh, âm thanh xung quanh dần dần biến mất, cô ngoẹo đầu, nặng nề thϊế͙p͙ đi.



Lúc tiếng chuông báo thức vang lên, cô mở mắt ra, mơ màng ngẩn người một lúc ý thức mới dần dần quay trở lại, cuối cùng cũng nhớ ra trước khi ngủ mình đang làm gì.

Thế là cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xem đã truyền dịch xong chưa.

Nhưng khi vừa ngước mắt lên, cô phát hiện Thời Yến đang đứng bên cạnh mình.

Trong phòng cấp cứu đông kín người, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, lẻ loi đứng tại chỗ, nhưng lại khiến Trịnh Thư Ý không thể nào bỏ qua sự tồn tại của anh.

Hình bóng của anh quá mức chân thực, quá mức cụ thể.

Đến mức Trịnh Thư Ý nghĩ rằng minh nhìn nhầm, hoặc mình vẫn còn đang trong mơ.

Cô hốt hoảng nhìn anh, còn anh khẽ khom người, dường như không chú ý đến ánh mắt của cô.

Như thế lại càng giống như đang mơ.

Trịnh Thư Ý muốn chạm vào anh một chút.

Nhưng vừa đưa tay ra thì bị người ta ấn trở lại.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng của một người phụ nữ vang lên.

Trịnh Thư Ý nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, túi thuốc đã hết, y tá đang bận rút kim ra cho cô.

Ý thức của cô dần dần quay trở lại trong tiếng ồn ào và hơi ấm từ tay tạo nên cảm giác an toàn, nhưng cả người vẫn còn trong cơn mơ màng.

Ngay khoảnh khắc kim tiêm được rút ra, Trịnh Thư Ý mới phát hiện ra trêи người mình đang khoác một chiếc áo vest.

Một cái áo khoác mang theo mùi hương Thời Yến thường dùng.

Trịnh Thư Ý dần dần lấy lại tinh thần, cảnh tượng trước mắt không phải là mơ.

Đến khi Thời Yến nhận lấy bông gòn từ tay y tá, ấn vào cánh tay Trịnh Thư Ý, anh mới nhìn cô, khẽ nói, “Một mình đến bệnh viện truyền dịch mà cũng dám ngủ, em gan quá nhỉ?”

Không hiểu sao, khóe mắt Trịnh Thư Ý cay cay giống như bị hơi ớt xông vào.

Cô bỗng nhiên muốn khóc.

Mãi một lát sau, cô nghẹn ngào mở miệng, “Sao anh lại đến đây?”

Vừa nói xong câu đó, cô đã tự đắm chìm vào trong cảm xúc của bản thân, không thể khống chế, vừa mang theo sự tủi thân vừa mang theo chút oán trách, nói, “Không phải em nói anh đừng ra khỏi nhà sao…?”

Thời Yến buông bông gòn ra, thấy vết kim đâm không còn chảy máu nữa, anh mới đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống Trịnh Thư Ý.

Nhưng trong mắt anh lại ngập tràn vẻ nhượng bộ.

“Em không phải là kiếp nạn lớn trong cuộc đời anh sao?”