"Dĩ Tường! Anh có biết bấy lâu nay anh có một tình địch đáng gờm mà anh không biết không? Rất may cho anh là người đó đã buông tay rồi đấy."
Nói dứt câu, Hạ Tử Quyên cùng Dạ Thành Đông quay về Dạ viên, Lục Dĩ Tường ngơ ngác không hiểu ý của Hạ Tử Quyên nói Lục Trân Trân vỗ vai của anh khẽ nói:
"Cái gì? Tỏ tình?" Lục Dĩ Tường trợn mắt giật mình kinh ngạc, anh đã từng hoài nghi chuyện này nhưng cứ nghĩ chắc là do bản thân suy nghĩ nhiều thật không ngờ đó lại là thật còn tỏ tình với vợ của anh nữa chứ.
Lục Trân Trân bật cười vỗ vỗ vai của anh:"Anh yên tâm đi chị Tiểu Niệm nói là chị ấy đã buông bỏ tình cảm rồi anh không cần lo là chị ấy sẽ cướp vợ của mình nữa."
"Cướp cái gì mà cướp, vợ của anh dễ bị cướp như vậy sao? Với lại anh tuyệt đối tin tưởng Tiểu Băng hơn nữa Hứa Tiểu Niệm là nữ làm sao có thể chứ?" Lục Dĩ Tường tự tin, ánh mắt kiên định, tin tưởng Bạch Nhã Băng tuyệt đối.
Lục Dĩ Tường nhéo hai má của Lục Trân Trân cất giọng nói:"Em đừng có ở đó lo chuyện của anh nữa hãy lo chuyện của bản thân mình đi."
Lục Trân Trân đẩy tay của anh ra xoa xoa mặt của mình, bĩu môi đáp lại:"Mẹ đã nói là mẹ đã có cách giúp em rồi nhưng mẹ vẫn chưa nói đó là cách gì."
Lục Dĩ Tường thật không ngờ rằng mẹ của anh lại có thể nghĩ ra nhiều kế như vậy, từ nhỏ đến lớn anh chỉ thấy mẹ mình là một người phụ nữ điềm đạm, dịu dàng không biết bày kế gì anh quả là vẫn chưa hiểu hết mẹ của mình.
Dương gia
"A Diễn! Lần này con đi Đức khoảng bao lâu thì con quay về?" Dương Quân Sơn cau mày nghiêm túc hỏi Dương Diễn, thấy dáng vẻ u sầu này của con trai mình thì ông không biết khi nào anh mới quay về.
Dương Diễn vừa trở về Dương gia thì đã ngồi xuống nói với ba và bà của mình chuyện mình muốn đi Đức, nghe Dương Quân Sơn hỏi thế anh khẽ lắc đầu trả lời:
"Con cũng không biết, con sang đó để lập nghiệp khi nào thành công con sẽ quay về."
Bà không hề muốn anh đi một chút nào nhưng thấy anh đã thật sự trưởng thành không còn ăn chơi lêu lỏng nữa bà đành đồng ý:"Thôi được rồi, nếu cháu đã thật sự quyết định như vậy rồi thì cháu cứ đi đi nhưng nhớ phải thường xuyên gọi điện về cho bà đó."
Chỉ khi anh rời khỏi nơi này tập trung lập nghiệp thì anh mới có thể quên được mối tình đơn phương của mình, anh chỉ mong Hứa Tiểu Niệm sẽ gặp được một người đàn ông tốt yêu thương, chăm sóc cho cô thật chu đáo như vậy là anh đã vui đã mãn nguyện rồi.