Ánh nắng đã dịu dần, một buổi chiều bình yên ở Dương gia, Bùi Tư Nam đi đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của Bạch Nhã Băng, Hứa Tiểu Niệm thấy anh chuẩn bị bước lên phòng cô liền cất giọng nói:
"Một lát nữa anh hãy lên, Tiểu Băng vẫn còn đang ngủ."
Bỗng nhiên, trên phòng Bạch Nhã Băng mở tung cánh cửa, Bạch Nhã Băng ngồi trên xe lăn từ từ đi ra, gương mặt vui vẻ, mừng rỡ. Hứa Tiểu Niệm sợ cô sẽ ngã liền vội chạy lên, Bùi Tư Nam cũng đi nhanh lên hỏi:
"Nhã Băng! Cô cẩn thận một chút đừng để bị ngã, có chuyện gì mà nhìn cô lại vui đến như vậy?"
"Không sao, hai người mau dìu tôi xuống lầu đi." Bạch Nhã Băng đặt hai bàn tay lên cánh tay của hai người.
Hứa Tiểu Niệm cùng Bùi Tư Nam vội đỡ Bạch Nhã Băng đi xuống lầu, xuống lầu Bạch Nhã Băng bảo hai người buông cô ra để cô có thể tự đi. Bạch Nhã Băng từ từ nhấc chân bước đi, Bùi Tư Nam cùng Hứa Tiểu Niệm lúc nào cũng giơ hờ hai cánh tay của mình ra nếu cô có ngã thì còn đỡ kịp, đi được hai bước Bạch Nhã Băng vô cùng vui mừng, khóe môi không ngừng cong lên.
Định đi thêm vài bước nữa nhưng cô không thể, cô bắt đầu loạng choạng rồi ngã người ra phía trước, Bùi Tư Nam, Hứa Tiểu Niệm hốt hoảng vội lao đến đỡ nhưng không kịp, hai người giật mình, tròn mắt nhìn người đã đỡ lấy cô.
"Em đừng vội, cứ từ từ." Giọng nói ấm áp, quen thuộc vô cùng vừa nghe anh cất giọng Bạch Nhã Băng đã ngẩng đầu lên nhìn ngay lập tức, người đó không ai khác chính là Lục Dĩ Tường.
"Không sao, cô cứ đi làm việc của mình đi." Bạch Nhã Băng cười nhẹ, cất giọng đáp lại.
"Để anh đỡ em ngồi xuống ghế." Lục Dĩ Tường dịu dàng, ôn nhu dìu Bạch Nhã Băng đi đến ghế sofa gần đó.
Hứa Tiểu Niệm vội tiến đến đỡ lấy bên còn lại của cô, Bạch Nhã Băng ngồi xuống bên cạnh Lục Dĩ Tường:"Tại sao đột nhiên anh lại đến đây?"
Lục Dĩ Tường mỉm cười, tay anh đặt lên bàn tay của Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm trả lời:"Tại vì anh nhớ em."
Bùi Tư Nam nheo mắt, bĩu môi lên tiếng:"Này này, hai người bớt bớt lại đi hai người không nghĩ đến cảm nhận của tôi và Tiểu Niệm à? Chúng tôi vẫn còn độc thân đấy."
Bạch Nhã Băng khẽ bật cười, cô quên mất là hai người họ vẫn còn là cẩu độc thân, quá tội lỗi rồi:"Để hai người khỏi phải chướng mắt tôi và Dĩ Tường đi lên phòng nói chuyện với nhau đây."
"Đi nhanh đi, tôi chướng mắt lắm rồi." Bùi Tư Nam xua tay đuổi hai người, anh thật sự là không muốn nhìn những cảnh ngọt ngào, ân ái này nữa, anh không muốn ăn cẩu lương.
Lục Dĩ Tường dìu Bạch Nhã Băng đi lên phòng, sắc mặt Hứa Tiểu Niệm mỗi lúc một khó coi hơn, cô đứng dậy rời khỏi Dương gia. Bùi Tư Nam nghiêng đầu, chau mày khó hiểu bởi hành động, sắc mặt của Hứa Tiểu Niệm, anh bỗng nhiên thốt lên một câu:
Trong phòng, Bạch Nhã Băng đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó bỗng bật cười nói với Lục Dĩ Tường:
"Dĩ Tường! Anh có biết không, lúc mới tỉnh lại biết tình trạng của mình, em đã tự bảo rằng anh không biết em còn sống thì tốt nếu như anh biết em còn sống còn thấy em trong tình trạng như thế này em nhất định sẽ nói chia tay với anh."
Lục Dĩ Tường ngay lập tức đáp lại với vẻ mặt có chút đáng yêu:"Anh nói cho em biết cho dù là em muốn chia tay thì anh cũng sẽ không bao giờ đồng ý, với lại em hãy nghĩ xem nếu như em chia tay với anh thì ai sẽ là người nấu cho em ăn mỗi buổi tối khi em đói bụng? Ai sẽ là người xoa bóp cho em? Ai sẽ ôm em ngủ? Còn nữa nếu em chia tay với anh thì sẽ không còn ai để em trút giận mỗi khi em bực tức đâu. Nói chung em chia tay với anh là một thiệt thòi lớn đấy."
Bạch Nhã Băng không thể nhịn cười với những lý do không thể chia tay này, cô cười mỉm trêu anh:"Những cái đấy em không cần, chẳng phải trước khi lấy anh em vẫn như vậy sao?"
Lục Dĩ Tường bĩu môi nhìn Bạch Nhã Băng với ánh mắt giận dỗi, anh tựa đầu vào vai của cô rồi dụi dụi, làm nũng vô cùng đáng yêu:"Anh không biết, nói chung là anh không muốn chia tay, không muốn."
"Từ lúc nào mà anh lại biết làm nũng, trở nên nhõng nhẽo như vậy chứ?" Gương mặt Bạch Nhã Băng vặn vẹo, khóe môi của cô không ngừng cong lên, cười không ngừng, dáng vẻ bây giờ của anh trông rất đáng yêu rất buồn cười.
"Từ khi gặp em đấy. Tiểu Băng! Em mà chia tay anh thì em sẽ không còn lợn để em vỗ béo đâu."
Bây giờ mà có người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Dĩ Tường thì sẽ không bao giờ tin Lục Dĩ Tường mà họ nhìn thấy với Lục Dĩ Tường cao lãnh ở Lục thị là một, anh hoàn toàn vứt bỏ liêm sỉ của mình rồi.
Bạch Nhã Băng xoa xoa cằm của mình rồi cất giọng nói:"Quả thật nếu chia tay anh thì chỉ thấy hại chứ không thấy lợi."
Cô vừa dứt lời Lục Dĩ Tường liền đè cô xuống giường, vuốt tóc của cô ra phía sau, khẽ nói vào tai của cô:"Vì vậy em không được chia tay với anh, nếu không đợi sau khi em khỏe hẳn thì anh sẽ khiến em không thể xuống giường được đấy."
Mặt Bạch Nhã Băng ửng hồng, cô quay đầu sang chỗ khác, cô cảm thấy mình quá nghĩ sai về anh rồi. Lúc trước, cô thấy anh là một người ấm áp, ôn nhu, là một người rất nghiêm túc nhưng không bây giờ cô mới biết anh là một người chỉ gói gọn trong hai từ đó là vô sỉ.
Lục Dĩ Tường đẩy mặt Bạch Nhã Băng qua đối diện với mình, anh đặt lên môi của cô một nụ hôn dịu dàng, ôn nhu rồi nói:"Anh biết em đang nghĩ gì đấy, em nhận ra con người thật của anh quá muộn rồi, cả đời này em không thoát được anh đâu."
Nụ cười gian xảo, đầy nham hiểm của anh khiến cho cô rùng mình, bỗng nhiên cô không muốn chân của mình hồi phục nhanh chút nào nếu chân cô mà hồi phục nhanh thì cô chết chắc rồi.