Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 48: Béo quá rồi!

Mạnh Vi hoàn toàn không nghĩ sẻ nhỏ sẽ lao vào trong quần áo cô lăn lộn. Cô hốt hoảng muốn đẩy chim nhỏ ra, nhưng nó lại cực kỳ linh hoạt, ở trong quần áo cô chuyển động nhanh như một quả bóng, căn bản cô không bắt được nó.

Tay luồn vào trong quần áo chậm rãi ngừng lại, sẻ nhỏ cọ qua cọ lại trên người cô, cô không những không cảm thấy chán ghét, mà còn dễ chịu ngoài ý muốn. Một lát sau, tiểu Thanh Tước tự mình bay ra, ngoan ngoãn đậu lại trên bàn cô.

Mặc dù bị cái đồ sẻ nhỏ lưu manh này lừa, nhưng nhìn dáng vẻ nó vừa moe vừa ngốc, Mạnh Vi không tài nào tức giận nổi. Cô vươn tay muốn xoa xoa nó, nó lại cực kỳ ngoan đứng im tại chỗ, không né không tránh.

Mạnh Vi duỗi tay sờ một cái, sẻ nhỏ ấy vậy mà cũng biến hình, nảy lên như quả bóng bàn. cảm xúc thần kỳ này khiến cho cô cực kỳ kinh ngạc, vội vàng hỏi Hạ Cát: " Ông chủ, đây là loại chim gì vậy? Sao mềm thế?"

Hạ Cát nhìn sẻ nhỏ không biết từ bao giờ đã bay đến trước mặt khách, đành phải thuận miệng bịa chuyện: "Chỉ là chim sẻ bình thường thôi, cơ bản là cũng tương đối mũm mĩm."

Sẻ nhỏ tung cánh, nhẹ nhàng linh hoạt bay trở về trên kệ. Mạnh Vi còn cực kỳ tiếc nuối khi chưa kịp chụp bức nào cho nó, đánh phải cầm điện thoại giơ lên cao chụp một bức xa xa.

Mạnh Vi bắt đầu chuyên tâm thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt, cô tăng ca còn chưa kịp ăn bữa tối, thành thử điểm tâm ngọt này đối với cô bây giờ lại càng ngon hơn.

An ủi dạ dày bằng một món ngon, thú cưng xinh xắn đánh bay mệt mỏi, hoàn cảnh lại an tĩnh, ấm áp.....Áp lực, phiền muộn do công việc mang lại chớp mắt đã được xua tan.

Mạnh Vi cảm thấy cực kỳ may mắn khi tan làm đã quyết định tới đây, thực sự không muốn bỏ lỡ cửa tiệm tốt như thế này một chút nào.

Cô chợt nhớ ra còn phải viết bài đánh giá, vậy là lại tranh thủ thời gian chụp lấy vài bức xinh xinh. Cô đăng nhập vào nền tảng và thấy có rất nhiều người đã bình luận, từ phong cách trang trí, thú cưng, thậm chí là những anh chàng phục vụ đẹp trai, toàn bộ đều đã có người viết, ảnh chụp đăng lên cũng cực kỳ toàn diện.

Mạnh Vi thân là một biên tập viên mảng giải trí, mỗi lần cầm bút lên đều muốn viết những câu chuyện lý thú và đặc sắc, bình luận cũng như vậy, đặc biệt cô còn rất thích tiệm cà phê này, có thể xem như đây là bệnh nghề nghiệp. Nhưng bây giờ hầu hết các phương diện đều đã có người đề cập, cô nhất thời không nhớ ra mình nên viết cái gì.

Mạnh Vi ăn xong điểm tâm ngọt, lại chơi với mèo thêm chốc lát mời về nhà. Lúc bước ra khỏi quán cô còn nghĩ tới rảnh rỗi sẽ lại tới.

Lúc về đến nhà cũng đã mười giờ rồi, cô tắm rửa một hồi mới lên giường đi ngủ. Trong phòng tắm có đặt một cái cân, cô vẫn quen việc khi tắm xong sẽ cân thể trọng cơ thể mình để theo dõi. Vừa nghĩ tới việc tối nay vừa ăn đồ ngọt, cô lại không muốn lên cân một chút nào.

Mạnh Vi nhắm hai mắt, dùng tinh thần tráng sĩ để đối mặt với khó khăn của đời người, dứt khoát bước lên cân, kết quả ấy vậy mà lại khác!

Sao lại giảm được một cân hay vậy? Mạnh Vi không thể tin được, bước xuống cân, một lát sau lại cân lại, phát hiện thật sự giảm được một cân!

Ăn đồ ngọt không những không tăng cân mà còn giảm một cách thần kỳ, điều này thật sự quá tuyệt vời!

Tâm trạng Mạnh Vi cực kỳ tốt! Cô đắp mặt nạ, lại nằm trên giường xem bình luận từ hoạt động 'Bữa ăn vương Giả' trên nền tảng, lướt xem của mọi người trước, sau đó mới tới bản thân.

Sau khi xem kỹ các bức ảnh, Mạnh Vi mới phát hiện phần ăn cầu nguyện của mình không giống mọi người. Hình ảnh được đăng tải tất cả đều là một phần bánh gato và một cốc lattte. Mạnh Vi tới cũng đã gần đêm, phần ăn của cô từ latte đổi thành sữa cacao.

Cô chỉ cần thoáng nghĩ cũng đã hiểu, ông chủ hàng hẳn là thấy cô tới muộn, lại vừa tan tầm, khả năng vẫn chưa ăn cơm tối, uống cà phê không tốt cho sức khoẻ, vì vậy đã đổi giúp cô thành sữa cacao, trong lòng Mạnh Vi cảm thấy ấm áp. Ông chủ tốt bụng thế này rất hiếm, cô dự định đưa chi tiết nhỏ ấm lòng này vào trong bình luận.

Cô tiếp tục lướt xem bình luận, thực sự có rất nhiều người đang cầu nguyện, thậm chí còn làm lễ Tạ thần. Những điều ước độc lạ càng đọc càng thấy hài hước, khiến cô cười đến suýt sái quai hàm.

Đang lúc cười tít mắt, không ngờ cô lại nhìn thấy bình luận nhắc tới hai từ 'giảm cân', cô lập tức click vào xem thật kỹ.

Bình luận này là do hai cô gái viết, có nói rằng sau khi ăn điểm tâm tại cửa hàng này ấy vậy mà lại giảm được cân. Không biết là do điểm tâm ngọt thật sự có công dụng giảm cân, hay do các cô ước nguyện thành công nữa.

Mạnh Vi đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ bỗng nhiên mình nhẹ đi cũng là do đồ ngọt nhà này làm? Cô nhìn thoáng qua phiếu ăn của cửa hàng này trên nền tảng, vì để chứng thực đồ ăn có thể khiến bản thân gầy đi hay không, cô quyết định sẽ lại tới một lần nữa, may rằng mai vừa hay là thứ bảy. Cô nhớ tới mấy con thú dễ thương của cửa hàng, vậy mà lại có đôi chút nóng lòng.

Xoá xoá sửa sửa một lúc lâu, Mạnh Vi cuối cùng cũng up bình luận của mình lên nền tảng. Đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, bạn thân cô là Từ Nặc lại gửi tin nhắn thoại tới.

"Vi Vi, ngủ chưa? Bản thảo tập san tháng này của tớ còn chưa biết ở nơi nào, tớ không tài nào ngủ nổi!"

Mạnh Vi thở dài, đáp lại: "Tớ đang chuẩn bị ngủ đây, cậu cũng nhanh đi ngủ đi, không phải cứ thức đêm là ra bản thảo được đâu."

"Làm sao bây giờ? Chuyên mục 'Nhật ký cuộc sống' này khiến tớ đau khổ chết mất, nếu không tớ đi ăn máng khác? Tớ tới bên mảng của các cậu nhá?"

"Ha, trang web giải trí bên tớ sắp tu tiên luôn được rồi, hoan nghênh cậu tới tổ chức trọc đầu nhé."

"A....nhân sinh sao lắm gian nan thế, làm sao tớ có thể viết ra được bản thảo về cuộc sống vừa phong cách, vừa vui vẻ lại tinh tế đây?"

Phong cách, vui vẻ? Mạnh Vi nghĩ ngợi, hỏi lại: "Tớ mới tìm được một quán cà phê rất tuyệt, cảm giác rất phù hợp với yêu cầu của cậu, ngày mai cậu có rảnh đi với tớ không?"

"Thật sao? Đi đi đi! Mạnh Vi, cậu thật sự là đại cứu tinh của tớ! Mua mua mua ~"

"Ngủ đi, trưa mai gặp lại nhé."

Mạnh Vi tắt điện thoại di động, bóc mặt nạ ra và đi ngủ sớm.

.....

Sau khi hoạt động 'Bữa ăn Vương Giả' kết thúc, suất ăn cầu nguyện nhận được rất nhiều lời khen ngợi, phiếu ăn online Hạ Cát tung ra cũng bán rất chạy, có thể thấy được hoạt động tuyên truyền bước đầu đã có hiệu quả. Hôm nay vừa hay lại là cuối tuần, Hạ Cát dự tính khách ghé thăm quán sẽ đông hơn so với trước kia.

Cuối tuần đại đa số người đều thích ngủ nướng, vì vậy nguyên một buổi sáng không có vị khách nào, kéo theo việc mở cửa vào cuối tuần cũng sẽ trễ hơn. Trước khi mở cửa, Hạ Cát đã tính toán thu nhập trong một tuần qua của cửa hàng.

Lúc Hạ Cát đang bận rộn, cậu lại vô tình chú ý tới hai quả bóng lông một đỏ một xanh thi thoảng lại lướt qua mắt cậu. Cậu ngẩng đầu lên đã thấy sẻ nhỏ đang bay theo sau mông A Phượng, A Phượng lộ ra biểu tình vừa ghét bỏ lại vừa kiêu ngạo, bay đằng trước một cách nhàn nhã, trông như đang chơi đùa cùng tiểu Thanh Tước.

Hạ Cát nhớ tới lời nhắc nhở từ cuốn Bách Khoa toàn thư rằng trong giai đoạn trưởng thành, Thanh Tước không nên ở gần các thú cưng khác, cậu hô: "A Phượng, lại đây"

A Phượng nghe thấy Hạ Cát gọi nó, hấp tấp bay tới, tiểu Thanh Tước vẫn bám sau đuôi gắt gao. Không ngờ Hạ Cát gọi nó tới, cuối cùng lại ôm tiểu Thanh Tước đặt lên vai.

"Trên sách của ba có nói không nên cho các con chơi chung một chỗ." Hạ Cát xoa đầu sẻ nhỏ.

A Phượng có hơi chua, nhưng lại cố ý ưỡn ngực ngạo kiều đáp: "Không phải con muốn chơi với nó, nó đi theo sau con đấy chứ! Có thể là nó rất thích con, thật sự con cũng không biết làm sao mà."

"...." Hạ Cát im lặng, nói: "Chuẩn bị mở tiệm rồi, con mau mặc quần áo vào đi."

"Hừ." A Phượng nguýt tiểu Thanh Tước một cái, phạch cánh bay lên lầu.

Hạ Cát đứng dậy thả sẻ nhỏ lại trên kệ, cậu cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, Thanh Tước nhỏ nhà cậu cực kỳ ngoan ngoãn, vẫn luôn rất nghe lời. Nó vẫn biết mình không thể chơi cùng các anh nên xưa nay vẫn giữ khoảng cách với các thú cưng trong tiệm, sao hôm nay đột nhiên lại chơi trò đuổi bắt với A Phượng?

Nhưng Thanh Tước nhỏ cũng không biết nói chuyện, Hạ Cát không tài nào biết được nó nghĩ gì, chỉ có thể suy đoán đại khái rằng hai đứa đều là chim, có lẽ sẽ tương đối thân thiết hơn so với các loài khác.

.....

Từ Nặc vốn dĩ rất hào hứng đi ra ngoài cùng Mạnh Vi, xem cô có thể dẫn mình tới chỗ lý thú nào, bản thảo của cô ấy cuối cùng cũng đã có phương hướng. Nhưng trên đường tới, Từ Nặc nghe nói là một quán cà phê thú cưng, chớp mắt hứng thú cũng bay sạch sành sanh.

"Hiện tại cà phê thú cưng cũng không còn quá độc đáo nữa, hai năm trước có khi còn có ít giá trị đấy." Từ Nặc nhỏ giọng lầu bầu.

"Nhưng xét các phương diện thì tớ thấy quán cà phê này có chỗ rất độc đáo, coi như không viết được bản thảo, cậu cứ xem như đi trải nghiệm cũng được." Mạnh Vi nói.

"Hả? Thật á? Cậu úp mở kiểu này khiến tớ tò mò chết đi được."

Khi hai người đến cửa hàng vừa lúc là thời gian sau bữa trưa, khách trong tiệm dần đông hơn. Từ Nặc vừa vào đã kinh ngạc cảm thán: "Nhiều mèo ghê!"

"Nghe nói tiệm này khách nào cũng có một 'tay vịn', không cần lo không đủ mèo." Mạnh Vi nói.

"Hoan nghênh hoan nghênh." Hạ Cát thoáng qua đã nhận ra Mạnh Vi: "Ồ, chị đưa bạn tới chơi ạ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cảm ơn ông chủ hôm qua đã quan tâm." Mạnh Vi cười đáp.

Hai người tìm chỗ ngồi bên cửa sổ, rất nhanh đã có hai bé mèo con chạy tới, Từ Nặc vui muốn ngất: "Có 'tay vịn' thật kìa! Rốt cuộc tiệm này nuôi bao nhiêu mèo vậy?"

A Phượng nhanh chóng đi tới giúp hai người gọi đồ, Từ Nặc chú ý tới khách trong tiệm đa số đều gọi cùng một món ăn có bộ định chế rất dễ thương, cô tò mò hỏi Mạnh Vi: "Món đặc sắc của quán là gì vậy? Nhìn có vẻ rất được thực khách hoan nghênh."

"À, đó là suất ăn cầu nguyện của cửa hàng. Tớ nghe nói đặc biệt linh, hình như còn...." Mạnh Vi ra vẻ thần bí nói: "Trên mạng đã có bình luận nói rằng bữa ăn này còn có cả công hiệu giảm cân."

"Công hiệu khủng thế cơ á? Không chừng đây chính là bản thảo của tớ rồi, tớ phải thử mới được." Từ Nặc tỏ ra cực kỳ hưng phấn, vừa lấy di động lại vừa lấy sổ của mình ra.

Hai người gọi hai phần suất ăn cầu nguyện, Từ Nặc cẩn thận chụp hình làm tài liệu viết. Trước khi bắt đầu ăn, cô còn bài bản cầu nguyện: "Mong bản thảo này của tôi có thể thông qua suôn sẻ."

So với việc ước nguyện, Mạnh Vi hiển nhiên để ý đến món điểm tâm khiến người ta có khả năng gầy đi này. Cô tập trung nếm thử hương vị, phần gato vị matcha nhỏ xinh này thật sự quá ngon, ăn trăm lần cũng không thấy ngán. Cô cảm giác như thể mình còn chưa cảm nhận rõ đã ăn hết phần bánh của mình rồi.

"Hử? Sao lại có sẻ nhỏ ở đây thế?" Từ Nặc ngạc nhiên nhìn quả bóng nhỏ màu xanh đột nhiên đáp xuống cuốn sổ của mình.

Mạnh Vi vừa định giới thiệu đây chính là cái đồ chim lưu manh, kết quả một giây sau, sẻ nhỏ quả nhiên đã chui vào quần áo của Từ Nặc.

Từ Nặc chính là loại người có 'máu buồn', cực kỳ sợ nhột, Thanh Tước nhỏ vừa bay vào cô ấy đã rụt người vào kêu thành tiếng, uốn éo tại chỗ. Những vị khách bên cạnh đều mìm cười nhìn sang, còn có mấy cô gái còn đang nói: "Ha ha, nhìn kìa, tiểu Thanh Tước lại chui vào quần áo của người ta rồi."

Xem ra Thanh Tước nhỏ rõ ràng là kẻ có tiền án, tuy nó giở 'thói côn đồ' với khách hàng nhưng không ai vì thế mà giận nó, ngược lại, ai cũng cho rằng nó như vậy rất đáng yêu. Nguyên nhân có lẽ là do cơ thể của sẻ nhỏ quá mềm, lăn qua lăn lại trên da khiến người ta cảm thấy khá thoải mái, sau khi lăn xong còn cảm thấy bản thân nhẹ tựa lông hồng.

Hạ Cát nghe thấy tiếng kêu của Từ Nặc bèn vội vàng chạy tới, trông thấy sẻ nhỏ chui ra từ quần áo của cô, lập tức ôm nó vào trong tay, xin lỗi rốt rít: "Xin lỗi, xin lỗi chị, sẻ nhỏ nhà chúng tôi rất thích nô đùa cùng các vị khách, nó có khiến chị sợ không?"

Từ Nặc bị chim nhỏ đùa bỡn lưu manh xong lập tức cảm thấy thân mình nhẹ nhõm, khoan khoái, cô vội vàng xua tay nói: "Không sao đâu, tôi còn rất thích nó đấy. Sẻ nhỏ không sợ người thế này hiếm gặp lắm đấy."

Hạ Cát cười xin lỗi, chuẩn bị mang sẻ nhỏ lên lầu, không ngờ lại có một bàn khách khác vẫy tay với cậu: "Ông chủ này, chim nhỏ nhìn rất đáng yêu, ông chủ để nó chơi với chúng tôi một lúc được không?"

"Dạ?" Hạ Cát còn chưa kịp trả lời, sẻ nhỏ đã giương cánh phần phật bay đi, thân mật cọ cọ lên má cô gái vừa lên tiếng.

Hạ Cát:....Thời buổi này lưu manh còn được hoan nghênh đến thế cơ à?

Từ Nặc quan sát kỹ không khí của cửa hàng, cô phát hiện ra rằng tương tác qua lại giữa thú cưng và các vị khách không chỉ dừng lại ở mức độ thân mật. Cô chưa từng thấy ở bất kỳ tiệm cà phê nào lại có thể nhẹ nhàng hoà hợp đến vậy, và đây chính là điểm đặc biệt. Từ Nặc đột nhiên nhận thấy bản thảo của tháng này cô đã giải quyết xong, xác suất được duyệt thực sự rất cao.

Từ Nặc thu thập các tài liệu cần thiết, hưng phấn chạy về nhà viết bản thảo. Mà chuyện Mạnh Vi làm đầu tiên khi về đến nhà đó chính là leo lên cân, hơi tiếc vì hôm nay cũng vẫn chưa giảm được cân nào, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều ư?

Buổi tối, Từ Nặc gửi bản thảo qua cho Mạnh Vi nhìn thử, Mạnh Vi nhận thấy rằng cô ấy không chỉ giới thiệu toàn diện về quán cà phê thú cưng, mà còn mô tả cực kỳ chi tiết đặc điểm và hai câu chuyện thú vị xoay quanh suất ăn cầu nguyện, đó chính là linh nghiệm và giảm cân!

Mạnh Vi nhắn Weichat hỏi: "Cậu cũng cảm thấy phần ăn này có công hiệu giảm cân sao?"

Từ Nặc rep lại rất nhanh: "Đúng vậy! Không phải bản thân tớ tự trải nghiệm, tớ còn lâu mới dám viết chắc chắn như vậy! Tiệm cà phê này sắp hot rồi!"

Lần này Mạnh Vi tỏ ra khá nghi ngờ, không biết suất ăn cầu nguyện này có thực sự giảm cân được hay không? Mạnh Vi đọc bản thảo Từ Nặc gửi tới, chợt đọc đến đoạn sẻ nhỏ lưu manh sẽ chui vào quần áo khách, lại nhớ tới hôm qua sẻ nhỏ cũng chui vào quần áo mình.... Cô đột nhiên có một ý nghĩ lớn gan, chẳng lẽ.....

Mạnh Vi bị chính ý nghĩ của mình làm cho hết hồn, cô lập tức lắc đầu, có thể là do cô nghĩ quá nhiều rồi. Người ta nói sau khi lập nước không thể thành tinh, làm sao một con chim nhỏ lại có năng lực thần kỳ như vậy được chứ.

......

Sau sự kiện "Bữa ăn Vương Giả", suất ăn cầu nguyện của quán cà phê thú cưng càng ngày càng hot, lượng khách hiện tại đông gấp mấy lần so với trước kia. Trong lúc vô tình, Hạ Cát phát hiện ngoài phản hổi tích cực từ các vị khách ra thì còn có một tạp chí 'Nhật ký cuộc sống' đã lên bài về cửa hàng của cậu. Nhưng không biết lý do vì sao suất ăn cầu nguyện nhà mình lại có thêm một công dụng là giảm cân, lại còn được đông đảo khách nữ chứng thực mới sợ. Trừ những điều đó ra, sẻ nhỏ cũng trở thành hotface, thậm chí có khách tìm đến chỉ để xem nó.

Hạ Cát cả ngày nhìn Thanh Tước nhà mình suốt ngày chui vào quần áo đẹp của người ta lăn lộn, trừ thuốc tăng trưởng ra thì không ăn bất kể một thứ gì.... Đột nhiên cậu có hiểu biết mới về 'mỡ động vật' mà Bách khoa toàn thư đề cập đến. Thì ra 'mỡ động vật' chính là chỉ 'mỡ động vật' theo đúng nghĩa đen sao?!

Trách không được Bách khoa toàn thư có khuyến cáo rằng phải tách nó ra nuôi trong quá trình sinh trưởng. Như Hạ Cát quan sát mấy hôm nay, Thanh Tước nhỏ rất có chừng mực, không tuỳ tiện 'trộm mỡ' của người ta.

Để xác nhận lại điều này, Hạ Cát vươn tay để sẻ nhỏ đậu lên, sau đó cố ý vén áo lên lộ ra cái bụng. Tiểu Thanh Tước lại chỉ nhìn chăm chú, không có bất kỳ hành động gì.

Lúc này, A Phượng ngậm một viên thịt nhỏ bay từ phòng bếp ra, sẻ nhỏ vèo một cái bay theo sau.

A Phượng một miếng ăn hết cả thịt viên, ghét bỏ phịch cánh nói: "Đi ra á! ba không cho ta chơi đùa với mi!|

"A Phượng, con lại đây một chút." Hạ Cát gọi nó.

A Phượng nghe cậu gọi bèn vội vàng bay tới, giả vờ như vừa ghét bỏ vừa như bất đắc dĩ, giọng nói lại cực kỳ đắc ý: "Thật không còn cách nào, con chim này có vẻ rất thích con đấy."

Hạ Cát duỗi đầu ngón tay chọc cái bụng ục ịch của nó, mặt lạnh tanh nói: "Con nghĩ nhiều rồi, em chỉ muốn ăn mỡ trên người con mà thôi, con béo quá rồi đấy!"

A Phượng: "?! ━Σ(Д|||)━"

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Cát: Con béo quá rồi đấy!

A Phượng: Con không tin, đây không phải sự thật! Không hề có đúng không.....

ヽ('Д?)?