Cẩn Tu nói không sai, Thương Lăng trấn thủ U Hư Giới bảy ngàn năm, chưa bao giờ trở về, nàng làm sao mà có cơ hội gặp hắn?
Đúng là nàng nghĩ quá nhiều, ước chừng bởi vì đại đa số thời gian Thương Lăng đều ở đây đối mặt yêu ma, cho nên theo thói quen đối với bất kỳ kẻ nào cũng tìm tòi nghiên cứu với căm thù nhỉ?
Nàng không phải trường hợp đặc biệt mà.
Có được kết quả như vậy, Giản Chỉ Hề yên tâm hơn nhiều, thật thở phào thật mạnh.
Tâm tình vui vẻ, điểm tâm ăn cũng thấy ngon hơn.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Cẩn Tu nhàn nhạt nhìn Giản Chỉ Hề, tròng mắt có lúc xẹt qua vài tia lưu quang.
Sau một hồi, Cẩn Tu lấy từ trong một chiếc hộp ra một bình rượu, đặt ở trước mặt Giản Chỉ Hề.
“Ôi chao! Đây nhất định là Túy Lê Hoa!”
Giản Chỉ Hề gấp gáp mở bình rượu ra, một mùi vị trong veo xông vào mũi, làm lòng người say mê.
Trước đây Giản Chỉ Hề không quen uống rượu, nhưng từ lúc uống Túy Lê Hoa của hồ ly, nàng liền nhớ mãi không quên.
Mỗi khi đến tìm hồ ly, nàng có thể lấy được một bình nhỏ.
Vì vậy, coi như cái tên hồ ly phúc hắn này độc miệng lại xấu xa, nhưng nể mặt điểm tâm cùng với Túy Lê Hoa, xưa nay Giản Chỉ Hề không tính toán với hắn.
Huống hồ, cái tên hồ ly này còn cứu nàng một mạng, đưa nàng trở về thiên đình.
Hai người bọn họ xem như là đồng bệnh tương liên, nàng mất “ký ức”, hắn mất đuôi hồ ly.
Nàng không có “ký ức”, từng bước cẩn thận, không dám phạm lỗi.
Hắn không có đuôi hồ ly, không thể biến thành nguyên hình.
Quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn bằng hữu, hắn là người nàng tín nhiệm nhất ở đây.
Uống chút Túy Lê Hoa, Giản Chỉ Hề có chút say, rượu vào, chế độ máy hát liền khởi động, vừa khởi động liền không dừng được.
“Hồ ly chết, ngươi biết hôm nay ta có bao nhiêu ủy khuất không? Đều là cái kẻ Vọng Thư kia hãm hại ta.”
“Ta mới không giống mấy tên kia ước ao Thương Lăng thượng thần! Ta chỉ muốn thanh thản ổn định trôi qua cuộc sống gia đình của ta.”
“Hồ ly chết, ngươi tin ta đúng không?”
Cẩn Tu sóng mắt lưu chuyển, ôn hòa nhìn Giản Chỉ Hề đỏ mặt nằm sấp ở trên bàn, duỗi tay kéo kéo khóe miệng của nàng.
“Tin, với chút tiền đồ của ngươi, lấy đâu lá gan trêu chọc Thương Lăng.”
Giản Chỉ Hề hít hít mũi, nàng nói: “Chính là, hắn hung dư như vậy, hắn trừng ta, còn tổn thương ta, hắn không phải người tốt!”
“Tư Mệnh, cách xa Thương Lăng một chút, nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào cũng không được tới gần hắn.” Giọng Cẩn Tu bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Giản Chỉ Hề sững sờ, tại sao hồ ly lại nói vậy.
Bất quá, một tiểu Tư Mệnh như nàng làm sao có thể đồng thời xuất hiện cùng Thương Lăng.
“Yên tâm đi, chỉ cần chỗ nào có hắn, ta liền đi vòng, hắn mở yến hội, ta liền cáo bệnh!” Giản Chỉ Hề đỏ mặt, có chút say.
“Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, trong vòng một trăm năm tới, ta tuyệt đối không bước ra khỏi Thiên Phủ Cung nửa bước!”
Giản Chỉ Hề thề son sắt cam đoan.
“Nói tới, ngày mai ngươi phải tới chỗ Nam Cực Trường Sinh Đại Đế báo cáo công tác định kỳ?”
Cẩn Tu liếc nhìn Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề mãnh liệt từ trên mặt bàn bật dậy, lập tức thanh tỉnh ra.
“Xon rồi xong rồi, ta làm sao lại quên! Một trăm năm một lần báo cáo công tác, ta cũng không thể đắc tội người lãnh đạo trực tiếp của ta!” Giản Chỉ Hề kêu quang quác.
“Hồ ly, núi xanh còn đó, nước biếc sông dài, sau này còn gặp lại. Ta mang đi điểm tâm với rượu, ta phải trở về chuẩn bị một chút. Báo cáo công tác là việc lớn, liên quan đến trăm năm bổng lộc tương lai của ta, không thể lơ là.”
Giản Chỉ Hề thu gom đồ đạc sau đó chạy nhanh ra khỏi cửa.