CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 81: Người Con Gái Tốt Nhất Thế Gian

"Hai người quen biết nhau sao?" Lục Dĩ Tường nhướng mày có chút ngạc nhiên, cất giọng hỏi Black và Bạch Lan Minh.

"Không, tôi không quen biết cô ta." Black quay lại nói với Lục Dĩ Tường rồi ngồi xuống ghế, không thèm để ý đến Bạch Lan Minh nữa.

Bạch Lan Minh bĩu môi, cô không muốn quen biết, dính dáng gì đến Black cả, đôi mắt của Bạch Nhã Băng đột nhiên híp lại, cố gắng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cứ luôn nhìn chăm chăm Black.

Lục Dĩ Tường nghiêm mặt khi nhìn thấy Bạch Nhã Băng cứ nhìn chăm chăm Black như thế, lòng anh lại bắt đầu nổi cơn ghen:"Tiểu Băng! Sao em cứ nhìn Black không chớp mắt vậy? Em bị cậu ta hút hồn rồi sao?"

"Anh nói cái gì vậy chứ? Hút hồn cái gì? Anh đừng có mà suy diễn lung tung em chỉ là cảm thấy Black quen mắt mà thôi, cảm giác như đã từng thấy Black ở đâu rồi."

Black cười nhẹ nói với Bạch Nhã Băng:"Chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn đấy, tôi chính là người đã gọi điện cho cô bảo cô đến cứu Dĩ Tường đấy."

"Không, không phải là lần đó." Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu ngay lập tức đáp lại, cô nhớ ra rồi, cô vội cất tiếng:"Đúng rồi, có một lần Lan Minh say rượu bị một người đàn ông đưa đi, người đó chính là anh."

Bạch Lan Minh cùng Black giật nảy mình, Bạch Lan Minh ngay lập tức phủ nhận, lên tiếng nói với Bạch Nhã Băng:"Chị đang nói cái gì vậy? Em và anh ta không hề quen biết nhau, đưa đi cái gì chứ? Chị nhìn nhầm rồi."

Bạch Nhã Băng hừ lạnh một tiếng, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhìn nhầm ai cả, cô không nhanh không chậm đáp lại:"Trước giờ chị chưa từng nhìn nhầm ai cả, hơn nữa tuy chị chỉ nhìn qua camera nhưng chị có thể nhớ rất rõ dáng vẻ của người đó, chị dám chắc rằng người lần đó đưa em đi chính là anh ta."

Không hổ là vợ của Lục Dĩ Tường, Black thật sự rất khâm phục cô, anh cũng không làm gì sai trái mà phải phủ nhận, anh lớn giọng thừa nhận:

"Quả thật người lần đó đưa cô ta đi là tôi, nhưng đừng hiểu lầm tôi chỉ là thấy cô ta say rượu còn nằm ở ngoài đường sợ rằng sẽ có kẻ xấu làm hại nên tôi mới có lòng tốt đưa cô ta đến khách sạn, tôi không hề làm gì cô ta cả, mà cô ta là em gái của cô sao?"

Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu đáp:"Đúng vậy, nó chính là em họ của tôi Bạch Lan Minh."

Black kinh ngạc nhìn Bạch Lan Minh trong đầu thầm nghĩ:"Nếu nói như vậy thì cô ta chính là con gái của Bạch An Lương, chuyện mình sắp nói lại có liên quan đến ông ta nếu như vậy thì mình khoan hãy nói, đợi khi cô ta không có mặt rồi hẳn nói vậy."

"Black! Cậu đến tìm tôi là có việc gì vậy?" Lục Dĩ Tường vỗ vai của Black cất giọng hỏi.

Black khẽ lắc đầu đáp lại:"Không có gì, chỉ là tôi nghe nói vợ của cậu đã tỉnh lại nên mới đến đây thăm thôi."

Lục Dĩ Tường cau mày nhìn Black, anh dám chắc rằng Black có chuyện gì muốn nói với anh nhưng ở đây lại nói không tiện nên mới nói như thế. Lục Trân Trân không thích ngửi mùi của bệnh viện, cô rất ghét mùi này, không chịu được nữa, cô lên tiếng nói với mọi người:"Em xin phép ra ngoài đây, em không thích mùi của bệnh viện, em mà còn ở đây chắc em chết mất."

Lục Trân Trân rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài cô vô tình chạm mặt với Hoàng Việt, cô mỉm cười chào anh rồi hỏi han:"Vết thương của anh sao rồi? Đã đỡ hơn chưa? Em vốn dĩ định sau khi thăm chị dâu xong sẽ qua thăm anh đấy, bây giờ anh có tiện cùng em ra ngoài ngồi nói chuyện một chút được không?"

Lục Dĩ Tường khẽ gật đầu đồng ý cùng Lục Trân Trân ra ngoài ngồi nói chuyện, ngồi ở một băng ghế đá, cô cười nhẹ hỏi anh:"Vết thương của anh bình phục như thế nào rồi?"

"Vết thương của anh hồi phục rất nhanh, cảm ơn em đã quan tâm." Hoàng Việt mỉm cười, dịu dàng đáp lại cô.

Đột nhiên, trong lòng của Lục Trân Trân bỗng dâng lên một sự tò mò, hiếu kỳ về chuyện giữa Hoàng Việt và Bạch Nhã Băng, cô liền cất giọng nói vói anh:

"Hoàng Việt! Anh có thể kể cho em nghe chuyện lúc anh và chị dâu của em gặp mặt lần đầu tiên không?"

Hoàng Việt khẽ gật đầu đồng ý, anh bắt đầu kể cho cô nghe:"Lần đầu tiên anh và chị dâu của em gặp nhau là vào năm chị dâu của em mười một tuổi, lúc ấy anh là trẻ mồ côi, sống đầu đường xó chợ, thường xuyên bị người ta đánh đập, bắt nạt. Vào lúc anh tuyệt vọng nhất cô ấy đã xuất hiện, giơ tay ra nắm lấy anh, kéo anh thoát khỏi nơi tăm tối ấy, cô ấy đưa anh về Bạch gia, cho người chữa trị vết thương trên người của anh, cho anh một nơi ăn một nơi ngủ rất tốt cũng chính từ lúc đó cuộc đời anh đã thay đổi hoàn toàn."

"Cũng chính từ lúc đó anh đã thích chị ấy rồi đúng không?" Lục Trân Trân nhìn Hoàng Việt, hỏi anh, cái đó cô chỉ là suy đoán mà thôi, nếu là thật thì anh quả là một người quá si tình.

Hoàng Việt gật gật đầu:"Kể từ lúc đó, anh đã thề với lòng mình rằng sẽ mãi bảo vệ cho chị dâu của em, anh bắt đầu tham gia huấn luyện để trở thành vệ sĩ, cánh tay đắc lực của cô ấy, sau đó Jack cũng được cô ấy cứu về huấn luyện cùng anh. Đối với anh, tiểu thư chính là người con gái mà dùng cả cuộc đời này để yêu, bảo vệ."

"Hoàng Việt! Tại sao anh lại không thổ lộ tình cảm của mình cho chị ấy biết chứ? Nếu anh yêu thì anh phải nói, sao cứ phải làm khổ mình như thế?" Lục Trân Trân thật sự không hiểu nếu yêu sao lại không nói, sao lại thích tự làm khổ mình chứ? Như vậy thì có gì tốt?

"Với thân phận của anh thì sao xứng với cô ấy được chứ? Đối với anh, chỉ cần tiểu thư vui vẻ, sống hạnh phúc thì anh đã mãn nguyện lắm rồi, cuộc sống của anh là do cô ấy tạo ra, mạng của anh cũng là do cô ấy cứu chính vì vậy anh phải dùng cả cuộc đời này để báo đáp, anh sống cũng chỉ vì cô ấy, cô ấy vui thì anh vui, cô ấy buồn, đau khổ thì anh cũng sẽ buồn sẽ đau khổ."

"Anh đúng là yêu đến hết thuốc chữ rồi, anh quá cao thượng." Lục Trân Trân khẽ lắc đầu bó tay với Hoàng Việt, cô thật sự không ngờ anh lại yêu Bạch Nhã Băng đến mức hi sinh cả mạng sống anh cũng cam lòng.

Lục Trân Trân cất giọng nói tiếp:"Em thật là may mắn khi có một người chị dâu tốt như thế."

"Đúng, cô ấy rất tốt, cô ấy là người con gái tốt nhất thế gian này." Hoàng Việt mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong lời nói của anh khiến cho người khác cảm thấy có chút bi thương.