Chương 20: Khắc Khoải Trong Lòng
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Tập đoàn Bạch thị Lục Dĩ Tường chưa kịp mở cửa cho Bạch Nhã Băng thì cô đã đẩy cửa bước xuống anh vội chạy đến nắm tay cô lại:"Khoan đã!" Bạch Nhã Băng đưa mắt nhìn bàn tay của anh đang nắm cánh tay của mình anh hiểu ý buông ra không nhanh không chậm hỏi cô: "Tiểu Băng! Tối nay, em có thể đi ăn tối cùng anh có được không?" Bạch Nhã Băng nhướng mày nhìn anh im lặng một lúc Lục Dĩ Tường lo lắng dường như đã chắc chắn rằng cô sẽ từ chối, Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu lên tiếng: "Được! Xem như đây là lời cảm ơn vì anh đã cứu tôi." Lục Dĩ Tường vui mừng như được mùa cuối cùng thì anh cũng có thể mời cô đi ăn một bữa chỉ có hai người mà thôi:"Vậy tối nay anh sẽ đến đón em." Bạch Nhã Băng mặt không đổi sắc gật đầu nhẹ một cái rồi bước đi vào trong, Lục Dĩ Tường hí hửng ngồi vào trong xe lái đi tâm trạng cực kì vui. Bạch Nhã Băng bước vào bên trong thang máy đi lên phòng họp cổ đông, đứng ở trong đấy cô khẽ bật cười một tiếng:Có cần vui như thế không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà." Bước vào phòng họp cổ đông, gương mặt của Bạch Nhã Băng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết vừa vào cô đã quăng cho Bạch An Lương một ánh mắt vô cùng sắc bén, từ từ cất giọng nói: "Xin lỗi mọi người vì đã đến trễ bởi vì hôm nay trên đường đến đây tôi đã bị người ta truy sát." "Cái gì? Truy sát? Tiểu Băng! Vậy cháu có sao không?" Bạch Triết đứng dậy lo lắng, hoảng hốt ông thật sự không ngờ lại có người dám truy sát cháu gái của mình ông rất muốn biết gan của ai lại to đến thế. Bạch An Lương cũng giả vờ lo lắng hỏi han nhưng nhận lại là sự lạnh nhạt, ánh mắt đáng sợ, sắc lẹm của Bạch Nhã Băng, các cổ đông không ngừng xôn xao khi nghe cô nói mình bị truy sát. Bạch Triết đứng nghiêm túc lại giọng nói tràn đầy uy nghiêm, lãnh đạm: "Hôm nay, tôi cho mở cuộc họp cổ đông này là vì muốn tuyên bố một chuyện kể từ ngày hôm nay tôi chính thức trao lại chức vị chủ tịch của tập đoàn Bạch thị cho cháu gái của mình là Bạch Nhã Băng." Các cổ đông tiếp tục xôn xao, bàn tán không ngừng một người đàn ông trung niên ở đấy lên tiếng phản đối:"Chủ tịch! Tôi phản đối chuyện này cháu gái của ngài không hề có một chút kinh nghiệm làm việc nào cả vào tập đoàn chỉ mới có một ngày mà thôi vừa nhìn đã biết cháu của ngài còn là một cô gái non nớt chưa trải sự đời làm sao mà có thể lãnh đạo cả một tập đoàn lớn như thế?" Bạch Triết điềm tĩnh, cười nhạt không nhanh không chậm đáp trả: "Tôi biết mọi người sẽ khó chấp nhận chuyện này nhưng tôi cũng đã lớn tuổi rồi tôi mong muốn tìm một người thích hợp nhất người đó không ai khác là cháu gái của tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo Bạch Nhã Băng cháu gái của tôi sẽ không làm mọi người thất vọng ngay từ nhỏ tôi đã huấn luyện Tiểu Băng để nó có thể trở thành một người thừa kế rồi." Bạch Triết đã lấy cả danh dự mình ra đảm bảo thì còn có ai dám lên tiếng phản đối nữa chứ mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý để cho Bạch Nhã Băng trở thành tân chủ tịch của tập đoàn Bạch thị. Sở cảnh sát Cảnh sát trưởng ở đấy bày ra bộ mặt nghiêm nghị hỏi Hoàng Việt cùng Jack: "Tôi nghe những người khác nói không chỉ là có hai người mà còn có một cô gái khác cô gái đó chính là người đứng đầu là mục tiêu của bọn họ." Hoàng Việt gật gật đầu lãnh đạm đáp lại:"Đúng vậy! Nhưng hiện tại tiểu thư của chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải giải quyết còn về chuyện này chỉ cần chúng tôi giải quyết là đủ." Đôi mày của cảnh sát trưởng cùng hai cảnh sát ngồi gần ở đấy nhíu chặt lại, một cảnh sát ngồi cạnh cảnh sát trưởng cất giọng hỏi Jack cùng Hoàng Việt: "Tiểu thư của hai người là ai?" "Tiểu thư của chúng tôi là đại tiểu thư của Bạch gia Bạch Nhã Băng." Jack chậm rãi cất giọng trả lời khóe môi khẽ nhếch lên. Vừa nghe tên của cô cảnh sát trưởng cười nhẹ trong ánh mắt hiện lên một nỗi buồn cho dù đó chỉ thoảng qua thôi nhưng quan sát kĩ có thể nhận ra: "Nhã Băng...cháu ấy có bị thương không?" "Không! Tiểu thư không bị thương chỗ nào cả." Hoàng Việt lắc đầu không nhanh không chậm trả lời. "Thôi được rồi! Hai người các cậu cùng với những người của mình hãy quay về đi còn về những người đã truy sát Nhã Băng tôi sẽ điều tra, thu thập thêm bằng chứng để kết án bọn họ." Cảnh sát trưởng cười nhạt gật đầu cảm thấy nhẹ lòng vì Bạch Nhã Băng không sao không bị thương gì cả. Hoàng Việt cùng Jack đứng dậy cúi chào kính trọng rồi cùng người của mình rời khỏi sở cảnh sát. Cảnh sát trưởng sống mũi hơi cay cay bước nhanh đi khỏi đấy, một cảnh sát không hiểu, tò mò hỏi người còn lại đứng cạnh mình: "Này! Cảnh sát trưởng bị gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy có thái độ khác thường như vậy đấy. Bạch Nhã Băng đó là ai?" "Bạch Nhã Băng chính là con gái của người bạn, người đồng nghiệp thân thiết nhất của cảnh sát trưởng. Người đó chính là Bạch Liêm Hải người mà hàng năm chúng ta vẫn đi viếng đấy. Năm đó cảnh sát Bạch đã hy sinh bản thân cứu cảnh sát trưởng trong một nhiệm vụ đến bây giờ ngài ấy vẫn còn khắc khoải, cảm thấy cắn rứt, áy náy với con gái với gia đình của cảnh sát Bạch." "Thì ra là vậy." Bạch gia Buổi chiều, Bạch Triết cho tập hợp tất cả thuộc hạ ở Bạch gia ông đứng trước toàn thể lớn tiếng tuyên bố: "Tôi tin chắc rằng mọi người ở đây đều đã biết hôm nay tôi cho gọi tất cả đến đây là vì chuyện gì. Tại đây, tôi chính thức tuyên bố cháu gái của tôi Bạch Nhã Băng sẽ trở thành người đứng đầu Bạch gia lãnh đạo mọi người." Tất cả mọi người ở đấy đều gật đầu, vỗ tay ủng hộ không ai dám phản đối cả bởi vì Bạch Nhã Băng cũng đã từng huấn luyện chung với họ họ thừa biết cô hội tụ đủ mọi yếu tố khả năng để trở thành người đứng đầu Bạch gia ngoài cô ra không ai xứng đáng với vị trí này cả. Trời tối, đến giờ hẹn Lục Dĩ Tường đến đón Bạch Nhã Băng đi ăn tối ngồi trên xe Bạch Nhã Băng lên tiếng nói với anh: "Về trước chín giờ tôi còn rất nhiều công việc phải xử lý." Lục Dĩ Tường gật gật đầu miệng cười vui đến nổi muốn toạch lên tận mang tai: "Em yên tâm anh sẽ đưa em về trước chín giờ không trễ một giây một phút nào cả."