Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa

Chương 13: Chương 13


Ngoài ra còn có mì xào, món này thường thấy bày bán ở các cửa hàng, nhưng Lý Phúc cơ hồ chưa từng nhìn thấy thịt rán, huống hồ chi là nguyên con gà!

Giá cả lương thực hiện nay đã ổn định, nhưng giá thịt vẫn không hề rẻ, không tới ba trăm văn thì không thể nào mua một con gà đã trưởng thành, con gà mà tiên nữ dùng có kích cỡ bằng một nửa con gà trưởng thành.

Loại này bày bán bên ngoài còn chưa tới ba trăm văn, nhưng ít nhất cũng phải từ 180 đến 200 văn.


Hiện nay, bát bún nước trong vắt chỉ có một chút xíu dầu mỡ tại các quán ăn trong thành đã phải mất 10 văn, đó còn là một bát ăn nhỏ cỡ lòng bàn tay, ăn mấy ngụm là hết.


Trước mặt anh ta là một con gà cỡ nhỏ đã được rắc gia vị, bọc qua một lớp bột mịn mang đi chiên giòn nhưng chỉ có giá vỏn vẹn 40 văn?????

Chưa kể thức uống bên ngoài đã được bán với giá 10 văn một cốc nhưng ở đây "nước chanh" lại hoàn toàn miễn phí!


Trong lúc Lý Phúc xé đôi chân gà ra, anh ta lúc này chỉ có một suy nghĩ chắc chắn là tiên nữ đang hạ phàm để làm việc thiện… còn không phải thì chính là anh ta đang nằm mơ!

Lý Phúc nhanh chóng xua tan mọi suy nghĩ và tập chung vào món ăn trước mặt.


Nắm lấy phần xương dưới của chân gà, Lý Phúc cảm thấy mình không cần dùng chút lực nào, miếng thịt thơm ngon có màu vàng óng từ mép đã rơi ra.


Mùi thơm nồng nàn, tràn ngập trong không khí nóng bức, trong nhất thời, Lý Phúc chỉ cảm thấy toàn thân đang được ngâm trong một mùi thịt thơm kỳ lạ.


“Ọc ọc…”

Nháy mắt ruột gan trở nên cồn cào, dạ dày của anh ta phát ra một tiếng kêu, Lý Phúc giống như một chú thỏ con sợ hãi liếc nhìn quầy thanh toán và toàn thân bất động, sau đó dùng tay còn lại che bụng, cố gắng nuốt nước bọt đang tiết ra không ngừng từ miệng.


Lúc này chỉ mới là giữa trưa, nhiều nhất cũng mới hai giờ, buổi sáng trước khi ra cửa anh ta đã ăn ba cái bánh hấp, bây giờ ngửi thấy mùi này, anh ta lại cảm giác như bị bỏ nói mấy trăm năm.



Nhưng…đây là thịt, cho dù nhà anh ta có giàu có đến đâu, anh ta cũng không phải ngày nào cũng được ăn thịt, huống chi là được ăn món thịt thơm ngon như vậy!



Cuối cùng, khi anh ta xé từng sớ thịt, nước thịt nóng hổi, kèm theo lớp mỡ vàng óng từ khe hở tràn ra, chảy thẳng vào tay Lý Phúc, nóng muốn chết anh ta.


“Xì! ”

Lý Phúc vô thức cho ngón tay bị bỏng vào trong miệng, lập tức bị vị đậm đà giữa các ngón tay quấn lấy, anh ta gần như phản ứng ngay lập tức, không để ý đến cảm giác bỏng rát nữa, nhanh chóng xé toạc chân gà, muốn ngăn nước thịt chảy ra ngoài.


Cảm giác giữa các ngón tay đã không còn quan trọng nữa, trước mắt anh ta chỉ thấy da đùi gà vàng óng, chỗ bị xé chảy ra nhiều nước, thịt gà màu trắng có hơi vàng, nhìn bằng mắt thường thì chính là thật mềm, Lý Phúc nhìn thấy nước thịt vẫn luôn không ngừng chảy ra từ chân gà, cũng không kịp suy nghĩ, lúc này đã không sợ bị bỏng nữa, anh ta gần như nhét một miếng thịt lớn nhất vào miệng ăn một cách ngấu nghiến.


Nước sốt đậm đà cay xè khiến đầu lưỡi tê dại, nhưng cảm nhận đầu tiên chính là khi răng chạm vào lớp vỏ màu vàng bên ngoài, lớp bột chiên giòn sẽ tạo ra một lớp vảy, nó giòn đến khó tin, khi cắn vào sẽ nghe tiếng “rộp rộp” giòn tan trong miệng.


Lớp da bên ngoài giòn như vậy, nhưng thịt gà bên trong lại mềm mại mọng nước gần như là tan trong miệng.

Đây là lần đầu tiên Lý Phúc ăn món gà chế biến theo cách này, gần như không hề kèm theo một chất xơ nào, miếng thịt mềm mềm khi cắn vào có vị ngọt, ngoài ra còn có vị mặn, vị thơm và vị cay từ hạt tiêu, điểm đặc biệt đều tập chung ở phần nước sốt, lần đầu tiên trong đời vị giác của Lý Phúc được cảm nhận một vị đậm đà và ngọt ngào như vậy từ một món gà.



Món chiên dù đã để nãy giờ nhưng vẫn nóng hổi như vừa mới lấy ra khỏi chảo.


Nhưng mà món chiên càng nóng lại càng thơm ngon hơn!

Lý Phúc với vẻ mặt đầy vội vã bắt đầu nhiệt tình ăn uống, thịt gà được cuộn tròn trong miệng, độ đậm đà của thịt, độ giòn và mọng nước khiến anh ta gần như quên mất mình đang ở đâu mà chỉ tập chung nếm thử món ngon mỹ vị có trên bàn….


Truyện được Edit bởi Táo Xanh, vui lòng không reup trên các nền tảng khác.