Chương 14: Thực lực bị hố (5)
“Đẹp không?”
Lúc Thương Lăng hỏi câu này, không phải tự luyến hay trêu đùa, mà là băng lãnh như sương.
Dường như đang chất vấn, cũng dường như đang trách cứ nàng cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm hắn như vậy.
Nhưng, não Giản Chỉ Hề nhất thời chập mạch, ma xui quỷ khiến gật đầu.
“Đẹp “
Lời này vừa ra, mặt Thương Lăng lập tức đen lại, ánh mắt như một cây đao hướng bay vụt về phía nàng, giống như muốn lăng trì nàng.
Giản Chỉ Hề giật mình một cái, hoàn hồn.
Sau đó lập tức đem hiện thực từ chỗ Thương Lăng kéo về.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Giản Chỉ Hề bưng một ly rượu lên, đổ vào miệng một ngụm, còn chưa nuốt xuống, liền nghe được tiếng xì xào to nhỏ nghị luận trong yến hội truyền đến.
“Ai nha, Tư Mệnh vậy mà công khai câu dẫn Thương Lăng thượng thần kìa!”
Giản Chỉ Hề sửng sốt.
“Đúng vậy, nguy hiểm kinh khủng nha, vậy mà thừa dịp Vu Sơn Thần Nữ nhảy múa đi câu dẫn nam thần của nữ thần!”
Giản Chỉ Hề một ngụm rượu nghẹn trong cổ họng, sặc muốn chảy nước mắt.
“Bất quá, hình như nàng ta thành công rồi, Thương Lăng thượng thần thật sự chú ý nàng ta!”
“Phụt” Giản Chỉ Hề phun rượu trong cổ họng ra ngoài.
Sức tưởng tượng của quần chúng là vô bờ bến, mà cái so với sức tưởng tượng còn to bự hơn chính là tính nhiều chuyện của quần chúng.
Cái này mà cũng có thể liên tưởng đến?
Thương Lăng để ý đến nàng chỗ nào, rõ ràng là cảnh cáo nàng đó?
Giản Chỉ Hề ôm ngực, nếu như nghe nhiều hơn vài câu nữa, trái tim nhỏ bé đáng thương của nàng, sớm muộn cũng bị hù cho thành bệnh tim luôn.
Nhưng vào lúc này, Vu Sơn Thần Nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa lại bay tới một ánh mắt về phía nàng.
Giản Chỉ Hề cúi đầu, ta thành thật mà, chuyện không liên quan đến ta.
Nhưng vào lúc này, tiếng nhạc dừng lại, toàn bộ yến hội phát ra tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm.
Dao Cơ hướng về phía Thiên Đế Bệ Hạ cùng Thương Lăng thượng thần tạ lễ.
“Dao Cơ khiến mọi người chê cười.”
“Nói gì vậy chứ, kỹ thuật múa của Dao Cơ vạn năm khó gặp, là chúng ta có phúc, đều là nhờ phúc của Thương Lăng, ha ha ha...” Thiên Đế Bệ Hạ cười to.
Dao Cơ cúi đầu cười yếu ớt, trên mặt xuất hiện một tầng phiếm hồng, vừa vặn điểm tô dung nhan của nàng càng thêm mỹ lệ.
Nhưng mà, Thương Lăng vẫn không ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Ánh mắt Thiên Đế Bệ Hạ chuyển động vi diệu giữa Dao Cơ cùng Thương Lăng vài lần, sau đó con ngươi đảo một vòng, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Tư Mệnh, không bằng ngươi cũng tới hiến nghệ? Ta rất chờ mong ngươi biểu diễn đó!”
Kẻ xui xẻo, tới uống nước lạnh cũng bị dính răng.
Nàng cảm thấy mình đã tự giảm cảm giác tồn tại thấp nhất rồi, mà vẫn luôn có người đến kiếm chuyện.
Thiên Đế Bệ Hạ, ông cứ dứt khoát ban cho ta nhảy Tru Tiên đài đi, cứ chơi như vậy, kiểu gì cũng bị đùa chết thôi!
Giản Chỉ Hề yên lặng rơi lệ trong lòng, hiến nghệ? Nàng có tài nghệ gì có thể hiến?
Khiêu vũ? Nàng chỉ biết tập dưỡng sinh theo ti vi thôi.
Hát? Người ta hát lấy tiền, nàng hát lấy mạng =.=
“Tư Mệnh? Cứ chọn thứ ngươi am hiểu nhất thế nào?” Thiên Đế Bệ Hạ lại mở miệng tới thúc dục.
Am hiểu nhất?
Giản Chỉ Hề trong đầu hiện lên cảnh hai tay mình cầm dao phẩu thuật, trước mặt mọi người, quơ dao giải phẫu.
Sở trường hạng nhất chính là hai tay cầm dao, hai tay đồng thời phẫu thuật.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*.
* ý chỉ người trước kẻ sao đều không ai sánh bằng.
Đây là muốn xem nàng phẫu thuật tại hiện trường một lần?
Lấy ai tới làm đạo cụ? À, nhìn ông Thiên Đế Bệ Hạ cũng không tệ.
Nàng cam đoan, mỗi một dao đều nhất định khiến Thiên Đế Bệ Hạ có cảm giác yomost.
“Tư Mệnh?” Thiên Đế Bệ Hạ thấy Giản Chỉ Hề thật lâu không trả lời, ông ta lại không kiên nhẫn thúc dục.
Giản Chỉ Hề ngẩng đầu, vẻ mặt quẫn bách, chính lúc không biết làm thế nào cho phải, Thương Lăng mở miệng.