"Tại sao ông lại giao cho chị ấy việc này chứ? Chẳng lẽ ông muốn tác hợp cho chị và cái tên đó sao? Không được! Mình phải đi tìm ông hỏi cho ra lẽ chuyện này."
Vừa nói dứt lời, Bạch Huyền Nghị vội chạy ra ngoài lái xe đi đến Bạch thị tìm Bạch Triết.
Tập đoàn Lục thị
Lục Dĩ Tường cho gọi A Tôn vào anh vẫn cúi đầu làm việc từ từ lên tiếng hỏi A Tôn:" A Tôn! Hôm nay, Bạch thị sẽ cử người đi bàn bạc và ký hợp đồng với chúng ta đúng không?"
A Tôn hai tay chắp ở phía trước gật đầu ngay lập tức trả lời ánh mắt vẫn không ngừng quan sát sắc mặt của anh:"Vâng! Và theo tôi được biết người hôm nay sẽ đến đây bàn công việc với anh là Bạch tiểu thư."
Lục Dĩ Tường dừng công việc lại ngẩng đầu lên nhìn A Tôn ánh mắt có chút nghi hoặc, hỏi lại:"Lời của cậu nói là thật sao? Thật sự là Tiểu Băng sẽ đến đây sao?"
"Vâng! Chính bên Bạch thị đã nói như thế." A Tôn gật đầu khẳng định.
Lục Dĩ Tường đứng bật người dậy mặc áo khoác vào chỉnh chu lại mọi thứ từ tóc tai đến quần áo:"Sao cậu không nói sớm cho tôi biết chứ? A Tôn! Bây giờ, cậu thấy tôi như thế nào?"
A Tôn giơ ngón cái lên cười hì hì gật đầu phun ra một câu:"Chủ tịch! Anh rất soái."
"Mau đi xuống đón cô ấy." Lục Dĩ Tường mỉm cười hài lòng vội rời khỏi phòng làm việc bấm thang máy đi xuống sảnh đón Bạch Nhã Băng.
Những nhân viên ở dưới sảnh một phen hốt hoảng, hú día khi thấy Lục Dĩ Tường đi xuống, gương mặt lạnh tựa như băng anh chỉ chỉ tất cả nhân viên ở đây rồi ra lệnh:
Anh vẫn không để ý nụ cười vẫn luôn túc trực trên môi:"Được! Được! Bây giờ, anh sẽ dẫn em lên phòng làm việc của anh bàn công việc."
Bạch Nhã Băng đi theo Lục Dĩ Tường lên phòng làm việc những người khác cũng nhanh chóng đi theo, đến thang máy Lục Dĩ Tường cùng cô bước vào anh ra hiệu cho A Tôn, A Tôn hiểu ý liền vội chặn Hoàng Việt, Jack cùng những vệ sĩ lại thang máy rất nhanh đóng lại, Hoàng Việt nghiến răng trừng mắt nhìn A Tôn rồi đi thang máy khác lên đó.
Trong thang máy, Lục Dĩ Tường nhân cơ hội thả thính, lấy lòng Bạch Nhã Băng:
"Tiểu Băng! Hôm nay, em rất đẹp đó một lần nữa em khiến cho tim của anh đập rất nhanh."
Bạch Nhã Băng đứng sát vào một bên của thang máy cách xa anh cô thản nhiên đáp lại:"Anh là người đã chết rồi sao?"
"Hả?" Lục Dĩ Tường nghe cô hỏi thế thì ngớ người ra không hiểu ý của cô nói là như thế nào?
Bạch Nhã Băng quay sang nhìn anh chậm rãi nói:"Tim không đập thì làm sao mà sống? Anh mới vừa nói tôi lại khiến cho tim anh đập rất nhanh vậy chẳng phải suy ra là đó giờ tim anh vốn không hề đập mà tim không đập thì anh đâu phải là người sống đâu."
"Không phải ý của anh là..." Lục Dĩ Tường vội giải thích nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cô cắt ngang.
"À tôi biết rồi nếu như anh không phải là người chết thì chắc chắn tim anh đã có vấn đề rồi tôi khuyên anh hãy sớm đến bệnh viện rồi đến khoa tim mạch kiểm tra đi không chừng là anh bị bệnh tim đấy." Nét mặt của cô rất tỉnh nói với anh.
Lục Dĩ Tường tức tối, câm nín không thể nói được lời nào nữa anh thật sự rất thắc mắc không biết lúc trước cô có học qua lớp học né thính hay không mà lại né thính cao siêu như thế.