Thần sắc Hạ Triều Ca lạnh lùng, không đáp lời, đối mặt với loại người gian xảo như Địch Phỉ Nhiên, càng nói nhiều càng dễ bại lộ.
“Đệ tử Bích Ba sơn trang đột nhiên xuất hiện, lấy được tín nhiệm từ Thanh Long quân, làm được một ca phẫu thuật hoàn hảo, luyện được một thân võ công giỏi, quân sư toàn thân trên dưới đều rất mê hoặc!”
Hạ Triều Ca không nói lời nào, Địch Phỉ Nhiên tự lảm nhảm, không ngừng thăm dò nàng.
Thật ra lúc nàng nghe Địch Phỉ Nhiên nói ra hai chữ “Phẫu thuật”, trong lòng nàng cực kì kinh ngạc.
Cái từ này nàng chưa bao giờ nói với bất kì ai, hắn tuyệt đối không phải nghe từ chỗ người khác.
Kết hợp với việc trong trận chiến kia, hắn dùng súng đạn, suy đoán trong lòng Hạ Triều Ca dần dần chứng thực.
Địch Phỉ Nhiên giống nàng, xuyên không mà đến!
Trách không được một kẻ vốn tầm thường như hắn lập tức nắm giữ quân đội Càng quốc, phát động chiến tranh, nghiên cứu chế tạo vũ khí, thì ra là thể xác đổi hồn.
Nếu như bình thường, Hạ Triều Ca muốn nhảy dựng lên bắt tay.
Đồng hương gặp gỡ đồng hương, là nước mắt lưng tròng đó!
Nhưng Hạ Triều Ca luôn ghi nhớ Tang Chính Khanh dạy bất động thanh sắc, cho dù lúc Địch Phỉ Nhiên nói ra hai từ “Phẫu thuật”, nàng cũng không có biểu cảm gì.
Một chiêu này vô dụng với Hề Minh Húc, nhưng đối người khác lại dùng rất được.
Quả nhiên, Địch Phỉ Nhiên thăm dò vẻ mặt Hạ Triều Ca, nhưng nàng lại không có một chút phản ứng.
Hắn không khỏi cười khẽ, nâng tách trà lên, hạp một ngụm.
“Quân sư trấn định rất tốt.”
Hạ Triều Ca giương mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nàng nói: “Tam hoàng tử đối xử với mọi người ôn hòa, ở chung hòa hợp, ta tự nhiên cũng thanh thản.”
Bây giờ Địch Phỉ Nhiên không thăm dò được Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca lại biết bí mật của hắn.
Nếu như biết cách lợi dụng bí mật này, về sau nhất định thu được lợi ích không nhỏ, chí ít Càng quốc cũng loạn một trận.
Nghĩ tới đây, khóe môi Hạ Triều Ca hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Địch Phỉ Nhiên thấy Hạ Triều Ca cười nhạt, chân mày hơi cau lại, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng rất nhanh hắn lại cười, cười đến giảo hoạt, hắn nói: “Ta nhớ quân sư có râu mép, bây giờ sao lại không có nhỉ?”
Trong lòng Hạ Triều Ca cả kinh, chết tiệt, ngày hôm qua Hề Minh Húc tiện tay xé, không có dán lại, nàng đi quá vội vàng!
“Nói như vậy, vô duyên vô cớ phải dán râu mép mới có thể gặp người, đều là nữ giả nam trang, không biết quân sư có phải hay không nhỉ?”
Địch Phỉ Nhiên nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Hạ Triều Ca, bên khóe miệng nở nụ cười tươi hiếm hoi.
Lần này xong rồi, có xảo biện cũng vô dụng, hắn nhất định muốn nghiệm thân thì sẽ không giấu được.
Hạ Triều Ca vạn lần không nghĩ tới, che giấu trong Hề gia quân lâu như vậy cũng không bị phát hiện, vừa đến Càng quân đã bị Địch Phỉ Nhiên phát hiện.
Tên ác ôn Hề Minh Húc, không có chuyện gì lại đi xé râu mép của nàng! Nói chuyện vui vẻ bình thường không được sao!
“Bất quá gương mặt này hơi góc cạnh, nếu như là nữ tử, có lẽ cũng không dám gặp người đâu nhỉ?” Địch Phỉ Nhiên cười thành tiếng.
Đây là trần trụi cười nhạo nàng xấu sao? Quả thực quá đáng!
Trong lòng Hạ Triều Ca tức giận đâm hắn vô số đao, nhưng sắc mặt lại bình thường.
Nàng bình tĩnh nở nụ cười nói: “Ánh mắt của tam hoàng tử thật tốt, ta hóa trang thế này đã lừa gạt không ít người đâu. Bất quá, nếu ngài đã biết, lát nữa lúc chữa thương cho ta, tìm một tỳ nữ đến được chứ?”
Địch Phỉ Nhiên sững sờ, vui vẻ thu liễm vài phần, hắn nói: “Ngươi lại thẳng thắn thành khẩn như thế, thật là tốt.”
“Nếu không ngài lại không cứu ta, vết thương nhiễm trùng, chảy máu không ngừng, ta sẽ chết.”