"A Nghị! Tiểu Băng đã không còn, bây giờ ông chỉ có thể hy vọng vào cháu, cả Bạch gia và Bạch thị ông sẽ giao lại cho cháu, bắt đầu từ ngày mai cháu hãy đến Bạch thị làm việc đi."
Bạch Huyền Nghị nhìn Bạch Triết, anh phân vân không biết có nên đồng ý hay không vì từ trước đến giờ anh không thích những chuyện quản lý tập đoàn như thế này, nhưng bây giờ Bạch Nhã Băng đã không còn anh không muốn Bạch thị rơi vào tay của Bạch An Lương, người mà anh ghét tận xương tủy.
Bạch Huyền Nghị thở dài một hơi, đầu khẽ gật đồng ý với Bạch Triết, anh nghĩ bản thân anh vô dụng, lúc nào cũng chỉ có ăn chơi bởi vì anh có chỗ dựa vững chắc là Bạch Nhã Băng nhưng bây giờ cô đã không còn nữa rồi.
"Vậy thì toàn bộ số cổ phần của Tiểu Băng sẽ chuyển sang tên của cháu." Bạch Triết vui mừng, cuối cùng thì ông cũng an tâm rồi, ông còn tưởng anh sẽ từ chối.
Một nhân viên nữ vuốt ngực, thở dài:"Cứ như thế này chắc tôi chết mất, tập đoàn Lục thị sắp trở thành một cái hầm băng rồi."
Một nhân viên khác cất giọng đáp lại:"Đúng đấy, từ khi Bạch tổng không còn thì chủ tịch của chúng ta đã trở thành tảng băng ngàn năm mất rồi, đã không còn nở một nụ cười nào nữa."
Những nhân viên nhìn nhau lắc đầu, thở dài, không biết đến bao giờ mới có thể nhìn thấy anh cười nữa.
Một chiếc taxi dừng lại trước cổng tập đoàn Lục thị, Dụ Bối trong bộ vest đen thanh lịch, tóc buộc cao, tay cầm hồ sơ bước vào bên trong sảnh, cô tiến đến chỗ tiếp tân tươi cười hỏi:"Xin hỏi phòng phỏng vấn ở đây vậy?"
Nhân viên tiếp tân trợn mắt, há hốc miệng khi nhìn thấy Dụ Bối, những nhân viên khác vội chạy đến vây xu quanh, nữ nhân viên tiếp tân ấy vui mừng cất giọng nói:
"Hả? Không thể nào! Chúng tôi không có nhận nhầm, cô chính là Bạch tổng, để tôi đi thông báo với chủ tịch."
Nữ nhân viên tiếp tân thông báo cho A Tôn, vừa nghe như thế anh liền chạy nhanh vào phòng của Lục Dĩ Tường, vội vàng báo cho chủ tịch của mình biết:
"Chủ tịch! Nhân viên tiếp tân báo lên rằng Bạch tổng còn sống, hiện đang ở dưới sảnh đợi ạ."
Lục Dĩ Tường vừa nghe xong liền lập tức đứng dậy chạy nhanh chóng sảnh, chưa đầy năm phút anh đã xuất hiện, nhìn thấy Dụ Bối đang đứng ở giữa, những nhân viên khác vây quanh, anh tiến nhanh đến kéo cô ôm vào lòng:
"Thật tốt quá, cảm ơn ông trời em vẫn còn sống."
"Anh là ai? Sao tự nhiên anh lại ôm tôi chứ? Tôi và anh có quen biết gì nhau đâu chứ?"
"Tiểu Băng! Em làm sao vậy? Anh là Dĩ Tường, là chồng của em, em không nhận ra anh sao?" Lục Dĩ Tường sững sốt, tròn mắt nhìn Dụ Bối, hai bàn tay của anh vịnh vào hai bả vai của cô, nhìn thẳng vào mắt của cô, hỏi.
"Sao anh còn biết cả tên của tôi? Tôi và anh chưa hề gặp nhau mà?" Dụ Bối lùi lại, ánh mắt hoang mang, nhìn anh rồi lại nhìn mọi người.
Lục Dĩ Tường nhíu chặt đôi mày nhìn Dụ Bối, gương mặt trở nên nghiêm trọng hỏi cô:"Tiểu Băng! Em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?"
"Tôi và anh thật sự có quen nhau sao? Nếu thật sự là như thế thì chắc là lúc trước khi tôi mất trí nhớ." Dụ Bối cố tình nói ra ba chữ mất trí nhớ, để muốn khẳng định rằng cô chính là Bạch Nhã Băng.