"Bà biết là cháu nghi ngờ nhưng bà thật sự là bà nội của cháu, năm xưa bà thất lạc với con trai của mình cũng chính là ba của cháu, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn cho người tìm kiếm nhưng thật không ngờ đến khi tìm thấy thì đã không còn. Khi nghe tin cháu bị rơi xuống vực bà đã cùng với chú của cháu bay về đây ngay lập tức, thật may là A Diễn vô tình cứu cháu nếu không thì..."
"Đừng nói nữa, bây giờ tôi không muốn nghe gì cả, tất cả các người hãy đi ra ngoài hết đi, để cho tôi yên tĩnh." Bạch Nhã Băng hiện tại vô cùng rối, đột nhiên xuất hiện thêm một người bà, người chú và một người anh họ khiến cô không thể nào chấp nhận ngay tức khắc được.
"Không sao, tôi chỉ cần em biết tấm lòng tôi dành cho em thôi, em không chấp nhận cũng không sao, cho dù như thế nào thì tình yêu của tôi cũng dành cho em." Dương Diễn đặt bó hoa vào trong tay của Dụ Bối rồi bước lên xe rời đi.
Chạy được một đoạn ngắn anh dừng lại, lè lưỡi, cảm giác như sắp nôn đến nơi, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên là Hứa Tiểu Niệm gọi đến, anh nhanh chóng nghe máy:"Alo, Tiểu Niệm."
"Thành công được một nửa rồi, cô ta đã bị anh mê hoặc rồi, thật sự phải cảm ơn em nếu như không có em nói cho anh biết ngày hôm qua cô ta đi dự tiệc thì anh đến bây giờ vẫn chưa tìm được cớ tiếp cận cô ta, mà lần này anh cảm thấy buồn nôn với những lời mà mình nói ra đấy." Dương Diễn vẫn luôn rất tự tin về ngoại hình của mình, lúc trước khi anh nói ra những lời ngon ngọt ấy đều thấy rất bình thường không hiểu sao lần này anh lại cảm thấy buồn nôn đến như vậy.
Hứa Tiểu Niệm khẽ bật cười, không nhanh không chậm cất tiếng nói:"Ráng mà làm cho tốt đi, cần em giúp gì cứ nói, anh nhất định phải khiến cho cô ta thần hồn điên đảo, không còn lối thoát khiến cho cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời."
"Anh biết rồi." Dương Diễn cười nhẹ đáp lại, điều mà Hứa Tiểu Niệm nói là điều tất nhiên, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thất bại trong việc tán gái về khoản này anh là giỏi nhất.
Sắc mặt của anh bỗng thay đổi trở nên vô cùng gian xảo, trong ánh mắt có tia độc ác hiện lên, khóe môi anh nhếch lên, nhẹ nhàng phun ra một câu:"Trò chơi đã bắt đầu."
Tập đoàn Lục thị
Lục Trân Trân chạy nhanh vào phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, gấp gáp nói với anh:"Anh hai! A Nghị vừa nói cho em biết lúc nãy có một người đến tặng hoa cho chị dâu còn nói là yêu chị dâu nữa đấy."
Lục Dĩ Tường ngước mặt lên nhìn Lục Trân Trân, anh vô cùng bình tĩnh khi nghe được tin này, đôi mày anh khẽ nâng lên rồi tiếp tục gục mặt xuống làm việc. Lục Trân Trân cau mày, mặt nhăn nhó khó hiểu hỏi anh:
"Anh hai! Sao anh không phản ứng gì hết vậy? Có người định cưa cẩm vợ anh đấy."
Lục Dĩ Tường hiện tại vẫn chưa muốn nói cho Lục Trân Trân biết về chuyện Bạch Nhã Băng đang ở bên cạnh là giả bởi vì anh biết với bản tính của cô chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện:"Vì anh tin tưởng cô ấy."
Đôi mắt của anh bỗng nhiên nheo lại nhìn cô em gái của mình đầy hiếu kỳ, tò mò:"Trân Trân! Từ khi nào em và A Nghị lại có quan hệ tốt như vậy, thường thì em luôn gọi cả họ lẫn tên của A Nghị mà."
Lục Trân Trân mím môi, mắt đảo qua đảo lại, vội lảng sang chuyện khác:"Em đột nhiên nhớ ra là hôm nay em có hẹn đi chơi với bạn, nếu không có chuyện gì nữa em đi đây."