"Anh biết hôm nay em sẽ đi tập vật lý trị liệu nên anh đến đây tập cùng em." Lục Dĩ Tường cất giọng ngữ điệu vô cùng ôn nhu, ấm áp, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Lục Dĩ Tường quay sang nhìn Hứa Tiểu Niệm và Bùi Tư Nam rồi nói với hai người:"Tôi sẽ ở đây với Tiểu Băng, hai người hãy đi làm việc của mình đi."
Bùi Tư Nam hiểu ý của Lục Dĩ Tường nói anh khẽ gật đầu rồi rời đi, Hứa Tiểu Niệm cũng không phải là kẻ ngốc mà không hiểu, cô không muốn đi nhưng thấy Bạch Nhã Băng vui vẻ đến như thế, cô không muốn làm mất bầu không khí vui vẻ ấy liền đành rời khỏi.
"Bạn của em đi khám bệnh em đi cùng với cậu ấy mà sao hai người lại ở đây? Chị dâu! Chân của chị sao vậy?" Lục Trân Trân vội tiến đến xem chân của Bạch Nhã Băng, lo lắng cho chị dâu của mình.
Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng nhìn nhau, vốn dĩ hai người vẫn chưa muốn nói cho Lục Trân Trân biết chuyện để tránh nguy hiểm đến với Bạch Nhã Băng và cả Lục Trân Trân nhưng bây giờ anh cùng cô phải nói thôi.
Sau khi nghe anh hai và chị dâu của mình kể lại toàn bộ sự việc, Lục Trân Trân đùng đùng tức giận, nghiến răng trừng mắt:"Không ngờ ả Dụ Bối đó lại độc ác đến vậy, không được em phải đi tìm cô ta tính sổ."
Lục Dĩ Tường vội vàng kéo Lục Trân Trân lại, đây chính là lý do tại sao anh và cô lại không muốn nói cho cô biết, cô quá nóng nảy. Bạch Nhã Băng nắm lấy tay Lục Trân Trân khuyên ngăn:"Trân Trân! Em hãy bình tĩnh lại đi nếu bây giờ em đi vạch trần cô ta thì không những là em gặp nguy hiểm ngay cả chị cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Lục Trân Trân hạ hỏa, bình tĩnh lại:"Em xin lỗi, em quá nóng tính rồi, hai người yên tâm em nhất định sẽ giữ kín chuyện này."
Lục Dĩ Tường liếc mắt nhìn sang Mỹ Mỹ, cô hiểu ý vội lên tiếng:"Anh chị yên tâm em tuyệt đối không hé răng dù chỉ nửa lời cũng không."
Bạch gia
Bạch Lan Minh đi học thêm về, đi ngang qua phòng của Bạch An Lương cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Dụ Bối và Bạch An Lương.
Dụ Bối rất lo sợ về việc thân phận của mình bị bại lộ, nôn nóng bảo Bạch An Lương cho người xử lý Hạ Tử Quyên:"Ông chủ! Ngay cả Bạch Nhã Băng ông còn có thể xử lý được thì huống chi là một Hạ Tử Quyên, ông hãy mau chóng xử lý cô ta đi để tránh đêm dài lắm mộng."
Bạch An Lương ngồi trên ghế sofa khẽ chau mày, uống một ngụm rượu rồi nói:
"Bạch Nhã Băng thì còn có thể lợi dụng Bạch Huyền Nghị để xử lý nhưng còn Hạ Tử Quyên thì lợi dụng ai đây? Thân thế của Hạ Tử Quyên không phải dạng tầm thường đâu nhưng cô cứ yên tâm tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách để giết cô ta, tuyệt đối không để cô bị bại lộ thân phận giả mạo của mình đâu."
Bạch Lan Minh mắt trợn trắng không thể nào tin được những gì mà mình vừa mới nghe, cô không thể nào ngờ rằng ba của mình lại có thể độc ác đến như vậy, hơn nữa Bạch Nhã Băng hiện tại là giả vậy Bạch Nhã Băng thật ở đâu chứ? Cô bỗng giật thót mình khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phía sau:
"Tiểu thư! Tại sao cô lại đứng ở đây? Cô đã nghe thấy những gì rồi?" Người đấy không ai khác chính là lão Hữu.
Bạch An Lương cùng Dụ Bối giật mình mở cửa, Bạch An Lương nhíu chặt đôi mày kéo mạnh Bạch Lan Minh vào trong, cả người cô run bần bật, sợ hãi tột độ, hai tay nắm chặt lại lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt của Bạch An Lương hỏi ông:
"Ba! Tại sao ba lại hại chị Tiểu Băng chứ? Con không bao giờ ngờ được ba của mình lại là người độc ác đến như vậy?"
Cô trừng mắt quay sang đối diện với Dụ Bối, ánh mắt giận dữ:"Còn cô là đồ giả mạo, độc ác, đê tiện. Tôi sẽ đi tìm anh rể nói hết những chuyện này cho anh ấy biết."
"Mau bắt nó lại." Bạch Lan Minh chưa kịp chạy đi đã bị lão Hữu giữ chặt, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể kháng cự lại được.
Bạch An Lương nhốt Bạch Lan Minh vào phòng, tịch thu điện thoại rồi khóa cửa lại phái người đứng ở cửa canh gác. Bạch Lan Minh đập cửa hét lớn nhưng vô ích, cô ngồi một góc ở trong phòng khóc nức nở, không ngừng gọi tên Black:
"Black! Black! Anh hãy mau đến cứu em...cứu em...em rất sợ...Black..."
Trường đại học Ái Tư
Trên tầng thượng, Mỹ Mỹ đi lên tìm Alex, cô vô tình nghe và biết được Alex và Bạch Huyền Nghị cũng đã biết được Bạch Nhã Băng hiện tại là giả, cô đẩy cửa ra cất giọng nói:"Thì ra hai người cũng biết chuyện Bạch Nhã Băng hiện tại là giả."
Bạch Huyền Nghị và Alex nhìn nhau, mày cau lại, Alex vội tiến đến nắm lấy cánh tay bạn gái của mình:"Mỹ Mỹ! Em cũng biết chuyện này nữa sao?"
Mỹ Mỹ gật đầu đáp lại:"Lúc sáng em đi khám bệnh ở bệnh viện Dương Diễn em đã vô tình gặp chị Nhã Băng và anh Dĩ Tường, hai người họ đã nói cho em biết mọi chuyện."
Mỹ Mỹ giật tay lại không nhanh không chậm nói với anh:"Tôi không biết Dương gia ở đâu cả nhưng Trân Trân nhất định biết Dương gia ở đâu, lúc đó không chỉ có tôi mà còn có cả Trân Trân."
Bạch Huyền Nghị không nói gì vội vàng chạy đi tìm Lục Trân Trân, Alex nắm tay Mỹ Mỹ kéo đi, đuổi theo Bạch Huyền Nghị.
Lục gia
Lục Trân Trân đang ngồi ăn bánh ngọt, xem phim vô cùng an nhàn, thoải mái thì Bạch Huyền Nghị từ bên ngoài đi nhanh vào kéo giật cô đứng lên rồi kéo đi, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đứng lại hỏi anh:
"A Nghị! Anh đang làm cái gì vậy? Anh muốn đưa em đi đâu?"
"Trân Trân! Em hãy mua đưa anh đến Dương gia, anh muốn gặp chị hai."
Bạch Huyền Nghị khẽ gật đầu định kéo cô đi thì cô nhanh chóng gạt tay ra, mày hơi nhíu lại nói:" y da~ xem bộ dáng gấp gáp của anh kìa, nếu anh muốn đến Dương gia gặp chị ấy thì em sẽ đưa anh đi nhưng không phải bây giờ, bây giờ chị ấy không có ở đó đâu. Tối em sẽ đưa anh đến đó, hiện tại chắc anh hai đang đưa chị ấy đi ăn rồi đi ngắm phong cảnh, hóng mát đâu đó rồi."
Trời tối, Dụ Bối nhân lúc Bạch An Lương không có ở Bạch gia, mua chuộc người hầu trong biệt thự chuốc thuốc mê cho hai vệ sĩ canh gác ở cửa phòng của Bạch Lan Minh, đợi hai người họ bất tỉnh cô mở cửa đi vào trong.
Nhìn thấy Bạch Lan Minh đang trốn thoát bằng cửa sổ, Dụ Bối nhếch môi cười lạnh, ánh mắt độc ác, thâm hiểm lấy từ trong người ra một con dao tiến đến cửa sổ khẽ cất giọng nói:"Muốn trốn thoát sao? Đâu có dễ như vậy, tôi sẽ cho cô im lặng mãi mãi."
Bạch Lan Minh run rẩy mau chóng tuột xuống nhưng do cô ở tầng ba nên trốn thoát vô cùng khó khăn, Dụ Bối dứt khoát cắt đứt miếng vải mà Bạch Lan Minh đang nắm lấy. Ngay lập tức Bạch Lan Minh rơi từ tầng ba xuống, máu từ đầu và mũi của cô chảy và lan ra, Dụ Bối quay người lãnh đạm nói:
"Những kẻ biết thân phận thật sự của tôi đều phải chết, ba của cô không thể giết Hạ Tử Quyên thì tôi sẽ đích thân ra tay."
Được sự giúp sức của người hầu mà mình mua chuộc, Dụ Bối đã thành công rời khỏi Bạch gia không để lại một chút dấu vết.
Những người hầu trong biệt thự nghe tiếng hét của Bạch Lan Minh vội chạy ra xem, ai nấy đều hoảng hốt, kinh hồn bạt vía khi thấy cảnh tượng ấy, mọi người nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện cấp cứu.
Bạch An Lương hay tin vội vã chạy đến bệnh viện, La Tố Chi đang đánh bài cùng mấy bà bạn vừa nghe tin con gái của mình xảy ra chuyện liền ngất ngay tại chỗ.